Raymond nhớ y khi đó cũng là thế, không để ý người nhà phản đối, kéo chân bị thương ngồi cả đêm trước mặt Aida. Tư duy trẻ nhỏ làm người ta không thể nào đoán được, tại sao y lại nhất định cho rằng Aida không ăn không uống là vì tự trách bản thân đã cắn y ? Còn cố chấp cho rằng chỉ cần Aida thấy y tinh thần rất tốt, sẽ không thương tâm khổ sở, sẽ cùng y trở thành bạn tốt.
Bất quá, khi đó phương pháp này quả thực hữu dụng, bộ dạng Aida ăn hết đồ ăn trong tay mình đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của y. Hai sinh vật khác loài không thể khai thông lại đạt được đồng cảm và tín nhiệm, nói như vậy quả thực khó tin, nhưng nó đã xảy ra thật sự. Mà người trước mắt, bất luận là đồng tử tối đen hay biểu tình mù mờ bối rối, cũng đều trùng khít với Aida trong trí nhớ.
Hồi ức quá khứ làm Raymond dấy lên thương cảm, Aida sinh ra và lớn lên ở đất nước sa mạc, cuối cùng vì khí hậu không quen mà bệnh chết, ký ức về Aida chỉ qua lại trong thời gian không đến nửa năm, nhưng đó là hồi ức ấu thơ quý giá không thể thay thế. Raymond từ bọc giấy lấy bánh mì xốp đưa qua, thấy thanh niên theo bản năng rụt người ra sau, y cười như trấn an. Y lại chuyển tình cảm với Aida sang người này, là vì tiếc nuối với Aida sao? Vì người này và Aida đều sinh ra ở quốc gia sa mạc? Hay vì ánh mắt bất lực của hắn khuấy động một chỗ nào đó sâu trong nội tâm y?
“ Về sau gọi anh Aida được không?”
Biết rõ câu hỏi của mình sẽ không được đáp lại, Raymond vẫn tự nhiên coi người đàn ông trưởng thành đối diện trở thành thú cưng của mình khi còn bé. Đáng tiếc, đến tận khi tay phải Raymond giơ đến run lên, thanh niên cũng không tiếp nhận bánh mì trong tay y.
“ Anh sợ có độc?” Raymond xé một miếng bánh mì ăn vào miệng, tiếp tục đưa bánh mì ra tựa như đang nói không có việc gì đâu. Hành động của y làm thanh niên càng thêm nghi hoặc, nhưng cảnh giác trong ánh mắt tựa hồ giảm bớt rất nhiều. Thanh niên giật giật thân thể, hình như do dự có nên vươn tay tiếp nhận hay không, ngay lúc Raymond cho rằng tình huống có tiến triển, tiếng hô của Jim lại làm thanh niên lùi về góc tường.
“ Ray! Cậu đang làm gì?”
Raymond quay đầu, thấy Jim vẻ mặt tức giận xuất hiện ở cửa, biểu tình một chút cũng không nhã nhặn như ngày thường. Trong lòng thở dài, Raymond đứng dậy đi ra.
“ Jim, sao thế?” Raymond đóng cửa lại, chuẩn bị tâm lý nghênh đón lửa giận Jim công kích.
“ Người kia là kẻ điên, là một tên bệnh thần kinh! Tôi không hiểu tại sao cậu muốn giữ hắn lại!”
“ Jim, cậu nghe tôi nói, tôi là nghĩ….”
“ Cậu không nghĩ biện pháp giải quyết tình cảnh bây giờ, ngược lại ở trong này nhàn nhã qua lại cùng một tên bệnh thần kinh! Chết tiệt! Thật không biết tôi kéo cái chân bị thương đi cầu người ta là vì cái gì!”
Jim nói xong dùng sức đấm vào tường, mặt tường cũ nát long ra lách tách. Đối mặt với Jim phẫn nộ hung hăng, Raymond cũng bắt đầu nóng nảy, nhưng y cố đè lửa giận xuống, muốn giải thích ý đồ của mình cho đồng sự.
“ Jim, người đàn ông này có lẽ là một thành viên của bộ tộc cổ xưa còn sót, có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta tìm…”
Raymond còn chưa nói xong lại bị Jim hét ngắt lời.
“ Có lẽ, có lẽ? Tỉnh lại đi, Raymond, đừng nực cười mà nằm mơ giữa ban ngày! Chúng ta chỉ có một tháng! Không đến một tháng sẽ bị đuổi khỏi Ai Cập, toàn bộ thời gian tiền tài bỏ ra trước kia đều chưa kiếm lại!”
“ Tôi biết thời gian cấp bách.”
“ Vậy tại sao cậu không chịu nghĩ một chút biện pháp khả thi ? Tên Ai Cập chết tiệt này chỉ biết lãng phí thời gian chúng ta!”
“…………” Raymond biết mình đuối lý, trầm lặng không đáp lại Jim đang tức giận. Biện pháp khả thi? Nói thật, y không nghĩ ra được, tiền, quyền lực, y đều không có, thậm chí ngay cả mạng lưới quan hệ vững chắc cũng không. Người có quyền uy y biết chỉ có Hawass, nhưng ông lão thống hận kẻ trộm mộ kia ước gì toàn bộ người ngoại quốc đều bị đuổi khỏi Ai Cập, sao lại giúp y chứ?
“Ray, đi cầu lãnh sự, với quan hệ giữa họ và cậu, chắc chắn có thể dễ dàng giải quyết chuyện này.”
“ Không thể!” Raymond không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
“ Ray, bây giờ không phải lúc nói chuyện tự tôn tự ái! Chẳng lẽ cậu muốn cứ như vậy mà quay về Anh quốc làm một con chó chết chủ?”
Jim tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi bắt lấy cổ áo Raymond, như hận không thể thô bạo đánh y một quyền làm y thanh tỉnh.
“… Tôi từ chối.”
Raymond nhếch miệng từ chối đề nghị của Jim. Không phải còn thời gian một tháng sao? Chưa đến một khắc cuối cùng, y tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý nghĩ đi cầu người. Trong mắt y, không trải qua cố gắng, chỉ muốn dựa vào người khác bố thí bang trợ, đó mới thật sự là chó chết chủ.
“ Ah ah!” Jim hoàn toàn bị chọc giận, gã đấm lên cằm Raymond, lại vì vết thương ở chân mà đứng không vững, cùng Raymond lăn trên đất. Jim lảo đảo đứng lên, toàn thân đều tức giận không ngừng run rẩy. Gã rống lớn một tiếng tôi nhìn nhầm cậu, sau đó lảo đảo xuống lầu.
Bị đánh ngã trên mặt đất, Raymond bị cát bụi tung lên làm cho không ngừng ho khan, cằm bị đánh truyền đến đau đớn làm cả khuôn mặt y đều nhăn nhúm. Raymond cười gượng đứng dậy, lảo đảo đẩy cửa ra, thở một hơi tựa vào trên khung cửa.
Phát ngốc, Raymond quay đầu. Thanh niên vẫn ngồi trong góc không nhúc nhích. Trận cãi vã ngoài cửa ban nãy đều bị hắn nghe thấy sao? Raymond đột ngột rất mừng vì thanh niên không hiểu họ nói chuyện gì. Raymond nhanh chóng tiếp tục ngồi xổm trước mặt thanh niên, lại cầm lấy đồ ăn đưa ra.
“ Tôi biết mình quá vọng tưởng, có lẽ đến cuối cùng thật sự phải rời khỏi Ai Cập. Nhưng anh biết không? Tôi chỉ là không muốn tỏ ra yếu kém. Nếu tôi có thể tìm ra phòng bí mật, vậy chắc chắn còn có thể tìm được những thứ khác bị giấu kín. Một tháng, nhất định sẽ có thể xoay chuyển mà.”
Raymond vẻ mặt đau khổ nhắm mắt lại, lẩm bẩm, không cần đối phương đáp lại hay thấu hiểu, y chỉ muốn có một người nghe mình. Sẽ không nói y đang mơ mộng hão huyền, sẽ không nói y suy nghĩ ngây thơ, mà người trước mắt là đối tượng không thể tốt hơn, không phải sao?
Đột ngột, khóe miệng truyền đến cảm giác nhói nhói bị xoa, làm Raymond mở mắt ra. Người đối diện khóe mắt hơi nhếch lên, hình dạng con mắt hết sức xinh đẹp, có lẽ là ảo giác, trong đồng tử hai mắt kia lại không thấy cảnh giác hoài nghi trước đó. Thanh niên thu bàn tay lau lau vết máu bên khóe miệng Raymond, rũ mắt xuống lẩm nhẩm mấy câu không rõ ý, sau đó vươn tay tiếp nhận bánh mì trong tay Raymond, chậm rãi ăn.
“… Aida.” Raymond đột ngột cảm thấy khóe mắt nóng lên, cúi đầu chôn giữa đầu gối, thấp giọng thầm gọi tên Aida.
Charlotte đứng ở cửa nhà bếp nhìn Jim quăng cửa mà đi. Cô lo lắng muốn lên lầu, lại bị quản gia Ford nắm lại.
“ Đi thôi, cô chủ, căn phòng đầy kẻ điên kia không thích hợp với cô.”
Ford nhét dù vào tay Charlotte, không phân bua kéo cô ra ngoài. Bị nhét vào ô tô, Charlotte quay đầu nhìn căn nhà dần biến mất trong cát bụi, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Trở về lãnh sự quán, Charlotte vội vã đi tới phòng sách của lãnh sự Bertrand Berman, cha cô.
“ Papa.”
“ Charlotte đáng yêu, con về rồi!” Lãnh sự Berman buông kính lúp trong tay, ôm con gái.
“ Papa, con..” Lúc Charlotte đang do dự không biết phải mở miệng như thế nào, lãnh sự Berman vẻ mặt hưng phấn kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp tinh xảo.
“ Charlotte, papa có được một thứ không tồi. Con cũng đến thưởng thức xem!”
Berman mở hộp, từ bên trong lấy ra một cái bùa hộ mệnh tinh mỹ dùng gốm màu chế thành, lớn cỡ bàn tay. Trên mặt dùng màu sắc bất đồng khắc một con thánh bọ hung cánh dài đang nâng mặt trời màu đỏ.
“ Lúc uống trà với lãnh sự Pháp, ông ta tặng cho papa! Rất đẹp phải không?”
“ Vâng.” Charlotte tiếp nhận cẩn thận quan sát, nhịn không được nghĩ thầm Raymond có thể thích cái này không? Tuy cô biết Raymond là người sưu tầm đồ cổ, nhưng đối phương hầu như không có tán gẫu về chuyện này với cô. Hồi tưởng nội dung mình bất cẩn nghe thấy hôm nay, Charlotte nhịn không được đau lòng.
Bị yêu cầu rời khỏi Ai Cập sau một tháng, chuyện lớn như vậy Raymond cũng không nói cho cô, là vì Raymond không tín nhiệm mình sao? Charlotte càng nghĩ càng chán nản, lúc chuẩn bị đặt bùa hộ mệnh về chỗ cũ, cô bất cẩn trượt tay một cái, bùa hộ mệnh bằng gốm rơi trên mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn.
“ Papa, con thật xin lỗi!” Charlotte hỗn loạn ngồi xổm xuống muốn nhặt, lại bị Berman giữ chặt.
“ Cẩn thận cái tay!”
“ Trời ạ…”
Động tác Charlotte ngừng lại, cô kinh ngạc không biết phải phản ứng ra sao. Chỉ nhìn thấy chính giữa gốm sứ vỡ vụn bất ngờ xuất hiện bùa hộ mệnh rực rỡ chói mắt chế thành từ vàng và đá quý! Berman bất chấp nguy cơ bị gốm vỡ cắt thương, vươn tay nhặt bùa hộ mệnh lên, kích động lấy kính lúp ra cẩn thận quan sát.
“ Đây mới là bảo vật thật sự! Quá đẹp!”
“ Thứ này rốt cuộc dùng để làm gì?” Mù tịt về lịch sử văn hóa Ai Cập, Charlotte nhịn không được hỏi.
“ Chỉ là một vật trang sức, nhưng là một vật trang sức tinh mỹ papa chưa từng thấy qua!” Berman lắc đầu cảm thán, tựa hồ khá thỏa mãn với may mắn từ trên trời giáng xuống này. Ông cẩn thận bỏ bùa hộ mệnh vào lại ngăn kéo, sau đó yêu thương xoa tóc con gái. “Hai ngày nữa, papa tìm một thợ thủ công sửa nó thành vòng cổ tặng cho con.”
“ Cám ơn papa!” Charlotte vừa nghe lập tức đỏ mặt, hôn lên má Berman như làm nũng. “Đúng rồi… Papa. Về Raymond…..”
Charlotte hít sâu một hơi quyết định mở miệng cầu tình cho Raymond, nhưng bị Berman vươn tay ngăn lại.
“ Papa biết, cậu ta là một chàng trai không khuất phục. Papa cũng muốn xem một tháng này cậu ta có thể thay đổi cái gì, con cũng đừng lo lắng.”
Berman nói xong, cười, vươn tay vuốt ve sợi tóc nhạt màu của con gái yêu. Nghe thấy Berman nói như vậy, Charlotte hiểu cha cuối cùng chắc chắn sẽ giúp đỡ, thở một hơi như thả lỏng. Hai cha con kéo tay, vừa nói việc nhà vừa đi khỏi phòng sách.
Ngoài cửa sổ, mặt trời cuối chiều chưa hoàn toàn rơi vào đất vàng giờ chỉ còn là biểu tượng, trăng lưỡi liềm phát ra bạch quang ảm đạm lặng lẽ leo lên màn trời. Như cùng hòa lẫn, bùa hộ mệnh hoàng kim trong ngăn kéo cũng phát ra hào quang quỷ dị u ám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...