Đợi đến khi Nam Cung Quyết đi xa từ trong làn khói xuất hiện đôi mắt màu đỏ và giọng nói không phân biệt được nam hay nữ.
“Chỉ cần ai ăn Huyết Đan người đó sẽ thành Huyết Nô và bị ta sai khiến!”
“Khặc, khặc, khặc!”
.
.
.
Nam Cung Quyết sau khi đi ra khỏi mật thất và bước ra khỏi phòng, hắn lập tức phi thân đến ngay Mộ Dung gia.
Đến nơi không để người khác truyền tin hắn tự lao thẳng đến ngay phòng của gia chủ Mộ Dung gia là Mộ Dung Cang.
Bước vô phòng hắn thấy ngay một người đang ngồi trước bàn trong hai mắt là sự vô thần không có sức sống.
Đi lại gần, từ trên cao nhìn xuống vẻ đồi phế của Mộ Dung Cang hắn không khỏi thầm nghĩ: 'Nếu không nhờ Ma đại nhân có lẽ giờ đây ta cũng gống như hắn'.
“Chát!”
Nam Cung Quyết cho Mộ Dung Cang một bạt tai, Mộ Dung Cang mới hơi phục hồi tinh thần lại mà quay sang nhìn người vừa tát mình.
Sau đó là một sự tức giận trồi lên từ trong lòng cộng với sự kinh hoảng do áp lực khi nghe tin Long Thiên Hoành đột phá, khi cả hai chồng lên nhau hắn không thể kìm được nữa mà xuất thủ với Nam Cung Quyết.
“Kim Cương Quyền”
Quyền chưa đến khí đã đến trước, quyền này cứng như kim cương, khi vận công bàn tay hiện lên màu vàng óng, khi trúng mục tiêu có thể toái thạch phá kim không gì không phá.
Nhìn quyền ấn đang gần ngay trước mặt, Nam Cung Quyết không hề hoang mang mà từ từ tung chưởng ra đón đỡ, kẻ ra sau mà đến trước.
Khi quyền của Mộ Dung Cang còn một tí nữa mới đến Nam Cung Quyết chỉ cảm thấy trước ngực đau xót, kèm theo đó là vài tiếng xương nứt vỡ.
“Rắc..
rắc..
ầm!”
Mộ Dung Cang té nhào lên chiếc ghế, chiếc ghế như không chịu được áp lực do chân khí của Nam Cung Quyết mang lại mà nổ bể tan tành.
Nằm dưới đất, Mộ Dung Cang không tin được mà nhìn Nam Cung Quyết có thể một chiêu chế ngự mình.
Đang tính đứng dậy tái chiến thì nghe Nam Cung Quyết hét: “Dừng! ta tới là có việc tốt muốn chia sẻ với ngươi, nếu ngươi còn không biết tốt xấu đừng trách ta không khách khí!”
Nói rồi vứt bình ngọc sang cho Mộ Dung Cang.
Khi tiếp nhận hắn không hiểu mà nhìn Nam Cung Quyết.
“Ngươi đây là ý gì?”
“Trong bình là Huyết Đan! Sau khi phục dụng có thể giúp ngươi từ Đại Tông Sư đỉnh phong tiến thêm một bước đạt Thiên Nhân cảnh!”
Nghe thế hắn mở bình ngọc và đổ viên đan dược ra lòng bàn tay mà xem xét.
Nhìn viên đan dược trên tay hắn hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”
Nam Cung Quyết nói: “Thiên chân vạn xác!”
Mộ Dung Cang không nuốt ngay mà hỏi: “Chuyện tốt bực này ngươi sao lại tốt chia cho ta? Ngươi có mục đích gì?”
Nam Cung Quyết: “Ngươi chỉ cần biết, hiện tại ta đang làm việc cho một tồn tại thần bí, nếu không phải xét thấy mình ta không đủ hoàn thành nhiệm vụ được bàn giao ta mới sẽ không mang bí mật này nói với ngươi!”
“Tồn tại nào mà có thể khiến ngươi tình nguyện phục tùng như vậy? Chả nhẽ là Lục Địa Thần Tiên?”
“Không đúng, Lục Địa Thần Tiên cũng không đáng ngươi phục tùng như vậy” Mộ Dung Cang trầm tư suy xét.
Nam Cung Quyết nở một nụ cười ý vị thâm trường và dơ một ngón tay chỉ lên trời, theo vị trí ngón tay, Mộ Dung Cang nhìn lên trời.
Như suy nghĩ ra được đáp án hắn không khỏi khiếp sợ mà thốt ra.
“Tiên!”
“Không sai” Nam Cung Quyết vừa vuốt râu nói.
“Chả trách có thể khiến ngươi cam nguyện phục tùng lại là tồn tại bậc này!”
Nói rồi sát lại gần mà bóp vai cho Nam Cung Quyết và nói với giọng nịnh nọt.
“Quyết huynh, không, Quyết ca! Tiểu đệ xưa nay tự nhận chưa làm việc gì có lỗi với ca, giờ đây huynh có chỗ dựa vững chắc, nếu ca thấy được có thể giới thiệu tiểu đệ trước mặt vị Tiên nhân này, từ đây tiểu đệ nguyện vì ca mà xông lên núi đao xuống biển lửa!”
Khóe miệng Nam Cung Quyết hơi giật, hắn không thể ngờ từng ấy tuổi mà Mộ Dung Cang có thể vô sỉ đến như vậy, chỉ có thể trách Tiên nhân quá có mị lực.
Nếu không phải sợ chậm trễ nhiệm vụ của Ma đại nhân ta đã một chưởng giết chết hắn.
Thầm cắn răng, hắn nói: “Chỉ cần ngươi cũng đột phá Thiên Nhân, Long gia và Phượng gia không đủ gây sợ, còn chuyện giới thiệu ngươi với đại nhân sau khi xong chuyện này sẽ bàn lại sau!”
Thấy vậy Mộ Dung Cang cũng không tiếp tục nói mà nuốt thẳng viên đan dược vào miệng rồi ngồi xuống đả tọa tu luyện.
Kèm theo một khí thế bộc phát từ trên người Mộ Dung Cang, từ đây hắn cũng bước vào Thiên Nhân cảnh hằng mong muốn.
“Hahaha, chúc mừng Mộ Dung huynh cũng vào Thiên Nhân, từ đây có thể sống thêm một thế!”
“Không dám, nhờ Nam Cung huynh ta mới được như ngày hôm nay, chỉ cần sau này huynh có lời, ta sẽ dốc hết sức lực mà báo đáp!”
“Chuyện quan trọng trước mắt là tiêu diệt hai nhà Long gia và Phượng gia, huynh mau chỉnh đốn nhân thủ để tiếp đón người bạn lâu năm của hai ta Long Thiên Hoành, hai ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về!”
Nói rồi hai người ăn ý nhìn nhau mà phá lên cười.
Quay lại với Phượng gia! ! !
Đám người bước ra từ phòng khách của Phượng gia, Long Thiên Hoành quay sang hỏi Long Ngạo Thiên.
“Thiên nhi, bây giờ con hãy ở lại Phượng gia, sáng sớm ngày mai phụ thân và các hộ pháp, trưởng lão sẽ đến sau! Giờ ta quay về trước chỉnh đốn nhân thủ!”
“Mai thấy tín hiệu sẽ biết phụ thân đã dẫn người đến trước Phượng gia chờ sẵn!”
“Vâng! Phụ thân.”
Nhìn phụ thân đi xa hắn mới quay sang mà nắm lấy tay ngọc của Phượng Lan mà dắt nàng đi vào trong.
Tối đến, trước bàn cơm đang ngồi Phượng Thế Ngọc, bên cạnh là Nạp Lan Yên Nhiên, bên nữa là Phượng Lan.
Sau khi ăn xong hắn quay lại phòng của mình, nằm trên giường nhìn lên nóc nhà mà nhớ lại từ lúc xuyên qua tới bây giờ cũng đã được hơn hai năm.
Đang nằm suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc! Huynh đã ngủ chưa?”
Nghe là tiếng Phượng Lan, hắn đáp lại.
“Là Phượng Lan sao! Tối khuya rồi chưa ngủ muội đến phòng ta làm gì?”
Nói rồi hắn lại mở cửa ra cho nàng.
Đập vào mắt là Phượng Lan trong bộ áo ngủ tơ trắng mượt mà hai dây, phía ngoài khoác một lớp áo mỏng màu xám trắng, hiện giờ tóc nàng đang được buộc lên cao để lộ cái cổ trắng ngần.
Có lẽ do vừa tắm xong nên tóc nàng còn hơi ướt, làn da ửng đỏ, mị lực vô hạn.
Nhìn nàng làm tà hỏa của hắn tích góp suốt buổi sáng lại bùng lên mạnh mẽ, khuya rồi mà nàng còn đến phòng nam nhân một mình trong bộ dạng này, chả nhẽ nàng muốn làm chuyện đó?
Nghĩ tới đây hắn đóng cửa lại và không kịp chờ đợi ôm thẳng nàng vào lòng tham lam hít thở hương thơm trên người nàng.
Phượng Lan bị ôm nàng cũng không phản kháng mà nói: “Ngày mai huynh phải cẩn thận, muội ở nhà đợi huynh trở về!”
“Muội yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì! Nhưng giờ người có chuyện là muội.”
Nói rồi hắn bế ngang nàng lên đi về phía chiếc giường.
Khi đặt nàng xuống, Phượng Lan mới phục hồi tinh thần lại mà hơi co rút vào trong góc, nàng lấy tấm chăn che trước người.
“Huynh...!huynh tính làm gì?”
“Đêm hôm khuya khoắt thế này muội còn dám đến phòng nam nhân, không phải là muội mới là người có ý định gì hay sao?”
Nói rồi hắn lại gần giật phăng cái chăn qua một bên mà nhào tới đè lên người nàng.
Khụ..
vì quá kích động mà hắn quên mất nàng chỉ có một mét năm mươi nên khi đè lên thành ra đầu nàng bị ngực của hắn đè lên.
“Ai da!”
Đầu Phượng Lan bị đau, nàng hơi kêu ra tiếng.
Hắn biết mình phạm lỗi nên bình tĩnh trở lại, hơi dịch người xuống, khi cả hai khuôn mặt đã đặt song song nhau, hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng rồi đặt một bàn tay lên khuôn mặt nàng mà nói với giọng ân cần.
“Ta xin lỗi vì làm nàng đau!”
Phượng Lan đặt bàn tay mình lên tay hắn rồi nhìn hắn với ánh mắt trìu mến mà nói: “Muội không sao!”
Thấy dáng vẻ hiểu lòng người của nàng mà hắn càng yêu nàng nhiều hơn, thề với lòng sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương nàng.
Tay hắn rút ra nắm ngược lại tay nàng, dùng ngón cái xoa nhẹ lên bốn ngón tay của nàng, hắn đặt một nụ hôn lên bàn tay nàng và nói.
“Muộn rồi, ngủ thôi Phượng Lan!”
Sau chuyện xảy ra vừa rồi tà hỏa của hắn cũng đã được dập tắt.
Con trai là sinh vật thật thần kỳ, khi tà hỏa thiêu đốt đến khi chiếm hết lý trí sẽ chỉ biết làm theo bản năng, mà khi tà hỏa dập tắt thì không còn hứng thú với chuyện đó nữa, đi vào hình thức thánh hiền.
Cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh.
Thầm nghĩ như vậy rồi hắn ôm Phượng Lan vào lòng mà nhắm mắt lại.
~Còn tiếp~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...