Bức Chân Dung Của Dorian Gray
Sáng hôm sau, Huân tước Henry đến thăm cô của ông, Quý bà Agatha. Bà ngạc nhiên khi trông thấy ông.
“Cô tưởng những chàng trai trẻ thức thời chỉ thức dậy vào buổi chiều thôi chứ,” bà nói.
“Ồ, bà cô thân mến của cháu ơi, cháu đang cần thông tin đây,” Huân tước Henry đáp. “Hôm qua cháu gặp Dorian Gray và cháu muốn tìm hiểu thêm về anh ta.”
“À, anh ta là cháu ngoại của Huân tước Kelso,” Quý bà Agatha nói. “Mẹ anh ta là Quý bà Margaret Devereux, một người đàn bà rất đẹp. Bà ấy đã bỏ nhà đi lấy một anh lính nghèo. Anh ta chết sau đó vài tháng và bà ấy cũng chết sau khi sinh đứa con được ít lâu. Bà ấy là một người đàn bà đáng yêu. Dorian Gray thừa hưởng sắc đẹp của bà ta đấy, và, theo cô được biết thì anh ta cũng sẽ thừa hưởng gia tài của ông ngoại nữa.”
“Anh ta đẹp trai một cách lạ thường.” Huân tước Henry đồng tình.
“Hãy đến dùng bữa trưa nay đi,” bà cô mời. “Dorian Gray sẽ đến đây và cháu có thể gặp lại anh ta.”
“Cháu sẽ đến,” Huân tước Henry mỉm cười.
Khi ra về, Huân tước Henry suy nghĩ về câu chuyện buồn trên và không khỏi quan tâm hơn đến anh chàng trẻ tuổi đẹp trai Dorian Gray này. Ông nhớ đến buổi tối hôm trước, khi mà Dorian đã nhìn ông bằng đôi mắt xanh trong, nửa thán phục, nửa sợ hãi. “Anh ta chưa hiểu rõ về bản thân mình,” Huân tước Henry thầm nghĩ với một nụ cười. “Nhưng ta sẽ dạy anh ta. Ừ, ta có thể tác động anh ta theo bất cứ hướng nào ta muốn. Ta sẽ dạy anh ta khám phá ngọn lửa của tuổi trẻ, của tình yêu và cuộc sống.”
Buổi chuyện trò giữa những người thời thượng tại bữa cơm trưa ở nhà Quý bà Agatha thật sắc sảo và khôn ngoan. Huân tước Henry nói chuyện theo cách của ông, lơ đãng và thú vị, biết chắc rằng Dorian Gray đang chú ý lắng nghe.
Một lát sau câu chuyện xoay qua việc một người bạn của họ có ý định cưới một cô gái Mỹ.
Bá tước Burdon nói: “Tại sao phụ nữ Mỹ lại không ở lại đất nước họ nhỉ? Họ luôn nói với chúng ta rằng đó là thiên đường của phụ nữ cơ mà.”
“Vì thế,” Huân tước Henry nói, “đó là lý do họ rất sung sướng khi thoát ra khỏi đất nước đó.”
“Họ nói là khi một người Mỹ tốt chết đi thì họ đến Paris.” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Quý bà Agatha vừa cười vừa nói.
“Thật thế à! Và khi một người Mỹ xấu chết đi thì đi đâu?” Quý bà Agatha hỏi.
“Họ đi Mỹ,” Huân tước Henry đáp.
Mọi người cùng cười, và cuộc chuyện trò xoay qua các vấn đề khác. Huân tước Henry bắt lây các ý tưởng và đùa giỡn với chúng, ông chắp cánh cho chúng và chúng bay lên trong không gian căn phòng như những con chim mang sắc màu sặc sỡ. Mọi người cười vui và nói ông nên nghiêm túc hơn. Nhưng Dorian Gray thì không thể rời mắt khỏi Huân tước Henry.
Sau bữa cơm, Huân tước Henry nói là sẽ đi dạo công viên và rời khỏi phòng, Dorian khều cánh tay ông. “Tôi đi theo ngài được không?” anh hỏi.
“Nhưng tôi nghĩ anh hứa đến gặp Basil Hallward cơ mà,” Huân tước Henry đáp.
“Vâng, nhưng tôi thích đi với ngài hơn. Xin hãy cho phép tôi,” Dorian nói. “Tôi muốn được nghe ngài nói chuyện. Không ai nói hay như ngài cả.”
“Ồ, hôm nay tôi đã nói quá nhiều rồi,” Huân tước Henry mỉm cười. “Nhưng nếu anh muốn, anh có thể đi với tôi.”
Chàng trai trẻ si tình
“Tình yêu là một điều kì diệu hơn cả nghệ thuật”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...