Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Penn đứng lên đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trăng cong như mày lẳng lặng treo trên màn đêm, hôm nay là ngày thứ ba sau trăng non. Nếu y nhớ không lầm, ngày họ gặp phải vụ nổ cũng là ngày trăng non.

Khẳng định ý nghĩ trong lòng, Penn trở lại trước sô pha, rót một ly rượu đỏ hương thuần cho Chesil, vừa thuyết phục hắn nếm chút rượu hiện đại vừa nói ra suy nghĩ trong lòng mình. [ Hiện tại có thể khẳng định những việc này đều xảy ra vào thời điểm trăng non.]

[ Trăng non?] Chesil nhấp thử rượu đỏ, dường như cảm thấy mới lạ với mùi vị hoàn toàn bất đồng với bia từng nếm qua, nhưng lực chú ý của hắn vẫn tập trung vào lời của Penn.

[ Chính là thời kỳ thần mặt trăng Khonsu* biến mất trên bầu trời, hiện tại như thế gọi là ngày trăng non.] Penn hết sức kiên nhẫn giải thích cho Chesil. [ Chờ ngày mai ta đi mua báo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn có thể có được manh mối của bùa hộ mệnh.]

[ Sao?] Nghe thấy bùa hộ mệnh của Pharaoh mà hắn đánh mất, Chesil ngẩng mạnh đầu, vẻ mặt hết sức khẩn trương.

[ Cho tới bây giờ, người chết cùng người bị bóng đen bất minh kia tấn công đều có liên quan đến bùa hộ mệnh.] Chằm chằm nhìn chất lỏng trong như máu tươi trong ly rượu, y chậm rãi nói. [ Người đàn ông chết vì vụ nổ một tháng trước từng đưa bùa hộ mệnh đến chỗ thợ thủ công, mà sau đó, thợ thủ công cũng bất ngờ mất mạng, bùa hộ mệnh thì không rõ tung tích. Mấy hôm trước, Ammut bị bóng đen tấn công kia nghe nói lúc trước là kẻ nhặt được ngươi, cho nên có thể cho là hắn trộm bùa hộ mệnh bán cho người khác, bởi vậy chịu phải nguyền rủa.] Penn nheo mắt lại, thật ra, phỏng đoán này cũng không chắc chắn, nếu lời nguyền kia quả thật tấn công tất cả những người từng tiếp xúc với bùa hộ mệnh, như vậy, người tử vong hoặc sắp tử vong hẳn còn rất nhiều.


[ Vậy tấn công Ray là vì…]

[Chắc là xuất hiện ở thời điểm và địa điểm không thích hợp.] Penn hừ một tiếng, nghĩ thầm vì ở cùng chỗ với người từng tiếp xúc với bùa, kết quả bị trở thành mục tiêu, Raymond ở một phương diện nào đó mà nói đúng thật là xui xẻo.

Chesil cầm ly rượu đỏ không nói tiếp, Penn dõi theo khóe mắt có chút đỏ lên do hơi rượu, đột ngột cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy, y để ly xuống đến gần. Chesil thấy y vươn người tới, có chút hỗn loạn không cẩn thận lật nghiêng ly rượu trong tay. Penn cười giúp hắn cầm ly ra, lấy tư thế ái muội ép lên người Chesil.

[ Làm gì vậy?]

[ Ta muốn “ăn cơm”.] Penn cười xấu xa liếm liếm môi, vươn tay dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ cổ Chesil, động mạch dao động làm y nhịn không được nuốt nước bọt. Chesil vốn lấy tay ngăn cản nghe y nói như vậy, bất đắc dĩ thở dài nhận mệnh nằm yên trên sô pha.

Nhưng ai cũng không phát hiện trong bóng tối ngoài cánh cửa rộng mở, Raymond mặt không biểu tình nhìn hai người trên sô pha.


Chesil cảm thấy đôi môi lạnh lẽo không chút nhiệt độ dán chỗ cổ, hơi thở rét đẫm đồng dạng phun vào da thịt làm hắn nhịn không được rùng mình một cái. Lúc răng cứng nhọn rơi vào da thịt, Chesil theo bản năng nhắm hai mắt lại, tuy không thấy đau đớn, nhưng cảm giác máu toàn thân bắt đầu chảy ngược làm hắn choáng váng, phảng phất như sinh mệnh cùng ý thức bị chậm rãi hút ra, cả thân thể nhẹ bổng lên như không phải của mình.

Bị cảm giác ngoài tầm khống chế đe dọa, Chesil mở mắt ra cố gắng làm mình bảo trì thanh tỉnh. Đúng lúc này, ngón tay thả một bên sô pha đụng phải một vật thể mặt ngoài khô khốc, làm hắn có chút tò mò sờ soạng nhặt lên, khi hắn cầm miếng da dê có vết cháy đen để trước mắt, chỗ cổ bị cắn đột ngột nóng bỏng, ngoại trừ máu chảy ra hình như còn có cái gì tiến vào thân thể hắn, xông lên đầu hắn.

Một vài hình ảnh tiến vào trong đầu Chesil, hắn thấy được Penn từ giữa xương trắng nhặt lên một tấm da dê, ký tự trên trang giấy cũ kỹ cũng hiện lên rõ ràng trước mắt hắn. Chesil mạnh tay đẩy Penn ra, mồ hôi đầm đìa như vừa trải qua một cơn ác mộng, hắn không thể tin được che cổ mình lại, thở hổn hển dồn dập.

[ Sao thế? Ta làm ngươi đau?] Penn có chút lo lắng hỏi, y đã tận lực làm Chesil không cảm giác được đau đớn, lúc y muốn vươn tay an ủi thanh niên không biết vì cái gì mà sợ hãi này, lại thấy tay phải Chesil gắt gao bắt lấy một góc da dê. Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu y, nhưng lập tức liền bị y phủ định, miếng giấy kia cũng không còn sót lại gì, Chesil không thể biết được gì từ trên đó.

[ Penn, là thật sao?] Chesil sau khi tỉnh táo lại thấp giọng hỏi, biểu tình ảm đạm cùng bi thương trong mắt làm Penn sửng sốt.

[ Ta không hiểu ngươi hỏi cái gì!] Penn chột dạ khó thấy, y điều chỉnh tư thế sau đó cầm ly rượu lên, sau khi nếm qua máu huyết thuần mỹ ngọt ngào thượng đẳng, rượu đỏ cao cấp cũng đã không còn mùi vị.


[ Bộ lạc diệt vong là vì ta.]

[………..] Tay Penn nhịn không được run một cái, nhưng tâm tình y liền khôi phục bình lặng như chất lỏng trong ly. [ Ngươi đang nói cái gì? Chúng ta không phải phỏng đoán là vì ốc đảo bị bão lốc sa mạc tấn công mà gây ra sao?]

Chesil chăm chú vào Penn thật lâu, không khí giữa hai người phảng phất như đông lại, qua một lúc lâu, Chesil vẻ mặt bi thương đứng lên nói. [ Penn, ta biết ngươi giấu ta là sợ ta bị tổn thương…. Nhưng ta sẽ không cảm ơn ngươi vì thế.]

[ Chờ một chút!] Penn vươn tay muốn bắt lấy thanh niên định rời khỏi, rượu đỏ vẩy ra lưu lại vết thấm màu đỏ trên thảm trải sàn đắt tiền. Chesil lộ ra vẻ mặt như thất vọng với y khiến trái tim y nhói lên, làm y cảm thấy chấn động trước nay chưa từng có.

[…. Ta chỉ là không muốn ngươi đau khổ.] Penn nói ra những lời này, có nghĩa là đã khẳng định câu hỏi của Chesil, y không biết Chesil làm sao biết được, nhưng hình như đã không thể giấu tiếp nữa. [ Nghe ta nói, Chesil, tất cả những thứ này chỉ là kết quả do bất hạnh ngẫu nhiên liên tiếp. Không phải lỗi của ngươi, ngươi đã tận lực rồi!]

Chesil cười khổ, toàn thân bị cảm giác vô lực vây bọc, nhiều người như vậy đều vì hắn mà mất đi sinh mệnh, cũng không phải lỗi của hắn sao?…. Chesil gục đầu xuống, toàn thân liên tục run rẩy. Nếu hắn không làm mất bùa, nếu… Nhưng hiện tại nói những thứ đó cũng đã quá muộn, ngăn trở trước mắt hắn là một dòng thời gian ai cũng vô lực xoay chuyển. Chesil ngây ra nhìn hoa văn trên thảm trải, những đường nét này phảng phất như đột ngột chuyển động vặn vẹo, cuốn lấy mắt cá chân hắn, liên tục bám víu lên người hắn, bỗng nhiên, những đường nét này biến thành xương trắng dày đặc tụ tập ở cửa, vươn tay hướng về hắn khóc la…


Bỗng chốc, trên mặt đột ngột truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn hoàn hồn, đối diện chính là cặp mắt tràn đầy tức giận của Penn.

[ Nghe ta nói! Những thứ lịch sử phủ bụi đó, ngươi đã vô lực thay đổi, nhưng nếu ngươi không lấy lại tinh thần tìm kiếm bùa hộ mệnh thất lạc bên ngoài, vẫn có thể có nhiều người nữa sẽ phải chết đi.] Penn kích động nói, quỷ tha ma bắt, y còn lâu mới lo cho đám người sắp chết đó, bộ dạng giống như lập tức muốn hiến dâng sinh mệnh bản thân để chuộc tội mà Chesil lộ ra ban nãy làm y kinh hãi. [ Ngươi là người chế tạo bùa phải không? Chỉ có ngươi có biện pháp thu hồi nó, trấn an Pharaoh của ngươi. Chesil, ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm.]

Trầm lặng thật lâu, ánh mắt ảm đạm của Chesil mới dần khôi phục màu sắc, hắn gật đầu cứng ngắc. [ Ngươi nói đúng… Nói đúng!] Hắn cố gắng nuốt chua xót nhảy lên cổ họng, trong lòng liên tục khẩn cầu những vong linh chết oan kia có thể ngủ yên, khẩn cầu thần linh có thể tha thứ cho hành vi đê tiện tham sống sợ chết của mình.

Raymond ở trên giường lăn lộn, đau đớn truyền đến từ vết thương to to nhỏ nhỏ làm y không thể ngủ được, lúc tỉnh lại sau khi thiếp đi trong phòng tắm, y thấy mình đã thay đồ nằm trên giường mềm mại. Raymond cảm thấy nhục nhã đến cực điểm đối với thần kinh thô của mình, y vốn định đi cảm ơn Chesil, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được cảnh tượng đó.

Chết tiệt, mau quên, mau quên! Trong lòng Raymond gầm gừ, y vùi đầu vào gối nằm mềm mại, liều mạng muốn quên cảnh tượng của hai người kia, nhưng càng dốc sức quên, hình ảnh kia lại càng rõ ràng. Ngay lúc y bực bội lăn lộn khắp giường, cửa két một tiếng mở ra, Raymond cuống quít cứng người giả bộ ngủ, nhưng y lập tức phát hiện mình cũng không cần giả bộ ngủ.

“ Ai?” Raymond ngồi dậy, vừa hỏi liền bị một người nhào mạnh vào đè lên giường. “Chết tiệt, tránh ra!” Raymond dùng sức giãy giụa đánh đấm, nhưng đối phương vẫn gắt gao ôm lấy y, cảm thấy có chút không đúng, Raymond bò đến bên giường đốt nến, thấy người ôm mình không phải trộm cướp gì mà là Chesil, trong lúc nhẹ nhàng thở ra lại thấy tâm tình phức tạp.

Khonsu: Thần Mặt Trăng, có biểu tượng là đĩa Mặt Trăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui