Vương Bắc Thiên cùng Ninh An Tuyết cùng nhau nắm tay bước vào lễ đường, theo như sở thích của Ninh An Tuyết cô thích tổ chức một buổi đám cưới ở biển nên Vương Bắc Thiên đã tổ chức một buổi đám cưới như mơ cho cô, đó là một bãi biển rộng thênh thang, có rất nhiều người đến tham dự và chúc phúc cho họ, có những sự góp mặt đặc biệt của các nhân vật là Châu Thuận Trì và Trình Như Nguyệt hai người đã công khai hẹn hò và tháng sau dự định sẽ cưới. Hôm đó buổi tiệc rất vui vẻ và náo nhiệt, gương mặt của cô dâu chú rễ thì mỉm cười đầy hạnh phúc, cùng nhau đi tiếp rượu mọi người, đến bàn của Bách Nhuận thì anh thấy cô dâu chú rễ dính nhau suốt cả buổi thì lên tiếng trêu chọc: “Hai người định dính nhau đến cuối tiệc luôn hay sao thế”
“Có lẽ vậy đó, xa cô ấy tôi không chịu được đâu”, Vương Bắc Thiên hài hước nói lại, còn Ninh An Tuyết chỉ biết bất lực cười ngại ngùng với tính cách của chồng mình
Hôm nay còn có cả sự xuất hiện của Khẩm Lệ Nhu, cô đã đến chúc mừng hai người họ và cũng được hai người nhiệt tình đón nhận, giờ cô đã buông bỏ được chấp niệm với Vương Bắc Thiên, sau khi chúc phúc hai người họ xong cô đi đến bàn tiệc ngồi xuống, bỗng nhiên một giọng nam ôn nhu vang lên: “Khẩm tiểu thư, xin chào”
Khẩm Lệ Nhu nghe thế thì quay sang, cô bất ngờ: “Là anh sao, lâu rồi không gặp, Hồng Nhiệm”
“Được Khẩm tiểu thư đây nhớ mặt quả là vinh dự của tôi đó”, Hồng Nhiệm cười đáp, cả hai cứ thế mỗi người một câu nói chuyện với nhau suốt buổi
Tiếp theo là về phần của Bà Diệp, sau khi được Vương Bắc Thiên thuyết phục cuối cùng bả cũng buông bỏ được quan niệm môn đăng hộ đối trong lòng nhớ lại hôm đó bà cũng hơi rưng rưng, đó là một buổi tối cuối tuần, Vương Bắc Thiên về nhà thông báo với bà sẽ cưới Ninh An Tuyết, bà đương nhiên không đồng ý, bà gào lên: “Lúc trước mẹ cũng phải buông bỏ tình yêu của đời mình để kết hôn với ba của con đó, mọi chuyện vẫn bình thường thôi”
“Mẹ à, mẹ làm như vậy thì không có nghĩa mẹ cũng phải bắt con của mẹ làm theo những gì mẹ đã trải qua, mẹ có vui khi từ bỏ tình yêu của đời mình không”, anh nhìn vào mắt bà nghiêm túc hỏi
Bà chẳng thể nói được gì nữa, đúng vậy chẳng ai vui vẻ gì khi từ bỏ tình yêu của đời mình cả, nước mắt bà bắt đầu lăn dài trên hai má, Vương Bắc Thiên thấy thế thì nhẹ nhàng ôm bà an ủi: “Mẹ à, con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng cuộc sống của con hãy để con tự định đoạt như vậy sẽ tốt hơn cho con và mẹ nữa, mẹ hãy nghỉ ngơi thôi đừng nhọc lòng lo cho con nữa, con của mẹ đã trưởng thành rồi mà”
Khi thoát khỏi những dòng suy nghĩ bà Diệp lặng lẽ lau nước mắt, ông Vương Thức Nam ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai bà an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà”, bà Diệp nghe thế thì mỉm cười nhìn ông gật đầu
Mẹ của Ninh An Tuyết ngồi kế bên thấy vậy hỏi: “Có chuyện gì sao chị”
“Không có gì cả chị sui, do tôi xúc động khi thấy tụi nhỏ hạnh phúc đó mà”, bà Diệp mỉm cười đáp
Ba của Ninh An Tuyết thấy vậy cũng nói thêm: “Ừ nhỉ, hôm nay có lẽ tụi nhỏ rất hạnh phúc”,cả bàn lại xôn xao nói chuyện với nhau
Cuối cùng tình yêu của Ninh An Tuyết và Vương Bắc Thiên cũng vượt qua mọi rào cản, họ giờ đây đang mỉm cười hạnh phúc trong lễ đường, chúc cho hai người sẽ luôn hạnh phúc bên nhau mãi về sau _END_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...