Chương 11
Nhân viên quèn Tiết Sam Sam gần đây có thêm một sở thích - trước khi ngủ chơi game online hai tiếng đồng hồ.
Mới tạo tài khoản, trò cô luyện là “Huyết Ngưu”, tên tài khoản là “Đánh xong boss ngủ thật sướng”.
Tuy có lúc cũng bị những kẻ vớ vẩn truy hỏi tại sao không phải là “Kiss xong rồi ngủ thật sướng”, nhưng Sam Sam vẫn chơi rất happy, mỗi ngày đánh boss xong, mọi ưu phiền vào ban ngày đều bị quét sạch, ngủ thiếp đi với tâm trạng vui vẻ.
Vì ngủ rất ngon, lại thêm ngày nào cũng ăn sung uống sướng ở văn phòng tổng giám đốc, nên Sam Sam nhanh chóng tăng thêm vài cân thịt.
Thế là Sam Sam rất kinh ngạc vui mừng!
Thịt này là ăn cơm của tổng giám đốc mới có được, không cần tốn tiền, hoàn toàn miễn phí, làm sao không khiến người ta mừng rỡ phấn chấn được?
Dù sao Sam Sam cũng có cảm giác lừa gạt được người ta.
Rồi một buổi tối nọ, Sam Sam đánh boss xong vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Nhìn tấm gương trong nhà vệ sinh, Sam Sam nhéo nhéo thịt trên mặt mình.
Ừ, thịt không vô dụng, rất mềm, sờ vào thấy sướng hơn trước nhiều. Trong đó đương nhiên cũng có công lao của mỹ phẩm mà tổng giám đốc mang về, nếu không thì vào thời điểm này của năm trước, da mặt đã bị bong rồi.
Nhéo hết bên trái lại sang bên phải, Sam Sam bỗng thấy đau khổ, lảm nhảm: “Haizz, thực ra trông cũng được đấy chứ, sao không ai thèm quan tâm thế nhỉ?”.
Những cô bạn đồng nghiệp vào công ty cùng thời điểm với cô người nào cũng có kẻ theo đuổi cả rồi, tập đoàn Phong Đằng nhiều thanh niên tài năng độc thân như vậy, sao không ai để ý cô nhỉ? Lòng tự tôn của Sam Sam bị tổn thương ít nhiều.
Nếu có người theo đuổi cô… Sam Sam vừa bắt đầu ảo tưởng đến khả năng đó thì trong đầu đã xuất hiện nụ cười nham hiểm của tổng giám đốc, cô đột nhiên rùng mình, mọi suy nghĩ đều giật mình chạy biến hết.
Sao lại nghĩ đến tổng giám đốc chứ! Đáng sợ quá! Cứ đi ngủ vậy!
Sam Sam vội vàng trèo lên giường, chúi đầu vào trong chăn.
Kết quả… Ngủ cũng không yên, tổng giám đốc âm hồn không tan lại còn chạy vào tận giấc mơ của cô.
Giấc mơ rất đẹp.
Nhìn thảm cỏ xanh rờn vô tận, Sam Sam vui sướng quỳ xuống ăn cỏ, đúng, ăn cỏ, vì cô hiện nay là một con thỏ trắng to.
Ăn mãi ăn mãi, trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một đôi giày da đen, thỏ Sam Sam ngẩng lên nhìn, ồ, thì ra là tổng giám đốc. Đại boss áo mũ đường hoàng, tư thế tao nhã, đang cúi xuống mỉm cười với cô.
Thỏ Sam Sam nhìn một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn cỏ, vừa ăn vừa nghĩ: “Đi dã ngoại còn mặc Âu phục, tổng giám đốc anh đúng là không phù hợp với phong cảnh tí nào”.
Đúng lúc Sam Sam đang nghĩ linh tinh thì bỗng đôi tai dài của cô bị người ta túm lên.
“Cỏ đẹp hơn tôi à?”. Tổng giám đốc tức giận nói: “Tôi mất công cho em ăn, mất công thích em quá”.
Thích? Cô có nghe nhầm không?
Sam Sam sững sờ, mớ cỏ mới ăn một nửa rơi khỏi miệng cô.
Tổng giám đốc hình như biết cô đang nghĩ gì, ho một tiếng, vẻ mặt rất ngạo mạn: “Em không nghe nhầm, anh, ừ, chuyện đó em, em không cần quá xúc động đâu”.
Sam Sam tiếp tục bàng hoàng, từ miệng lại rơi ra thêm một cọng cỏ.
Tổng giám đốc thấy cô không nói gì thì nổi giận, “Em không nói gì à? Không tỏ vẻ gì à?”.
Sam Sam lắc đầu, muốn nói em là thỏ mà, sao biết nói được. Ai ngờ tổng giám đốc thấy cô lắc đầu thì bỗng giận dữ gầm lên một tiếng, chớp mắt biến thành một con hổ to, nuốt gọn thỏ Sam Sam vào bụng.
“Á” một tiếng, Sam Sam choàng tỉnh giữa đêm khuya, ôm chăn toát mồ hôi lạnh.
Một giấc mơ đáng sợ, lạ lùng và kỳ dị làm sao! Xem ra sau này cũng không thể chơi game online được nữa.
Thảm cỏ ấy quen thuộc quá, chính là nơi mà cô thường đánh quái trong game mà.
Con hổ đó càng quen hơn, chính là boss quái vật mà hôm nay cô vừa đánh chết mà.
Nó lại cùng tổng giám đốc đến phục thù!
Được thôi được thôi… những chuyện đó đều không phải điểm quan trọng.
Quan trọng là!!!
Trong mơ khi tổng giám đốc nói thích cô, cô lại mặt đỏ tía tai tim đập như sấm, nếu không phải Đại boss không đủ kiên nhẫn, biến thành một con hổ ăn thịt cô, thì chắc hẳn cô đã ngượng ngập nhận lời rồi.
Sam Sam ôm chăn run lẩy bẩy.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ cô lại có ý đó với Đại boss? Nếu không thì xấu hổ và tim đập nhanh cái quái gì!
Không thể nào!!!
Lẽ nào cô chê mình chết chưa đủ nhanh sao?
Nếu tổng giám đốc biết cô dám nằm mơ như thế, chắc chắn sẽ túm lấy cô quẳng ra ngoài từ tầng 22!
“Không phải không phải… Chắc chắn không phải thế, nghe lời tỏ tình thì tim đập nhanh cũng là bình thường, không nhanh thì là người chết”. Sam Sam cố gắng thuyết phục bản thân, “Đúng đúng đúng, chính thế, cho dù là heo tỏ tình với mình thì mình cũng sẽ xấu hổ, huống hồ tổng giám đốc là người, đúng là thế, chính xác là thế”.
Khi đã chắc chắn năm lần bảy lượt về lòng trung thành của mình với tổng giám đốc, cuối cùng Sam Sam cũng trấn tĩnh lại, nhưng do kinh ngạc quá độ nên nửa đêm sau đó không ngủ ngon nổi, sáng hôm sau cô đã phải đi làm với một tinh thần mỏi mệt.
Không ngờ trưa hôm đó tại văn phòng tổng giám đốc, lại xảy ra một chuyện khiến tinh thần Sam Sam càng kiệt quệ.
“Tại sao… tôi phải cùng đi du lịch với mọi người?”.
Sam Sam rất muốn túm lấy vai Đại boss lắc cho thật mạnh. Văn phòng tổng giám đốc của họ và phòng nhân sự đi du lịch thì liên quan gì đến cô chứ! Tại sao cô cũng phải đi???
Nhân viên của Phong Đằng mỗi năm đều có cơ hội đi du lịch miễn phí, công ty sẽ cung cấp những hành trình dài ngắn khác nhau cho họ lựa chọn. Không biết tự lúc nào lại hình thành truyền thống hai phòng cùng đi với nhau, thế là cứ thế mà tiếp tục đến sau này. Năm nay phòng tài vụ và kinh doanh đã đi với nhau trước khi Sam Sam đến công ty, còn văn phòng tổng giám đốc năm ngoái đã định sẵn sẽ đi cùng phòng nhân sự.
Quý ông Phong Đằng thông thường rất ghét phải tham gia kiểu du lịch này, năm ngoái đã chẳng thấy tung tích đâu, năm nay không hiểu sao lại bốc đồng tham gia, tin tức vừa lọt ra ngoài, nhân viên phòng nhân sự đã phấn chấn vô cùng.
Mà mới lúc nãy, tổng giám đốc đã nói bằng giọng vô cùng bình thản, “thông báo” cho Tiết Sam Sam sáng thứ bảy ngày kia tập hợp đúng giờ ngay dưới sảnh lớn của tòa nhà Phong Đằng, cùng họ đi du lịch Thái Hồ.
“Tổng giám đốc… tôi… tôi không muốn đi”.
Trong lòng Sam Sam cực kỳ tức tối đau buồn. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết tổng giám đốc kéo cô đi để làm gì, chắc chắn là sợ đồ ăn bên ngoài có thứ anh không thích ăn, thế là đưa osin miễn phí là cô theo, lúc nào cũng có thể giúp anh gắp thức ăn ra.
Nghe từ chối, sắc mặt Phong Đằng sầm xuống “Hay cô muốn ở lại thi?”.
Thi… Đúng rồi, ngày kia là thứ bảy, lại đến ngày cô thi CPA. = =
Vốn chỉ nghĩ rằng tổng giám đốc nói thế thôi, ai ngờ lần trước bị anh gọi đến thi thật. Nhưng lần trước là do anh có việc công, không thể chịu được người ta thảnh thơi, nhưng lần này chẳng phải anh đi du lịch hay sao, làm gì có thời gian trông coi cô?
Sam Sam đang định phản bác lại thì chợt nghĩ không đúng, với tính cách của tổng giám đốc thì nếu từ chối thẳng thừng, chắc chắn anh sẽ nghĩ ra cách khác để hành hạ cô, chi bằng…
Trong đầu Sam Sam xuất hiện một ý, càng nghĩ càng thấy diệu kỳ, gương mặt bất giác nở nụ cười, nói với Phong Đằng với vẻ cực kỳ thành khẩn: “Tổng giám đốc, được đi du lịch cùng anh thật tốt quá, ngày kia tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, he he he”.
Sam Sam cười rất vui vẻ, Phong Đằng nhìn cô một lúc rồi cũng mỉm cười.
Chủ ý của Sam Sam là thế này, bảy giờ tập hợp chứ gì, vậy thì cô bảy giờ rưỡi, thậm chí là tám giờ hẵng xuất hiện. Du lịch tập thể chắc chắn sẽ không đợi mình cô, đến lúc đó họ đi rồi thì không thể trách cô được.
Đương nhiên không xuất hiện cũng không được, như thế thì tổng giám đốc sẽ biết là cô cố ý. Thế nên Sam Sam định khoảng tám giờ đến chỗ chú bảo vệ báo cáo đã đến, tỏ rõ vẻ đau khổ và tiếc nuối do tắc đường nên không đến kịp để đi du lịch, như vậy thì đã có nhân chứng rồi.
Hê hê hê, đúng là kế hoạch hoàn hảo. Cô đúng là càng ngày càng “mưu mô” ra rồi!
Thế là tám giờ sáng thứ bảy, Sam Sam cắn bánh bao, dáng vẻ nhàn nhã xuất hiện trước tòa nhà Phong Đằng.
Sau đó, cô nhìn thấy một chiếc xe du lịch to nổi bần bật.
Choáng!
Sam Sam bất ngờ lôi di động ra, đã sắp tám giờ rồi, sao họ vẫn chưa đi???
Sam Sam hóa đá trước chiếc xe.
A May mở cửa sổ, gọi to: “Sam Sam, lên nhanh đi, chỉ đợi cô thôi đó”.
Sam Sam gật đầu rồi lên xe như bị mộng du, nhìn thấy ngay tổng giám đốc. Anh ngồi ở ghế trước gần cửa sổ, mặc một chiếc áo len xám mềm mại, trông đẹp trai phóng khoáng vô cùng. Sam Sam lần đầu thấy anh ăn mặc thoải mái như vậy, thiếu đi một phần nghiêm túc ở công ty, nhưng lại có thêm nhiều phần tự nhiên trẻ trung.
Liếc nhìn trong xe, chỉ có chỗ ngồi cạnh Đại boss là còn trống, Sam Sam vô cùng hiểu biết ngồi xuống cạnh Phong Đằng, thăm hỏi chu đáo: “He he, tổng giám đốc, sớm nhỉ?”.
Phong Đằng nói gọn: “Không còn sớm nữa”.
Sam Sam lúng túng cười khan.
Mọi người đã đủ, tài xế khởi động xe, cô hướng dẫn viên giới thiệu đơn giản về cảnh sắc và lịch sử của Thái Hồ, trong xe bắt đầu vang lên tiếng nhạc êm dịu.
Sam Sam càng nghĩ càng thấy không đúng, chắc họ sẽ không đợi mình cô đến một tiếng chứ? Nhịn được một lúc, rốt cuộc cô vẫn không kiềm chế được hỏi Phong Đằng: “Tổng giám đốc, hôm trước anh chẳng đã nói bảy giờ tập hợp hay sao?”.
“Cô nghe nhầm rồi”.
“Đâu có”. Cô nghe rõ rành rành mà.
“Nếu tôi đã nói bảy giờ, thì tại sao tám giờ cô mới tới?”.
Phong Đằng không chút tức giận, nhưng lại khiến Sam Sam thấy rùng mình toát mồ hôi lạnh. Tiết Sam Sam mày là đồ ngốc, hỏi như thế chẳng phải chứng minh là mày cố ý đến trễ hay sao?
Sam Sam vội vàng cứu chữa: “He he, tổng giám đốc đúng là anh nói tám giờ, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy tôi nói sai”.
Phong Đằng như không nghe thấy gì, sắc mặt bình thản đọc bản giới thiệu về chuyến du lịch trong tay.
Lẽ nào thật sự là cô đã nhớ nhầm? Sam Sam suy đi nghĩ lại rồi quay đầu thì thầm hỏi A May ngồi phía sau: “A May, rốt cuộc là hôm nay tập hợp lúc mấy giờ?”.
A May nói: “Vốn trước đó nói là bảy giờ, hôm qua tổng giám đốc bảo sớm quá nên sửa lại thành tám giờ, sao cô không biết?”.
Sao cô biết được! Chẳng ai nói cô biết cả! Gian thương, gian thương, gian thương!
Chắc chắn là anh cố ý!
Nhưng sao ngay cả việc cô nghĩ gì mà anh cũng biết? Chẳng lẽ trong cơm nhà anh có thứ gì ghê rợn hay sao?
>_<
Sam Sam rất muốn chất vấn Phong Đằng, nhưng thấy anh đang chăm chú xem giới thiệu về chuyến du lịch nên lại không dám, trực giác mách bảo cô rằng, bây giờ tổng giám đốc trông có vẻ bình thản còn đáng sợ hơn việc khoặm mặt lại dọa dẫm cô nữa.
Đành phải nói rằng trực giác như thú nhỏ của cô rất chuẩn.
Phong Đằng đã lăn lộn trên thương trường bao năm rồi, làm sao lại vui mừng hay giận dữ ra mặt như lúc bình thường đối với cô được, nếu không thì đã sớm bị ăn tươi nuốt sống đến xương cũng không còn rồi.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau đã đến Thái Hồ.
Suốt đoạn đường sắc mặt lạnh lùng của Phong Đằng khiến Sam Sam rất bất an, thỉnh thoảng cô đánh tiếng, anh cũng không nói gì, Sam Sam nghĩ thôi xong đời rồi, lần này tổng giám đốc giận ghê lắm đây.
Nhưng rốt cuộc là anh đang giận gì chứ? Chẳng phải cô bị anh “xử lý” cả rồi còn gì? Có thắng được anh đâu? = =
Đến lúc xuống xe tham quan, Sam Sam vội vàng cướp lấy ba lô của Đại boss, “Tổng giám đốc, để tôi cầm giúp anh nhé”.
Ôm chặt lấy túi, nhìn Phong Đằng với ánh mắt rất kiên quyết.
Phong Đằng nhìn tài sản bị cướp của mình, không nói gì, khoác áo rồi xuống xe.
Sam Sam vội nối gót anh, xuống xe theo.
Một đoàn người tiến vào bên trong theo sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch.
Sam Sam tuy rất muốn đi cạnh Đại boss hòng lấy công chuộc tội, nhưng rõ ràng là sức hấp dẫn của anh quá lớn, một lúc sau Sam Sam đã bị những nhân viên dồn lên trước bắt chuyện với anh đẩy bật ra phía sau.
Sam Sam đành ôm túi lếch thếch đi phía sau cùng với A May, A May thấy đám người xúm xít cạnh Phong Đằng thì nói: “Sam Sam cô đúng là tốt tính”.
“Hả? Thật à?”. Sam Sam ngượng ngùng tỏ vẻ khiêm tốn, cô tưởng A May đang khen cô thật.
A May nói: “Buổi sáng lúc cô chưa đến, phòng nhân sự có một cô nàng định ngồi cạnh tổng giám đốc”.
“Ai thế?”. Ai mà dũng cảm lương thiện thế, dám xả thân vì nghĩa.
“Hừm, chính là cô nàng mặc áo đỏ đấy”. A May chỉ một người trong đám nhân viên cạnh Phong Đằng. “Kết quả cô đoán thử xem tổng giám đốc nói gì?”.
“Nói gì?”.
“Tổng giám đốc chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, nói, “Không còn chỗ khác à?”, ha ha!”.
= =
Quả nhiên là phong cách của Đại boss.
Sam Sam liếc nhìn bóng dáng mảnh dẻ của cô nàng đó, lắc đầu, nói với vẻ khinh thường: “Cô ta gầy quá!”.
Đại boss cần có người khỏe mạnh xách được túi nặng cho anh như cô mà!
Đi được một đoạn đường, mọi người ngồi thuyền đi Thái Hồ Tiên Đảo, cũng có thể gọi là “đảo Rùa”, là địa điểm tham quan chính của ngày hôm nay. Cưỡi ngựa xem hoa mấy nơi trên đảo, Sam Sam bắt đầu thấy đói, hai mắt hoa lên nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay.
Trong túi của Đại boss chắc chắn có rất nhiều thức ăn, lén lấy ra ăn thì anh có biết không nhỉ?
Khi Sam Sam đang do dự xem có nên làm kẻ trộm không thì Phong Đằng đi phía trước bỗng quay đầu lại.
“Sam Sam, đến đây”.
Đang lần mò bên ngoài túi suy đoán xem là thức ăn gì, Sam Sam giật bắn mình, vội vàng buông tay xuống, nhìn anh vẻ vô tội.
Ủa, tổng giám đốc gọi cô? Vậy có nghĩa là anh hết giận dữ rồi nhỉ? Vậy có thể ăn đồ trong túi rồi chứ?
Sam Sam hớn hở lao đến, ngay chuyện Phong Đằng gọi cô là Sam Sam cũng không chú ý.
“Tổng giám đốc!”.
Chúng ta ăn cơm thôi!
Hai mắt Sam Sam sáng rực.
Phong Đằng bị cô nhìn đến ớn lạnh, bỗng cảm giác mình hình như biến thành một khúc sườn vậy, cố gắng gạt bỏ cảm giác đó đi, anh chỉ vào tòa kiến trúc trước mặt, “Cô cũng đến cầu nguyện đi”.
Sam Sam nhìn theo hướng tay anh chỉ, đó là một miếu thờ Nguyệt Lão, bên trong đã có rất nhiều nhân viên chưa kết hôn xúm xít cầu quẻ, Sam Sam loáng thoáng nghe đạo sĩ nói rằng giải quẻ năm mươi tệ hay là gì đó.
Thế là Sam Sam lắc đầu ngay.
“Tổng giám đốc, tôi không cầu đâu”.
Sam Sam nói với anh ra vẻ rất có chí hướng: “Bây giờ tôi lấy sự nghiệp làm trọng, không nghĩ đến chuyện kết hôn”.
Quỷ mới đi cầu quẻ, một quẻ năm mươi tệ! Sao không đi cướp đi! Hơn nữa mấy đạo sĩ đó toàn lừa gạt người khác, bọn họ còn lấy vợ cơ mà.
Hơn nữa…
Căn bản là cô không mang theo tiền mà. = =
Cô có nghĩ là đi chơi đâu, lúc lên đường đã nhét đại mười mấy tệ vào túi xem như tiền đi đường, tiền đâu mà cầu quẻ chứ.
Phong Đằng nhìn cô một cái rồi lấy ví da ra, đưa cho cô một tờ năm mươi tệ.
“Đi đi”.
Sam Sam nhận tiền, do dự: “Tổng giám đốc, tiền của anh mà tôi đi cầu quẻ thì tính là của anh hay của tôi?”.
Phong Đằng hơi nhếch môi: “Của chúng ta”.
“Ừm…”.
Có thể thế không?
Sam Sam nghi ngại bước vào miếu Nguyệt Lão, đám nhân viên thấy Phong Đằng và Tiết Sam Sam vào trong thì lần lượt tránh ra cho cô cầu trước.
Sam Sam quỳ trên nệm cói, xóc xóc ống quẻ hai lần, một quẻ đã rơi xuống.
Phong Đằng nhặt lên xem rồi nói: “Quẻ số 1”.
Cầm quẻ đến chỗ đạo sĩ, đạo sĩ lắc lư đầu nói: “Quẻ tốt, quẻ đầu tiên là quẻ thượng cát, quẻ viết rằng: Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu(*). Cô gái à, hôn duyên của cô đến rồi”.
____________
(*) Trích trong thiên “Quan thư”, Kinh thi. Bốn câu này thường được dùng để nói tới việc trai gái gặp nhau, cân sắc cân tài, tình đầu ý hợp (BTV)
Mọi nhân viên xung quanh đều chúc mừng Tiết Sam Sam.
Phong Đằng nghe quẻ viết thế thì nhướn mày lên vẻ hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại mỉm cười ra chiều suy nghĩ. Đồng nghiệp xung quanh đều là “yêu ma” lăn lộn trong công ty lớn bao năm rồi, đã ngấm ngầm quan sát anh từ nãy giờ, thế là vừa suy đoán xem vẻ mặt tổng giám đốc là ý gì, vừa thử chúc mừng xem sao.
Rồi họ nhanh chóng kết luận, cho dù tổng giám đốc có ý gì với Tiết Sam Sam, bây giờ anh không ghét trò nịnh nọt này là chuyện chắc chắn rồi, cứ nịnh thì sẽ đúng!
Trong những tiếng chúc mừng xun xoe ấy, chỉ nghe Tiết Sam Sam hí hửng nói: “Quẻ này tốt thật, lần đầu tiên có người khen mình là thục nữ”.
Trong miếu Nguyệt Lão bỗng chốc lặng phắc, Phong Đằng nhìn Tiết Sam Sam một cái rồi bỏ đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...