Tại sao CMH mang thai con của thầy Trung nhưng vẫn bày ra cái trò này để hãm hại tôi và anh Đình Phong? vì muốn chia rẽ? vì nó yêu anh Phong? hay vì nó hận tôi?
Sự thật bị phanh phui, CMH biết mình không thể bào chữa được nữa liền tiến đến dụi mặt vào ống quần Đình Phong với gương mặt khóc lóc thảm thương.
- Em xin anh, anh tha cho em...!em thề rằng em sẽ không bao giờ đến gần Uyển Hạnh nữa.
Em xin anh!
Vũ Đình Phong không để CMH trong tầm mắt mình, anh quay ra nhìn Vũ Nam Trung nói:
- Thực ra tao đã điều tra, cách đây hai ngày, CMH đã sảy thai rồi.
Thầy Trung nghe anh Phong nói thì giật mình, thầy ngước con mắt mở to của mình lên nhìn Vũ Đình Phong.
- Anh...!anh...!anh đang nói gì thế?
- Trong quá khứ, CMH từng quan hệ với nhiều người và đi phá thai nhiều lần.
Điều đó dẫn thành tử cung mỏng dần, vì thế nên sau này cô ta rất khó có thai, nếu có thì cũng rất dễ sảy.
Lời nói của VĐP khiến thầy Trung rụng rời hết cả chân tay, thầy quay ra nhìn CMH bằng đôi mắt thất kinh sau đó ra sức lay lay bả vai của cô ta.
- Những lời anh Phong nói là thế nào, cô mau trả lời tôi đi! Mau trả lời đi!
Thầy Trung hét lên trong điên loạn, tôi nhìn cảnh này trước mắt mà không kìm được thương xót.
Rốt cuộc thì CMH là loại người gì thế?
Thầy là một người đàn ông tốt, vẻ ngoài điển trai, công việc ổn định, có biết bao nhiêu người mong muốn được là bạn gái thầy, chưa kể, thầy còn yêu sâu đậm CMH vì cô ta mà bất kể việc gì cũng làm, ngay cả việc trái với luân thường đạo lý.
Vậy mà...
- Em xin lỗi anh...!em xin lỗi...
Cao Mỹ Hạnh vừa khóc vừa nói, cô ta cúi gằm đầu xuống mà không dám ngẩng lên nhìn mặt ai.
Thầy Trung nghe CMH nói vậy thì chân tay run lẩy bẩy, tựa như, lời xin lỗi của cô ta như một cú huých tay đẩy thầy xuống địa ngục...
- Tại sao cô đối xử với tôi như thế? Tại sao? Tôi hết lòng vì cô, làm mọi chuyện vì cô...!vậy mà tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?
Vũ Đình Phong đứng đó, anh chỉ biết thở dài rồi đưa tay ra vỗ vỗ bả vai của thầy Trung.
- Thôi, quên nó đi, đủ rồi.
Trong cơn cuồng nộ, thầy Trung không nể nang ai mà hất tay Đình Phong ra, đôi mắt thầy được giăng kín bởi những tia máu.
- Anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi chứ? Anh đang vui lắm đúng không? Cả dòng họ Vũ, ai ai cũng chỉ biết đến Vũ Đình Phong anh! Từ nhỏ tới lớn, dù tôi có cố gắng cỡ nào cũng bị mẹ nói rằng tôi không bằng anh.
Anh luôn có được sự quan tâm của tất cả mọi người, ngay cả việc anh bỏ nhà đi để theo con đường học y thì mọi người vẫn cứ tung hô anh, gọi anh là thiên tài, nói rằng anh dám nghĩ dám làm? Còn tôi thì sao? Lúc nào cũng sống trong sự so sánh và đưa lên bàn cân với anh.
Không ai nhìn nhận khả năng của tôi, ngay cả khi anh rời đi họ vẫn luôn coi tôi là cái bóng của anh.
Đến khi anh trở về, lập nghiệp, anh càng được lòng mọi người hơn nữa, ngay cả người tôi yêu thương nhất cũng chỉ yêu mình anh.
Hóa ra, thầy Trung cũng có một nỗi khổ riêng, nghe thầy nói mà lòng tôi dâng lên xót thương.
Tôi khẽ thở dài, tuy gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ, tôi đã cảm thấy dễ thở hơn nhưng nghe câu chuyện của thầy mà lòng tôi chùng xuống rất nhiều.
Tôi đưa mắt nhìn Đình Phong, đây là chuyện của gia đình anh, tôi không nên can thiệp, chỉ những người trong gia đình anh mới biết rõ.
Vũ Đình Phong đứng thẳng, gương mặt anh từ đầu đến cuối chẳng thể hiện cảm xúc nào, anh nói:
- Ai cũng có một nỗi khổ riêng, người được thừa nhận chưa chắc đã hạnh phúc.
Tôi và chú có hai cuộc sống khác nhau, có những điều...!chú không hiểu được!
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt tiều tụy của thầy, trong nỗi tuyệt vọng, thầy không ngừng nói ra những điều giấu kín tận sâu đáy lòng:
- Không hiểu? Làm sao tôi có thể hiểu đây? Khi mà tôi cố gắng đến cùng nhưng không thể theo kịp anh.
Đến người tôi yêu nhất cũng chỉ một lòng hướng về anh.
- Nam Trung, đừng ăn nói hàm hồ.
Tôi biết cậu đang không bình tĩnh nên không thể kiểm soát được lời nói của mình.
Yêu nhưng nên biết cách yêu, Mỹ Hạnh đã làm gì chú cũng biết rồi, thậm chí chú còn dung túng cho nó làm những điều xấu.
Chú không nhìn lại mình xem bản thân đã bị nó biến thành loại người như thế nào rồi sao? Sao chú không chịu giải thoát cho bản thân mình, giải thoát cho cái tình yêu này.
Tại sao chú không cho mình một lối thoát, một đường đi và một cuộc đời mới? Chú nghĩ Mỹ Hạnh yêu tôi thật lòng ư? Không! Như vậy không được gọi là tình yêu.
Cô ta chỉ yêu bản thân của cô ta mà thôi, thứ gì không có được, cô ta liền dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy, chú nhìn lại hành động của người con gái chú yêu đi, xem tình yêu này có thực sự xứng đáng với chú không? Yêu mà như vậy à? Yêu mà chấp nhận để người mình yêu hại chết người khác? Tình yêu này có lẽ chỉ xuất phát một phía, chú nên học cách buông bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...