Cao Mỹ Hạnh vẫn nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến cuối, đôi mắt của cô ta từ ủy khuất chuyển sang giận dữ, hai bàn tay cô ta siết chặt lại, vào giây phút ấy, tôi không hề sợ cô ta mà đường hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
- Thế nào? Có bằng chứng không? Nếu không thì các người đang thêu dệt chuyện này.
Cần thiết thì tôi sẵn sàng ra hầu tòa cùng các người.
Còn nữa, Cao Mỹ Hạnh có thai phải không? Nếu đứa con sinh ra, được xét nghiệm ADN là con của anh Vũ Đình Phong thì tôi bằng lòng nuôi con của hai người cả đời.
Anh Vũ Đình Phong là bác sĩ, ắt hẳn anh sẽ rõ chuyện này, kết quả thì không thể nào nhầm lẫn được phải không?
Bà Hồng không chịu được nữa mà tru tréo lên:
- Mày!!! Mày!!! Con khốn nạn mày...
Bà ta chưa kịp nói tiếp thì Cao Mỹ Hạnh đi tới nắm lấy tay bà ta, nãy giờ cô ta vẫn còn im lặng dõi theo giật dây mọi người.
- Mẹ à, mình về thôi...!cô ta giờ đây đã chiếm được lòng tin của anh Vũ Đình Phong và mẹ anh ấy rồi.
Chúng ta giờ đây không còn tiếng nói nữa.
Đứa con sinh ra con sẽ đi xét nghiệm ADN, con sẽ làm mẹ đơn thân mẹ à, cuộc sống này quá đỗi tàn nhẫn đối với con.
Anh Phong có lẽ đã chán con rồi...!chúng ta về thôi mẹ ơi, con không muốn mọi người gièm pha nữa...!con mệt mỏi rồi...
Tôi chứng kiến một màn này thì không khỏi nuốt nước bọt, thầm cảm thán về mức độ diễn kịch thượng thừa của Cao Mỹ Hạnh, cô ta định đánh bài chuồn khi biết mình đang là người thất thế.
Nếu không chính mắt tai nghe rõ ràng câu chuyện của hai người, có lẽ bây giờ tôi vẫn sẽ rủ chút lòng thương cho cô ta đấy...!Nhưng không, giờ tôi không thể thương hại cái loại người này được, chỉ sợ mình thương cô ta, cô ta sẽ nhân dịp đó đâm sau lưng mình mà thôi!
Bà Hồng nghe vậy thì quay ngoắt 360 độ từ hùng hổ sang buồn bã, mắt bà rơm rớm nước mắt nắm tay của Cao Mỹ Hạnh an ủi:
- Mẹ xin lỗi, con đừng lo lắng, chúng ta dư sức nuôi được cháu mà.
Đừng buồn để rồi hại sức khỏe đến đứa bé con nhé!
Eo ơi! trông hai người họ phối hợp với nhau mà tôi nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cao Mỹ Hạnh nhìn tôi rơi nước mắt, sau cùng, cô ta tiến đến trước mặt tôi.
Trong lòng tôi bỗng dưng căng thẳng kinh khủng, với con người rắn độc như cô ta, tôi rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
- Đặng Uyển Hạnh, tao nhớ kỹ ngày hôm nay, nghiệp quật không chừa một ai đâu, những chuyện mày đã làm với tao, có trời thấy đất thấy.
Còn tao nói cho mày biết, đứa con không có....
- Thôi! Câm mồm đi!
Tôi còn tưởng nó nói lời hay ý đẹp về tình bạn của chúng tôi, hóa ra lại là cái chiêu trò rẻ tiền để lấy lại cái sĩ diện bãi rác của nó! Trước lời nói hùng hồn đầy cục súc của tôi, Cao Mỹ Hạnh mở to mắt như không tin được.
Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi chưa bao giờ ăn nói như vậy trước mặt người khác.
Nhưng tôi cũng là con người, bị Cao Mỹ Hạnh hết lần này tới lần khác dắt mũi chà đạp, còn suýt bị cô ta hại chết thì tôi không thể nào hiện dịu được nữa.
- Tôi hỏi bà một câu thôi, bà quen Vũ Đình Phong được bao lâu rồi? bà nói bà và anh ấy yêu nhau đúng không? Vậy trả lời câu này đi.
Cao Mỹ Hạnh trở nên lúng túng, cô ta im lặng một lúc lâu như đang suy nghĩ và đoán hành động của tôi, sau đó cô ta cũng chịu nói:
- Một năm.
- Haha!
Ngay khi cô ta trả lời như vậy, tôi không khỏi ôm bụng cười một tràng.
- Một năm? Một năm kia à? vậy thì tôi nói cho bạn hay nhé, tôi quen anh Vũ Đình Phong được hai năm rồi cơ.
Và tôi có bằng chứng hẳn hoi chứ không nói sằng nói bậy như bạn.
Ai cướp bạn trai của ai vẫn còn chưa biết đâu.
Bây giờ tôi gọi cho anh Phong kiểm chứng ngay đây này.
Một cuộc điện thoại là rõ thôi...
Vừa nói, tôi vừa vui vẻ đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra, Cao Mỹ Hạnh thấy vậy liền trợn hết cả mắt lên.
Tôi vui vẻ áp điện thoại trên tai, nãy giờ tôi không muốn gọi điện cho anh vì không muốn làm phiền anh nói chuyện công việc với anh Hoàng thôi, nhưng nó đã trơ tráo đến mức này thì tôi không thể chịu được nữa.
Tiếng tít tít vang lên trong không gian, tôi có thể thấy bờ vai của CMH đang rung lên từng đợt, cuối cùng, tiếng chuông cũng chấm dứt.
- Alo!
- Anh Phong à em...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...