Lý Hàng không có khả năng vĩnh viễn sống cuộc sống lang bạt kỳ hồ, hiện tại bi kịch ở căn cứ trung tâm thành phố B vẫn chưa xảy ra, tất cả còn có thể cứu vớt. Dưới sự giới thiệu của Tiết Minh Lễ, Lý Hàng gặp mặt nhóm lãnh đạo căn cứ thành phố B. Lý Hàng trực tiếp nói thẳng ý định của mình, một là anh phối hợp với hành động của căn cứ, cùng nhau nghĩ biện pháp cứu đội trinh sát số một; hai là anh kiên quyết từ chối việc căn cứ treo poster của anh lên tường thành.
Lý Hàng không cần nhiều lý do, chỉ cần anh đứng ở đó, lời nói của anh liền đặc biệt hữu lực, nhóm lãnh đạo thành phố B dễ dàng bị thuyết phục. Sự mạnh mẽ của Lý Hàng đã khắc sâu vào lòng người, không ai tin rằng anh sẽ bị lây nhiễm virus tang thi, hơn nữa tình huống hiện tại khẩn cấp, trực tiếp bỏ qua 24 giờ cách ly. Sau khi Lý Hàng nhận được chứng nhận thân phận của căn cứ trung tâm thành phố B, chuyện đầu tiên làm chính là đi tìm Tiết Minh Trân, bảo cô dùng đại thuật triệu hồi gọi đám tang thi chết tiệt tới.
Lúc Lý Hàng đang vội vã tìm Tiết Minh Trân, Tiết Minh Trân đang đổi mới thế giới quan của mình.
Đầu tiên là Tiết Minh Lễ, cũng không biết có phải Lý Hàng đã cho y hướng dẫn cùng trợ giúp rất lớn hay không, thành quả nghiên cứu tang thi của Tiết Minh Lễ còn được coi trọng hơn đời trước. Để có thể khiến thành quả nghiên cứu của Tiết Minh Lễ sớm hoàn thành, căn cứ tị nạn thành phố X khẩn cấp thành lập một đội vận chuyển đặc thù gồm mười lăm dị năng giả không gian, đội vận chuyển cùng với Tiết Minh Lễ và tiểu đội Liệt Dương, đến sớm hơn lộ trình 15 ngày của Lý Hàng. Ngay hôm nay, họ vừa chấm dứt 24 giờ cách ly, tiến vào trung tâm căn cứ.
Lúc mới tiến vào trung tâm căn cứ, Tiết Minh Trân liền gặp người cô có ấn tượng sâu sắc nhất ở đời trước, thiếu tướng Đổng Hạ.
Đổng Hạ là một kẻ cuồng công tác không tùy tiện nói cười, năm nay gần 30, là bạn thân lâunăm của Tiết Minh Lễ.
Đời trước Tiết Minh Lễ vì cứu Tiết Minh Trân bị bạn thân cùng bạn trai liên lụy, chết trên đường quay trở lại trung tâm căn cứ, y không thể mang theo thành quả nghiên cứu của mình quay trở lại trung tâm căn cứ. Đổng Hạ không thể tha thứ cho Tiết Minh Trân nhưng cũng không làm khó cô em gái bạn thân đã đánh đổi cả sinh mệnh để cứu, hắn chỉ nói một câu với Tiết Minh Trân rằng sẽ không xen vào chuyện của cô nữa, hắn nói: Tránh xa bạn thân cùng bạn trai của em đi.
Tiết Minh Trân đời trước không phải là một người có tính độc lập, cô đã quen thói ỷ lại người khác. Cha mẹ chết sớm, khi đó anh trai lại bỏ mạng ngoài ý muốn, người cô có thể ỷ lại duy nhất cũng chỉ còn bạn trai cùng bạn thân, cô không nghe lời khuyên của Đổng Hạ, bị bạn trai cùng bạn thân lừa gạt, cũng bị trái tim mình lừa gạt, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.
Tiết Minh Trân sống lại, nhớ lại rất nhiều chuyện đời trước, trung tướng Đổng Hạ khiến cô cảm thấy sợ hãi khó gần kia, kì thật đã âm thầm giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô không biết nhìn người, tin sai người, lại coi người nên tín nhiệm là hổ là sói. Một đời này, Tiết Minh Trân không hề lãng phí thời gian tìm đôi tra nam tiện nữ kia, mà nhân cơ hội thông tin còn chưa gián đoạn, gọi điện cho Tiết Minh Lễ, hẹn gặp nhau ở thành phố X, sau đó gặp Lý Hàng trên đường...
Hiện tại Tiết Minh Lễ đã bình an vô sự trở lại thành phố B, Tiết Minh Trân không thể tránh khỏi việc gặp lại Đổng Hạ. Thái độ Đổng Hạ đối với Tiết Minh Trân ở đời này, cũng không khác mấy so với đời trước, vẫn là khuôn mặt than trông lạnh lùng lại nghiêm túc, vẫn trầm mặc ít lời như vậy.
Nhưng mà, Đổng Hạ cùng Tiết Minh Lễ chưa tán gẫu được bao nhiêu, hình tượng cao lớn như đại thụ che trời của hắn trong lòng Tiết Minh Trân đã hoàn toàn sụp đổ.
Đổng Hạ cùng Tiết Minh Lễ thì thầm vài câu, bởi vì khoảng cách quá xa, Tiết Minh Trân không nghe rõ lời nói của Đổng Hạ, chỉ mơ hồ nghe thấy Đổng Hạ bảo Tiết Minh Lễ đưa cho hắn cái gì. Tiết Minh Trân nghĩ họ đang bàn mấy vấn đề nghiêm túc như nghiên cứu tang thi vân vân, đang định rời khỏi, để không gian cho hai người, kết quả cô vừa đứng dậy, liền nhìn thấy Tiết Minh Lễ không biết lấy từ đâu ra một chiếc huy chương tròn tròn, đặt vào tay Đổng Hạ.
Đổng Hạ trịnh trọng cầm huy chương trong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ vào một chiếc hộp gỗ tinh xảo, hắn còn lấy thước kẻ ra, đo đạc một hồi mới đặt huy chương vào trung tâm hộp gỗ. Sau khi đặt huy chương vào, hắn cũng không đóng nắp hộp ngay, mà cầm hộp gỗ thích thú quan sát thật lâu.
Lúc đó Tiết Minh Trân không đành lòng nhìn thẳng đành phải rời tầm mắt đi, cái huy chương được Đổng Hạ nâng niu ấy, bừng sáng dưới ánh đèn, huy chương hình tròn làm bằng kim loại, rõ ràng là chân dung của Lý Hàng. Thiếu tướng Đổng Hạ, từ tuýp người băng sơn biến thành tộc truy tinh cuồng nhiệt, chẳng lẽ anh không thấy chuyển vai như thế này không ổn sao!
Cho dù kiên cường như Tiết Minh Trân cũng không thể lập tức tiêu hóa sự thay đổi thái quá của Đổng Hạ, trong lòng cô cực kỳ không ổn, vội vàng tìm cớ rời đi. Vào lúc cô rời đi, Đổng Hạ cực kỳ hâm mộ nói với cô: Nghe anh trai em nói, em hợp tác với Lý Hàng đại nhân hơn một tháng hả.
Tiết Minh Trân mặt không chút thay đổi đóng mạnh cửa phòng, ngăn cách với Đổng - fan não tàn của Lý Hàng - Hạ.
Đồng đội đội Liệt Dương còn đang nghỉ ngơi hồi phục, sau khi Tiết Minh Trân chào tạm biệt anh trai cùng Đổng Hạ, không lập tức quay lại đại bản doanh của Liệt Dương, mà đi lang thang trên đường lớn của trung tâm căn cứ thành phố B.
So với thời điểm tiến vào trung tâm căn cứ thành phố B đời trước, tâm tình của Tiết Minh Trân thay đổi rất lớn, nhưng tâm tình Tiết Minh Trân biến hóa lớn cỡ nào, cũng không thể sánh được với sự chuyển biến của trung tâm căn cứ ---
Trong ấn tượng của Tiết Minh Trân, khi cô vừa đến trung tâm căn cứ, trung tâm căn cứ nhận được tin dữ, đội trinh sát tinh nhuệ nhất trung tâm căn cứ gặp phải một tiểu đội tang thi trí tuệ, kết quả toàn quân bị diệt. Đoạn thời gian đó, không khí trong trung tâm căn cứ cực kỳ áp lực, mọi người sống trong hoảng sợ, sống trong nỗi sợ tang thi trí tuệ, không hề yên ổn.
Nhưng mà hiện tại Tiết Minh Trân đứng trong đám người, mỗi người lướt qua cô, trên mặt đều tràn ngập nụ cười, cùng nỗi khát khao với tương lai toát ra từ trong ánh mắt... Tiết Minh Trân không dám tin xoa hai mắt mình, cho dù là trước mạt thế, người đi đường cũng không có vẻ hân hoan như vậy, huống chi bây giờ lại là mạt thế không thể tệ hơn, chẳng lẽ cô bị kéo vào ảo cảnh của dị năng giả tinh thần nào đó sao?
Tiết Minh Trân vừa mới cảnh giác, lại bất ngờ bị chân tướng đập vào mặt.
Một đôi tình nhân đi qua Tiết Minh Trân.
Nữ sinh tràn đầy khát khao nói: "Đợi đến lúc người kia tới thành phố B, chúng ta sẽ không cần cảm thấy hốt hoảng lo sợ nữa."
Nam sinh cũng có biểu tình sùng bái, "Đúng vậy, nghe nói con tang thi trí tuệ cấp 7 ở phía đông đã rút lui tối hôm qua, tang thi trí tuệ gần thành phố B không còn bao nhiêu nữa."
Nữ sinh ôm mặt, đôi má ửng hồng, "Cũng không biết người kia tên gọi là gì, có đẹp trai hay không."
Tiết Minh Trân nghĩ có lẽ nam sinh sẽ ghen tị, kết quả biểu hiện của nam sinh còn sùng bái hơn cả nữ sinh, "Nhất định là đẹp trai ngất trời!"
Tiết Minh Trân: "..."
Cô nhịn không được chặn đôi tình nhân lại, "Tôi có thể hỏi hai bạn một chút không, chuyện về người kia cùng tang thi trí tuệ mà các bạn nhắc tới rốt cuộc là sao?"
Nữ sinh đánh giá Tiết Minh Trân một hồi, "Nhìn chị cũng không giống người nhát gan đến nỗi chỉ dám ở trong nhà không dám ra ngoài đường, chắc chị mới tới đúng không."
Tiết Minh Trân gật đầu, "Hôm nay tôi vừa ra khỏi khu cách ly."
"Khó trách chị không biết!" Nữ sinh hăng hái, "Gần đây vừa xảy ra một chuyện tốt kỳ diệu, tang thi trí tuệ xung quanh thành phố B đều đang di chuyển tới chỗ khác."
"Tang thi trí tuệ phần lớn đều có ý thức lãnh địa, thành phố B có nhiều người, chúng chọn chuyển đi quả thật rất kỳ quái. Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến người kia các bạn nhắc đến?" Kỳ thật Tiết Minh Trân đã có đáp án mình muốn, nhưng cô vẫn muốn hỏi lại.
"Chuyện người kia, là có người nghe được từ miệng tang thi trí tuệ." Nam sinh nói tiếp, "Trước hết biết đến sự tồn tại của người kia, là một đoàn xe có chút danh tiếng. Lúc họ làm nhiệm vụ bị tang thi trí tuệ bắt được, vốn họ đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đó, tang thi trí tuệ lại bảo họ xuất trình giấy tờ cho chúng nó xem. Kết quả tang thi trí tuệ vừa thấy bọn họ là người của thành phố B liền thả họ đi. Trong tiểu đội đó có một dị năng giả được cường hóa thính lực, sau khi tang thi trí tuệ rời khỏi, anh ta sử dụng dị năng nghe lén bọn nó nói chuyện, liền biết có một người cực kỳ mạnh sắp tới trung tâm căn cứ thành phố B, người kia muốn tới thành phố B xây dựng nền móng. Tang thi trí tuệ dám bắt người trên địa bàn của người nọ, cuối cùng sẽ có kết cục thảm hại."
Nam sinh nói thao thao bất tuyệt: "Kỳ thật ban đầu, chẳng ai thèm tin lời của đoàn xe đó. Tang thi trí tuệ so với tang thi bình thường còn tàn nhẫn hơn, chúng nó sao có thể buông tha cho miếng thịt đã sắp tới miệng. Nhưng về sau mọi người lại phát hiện, tang thi trí tuệ gần thành phố B đều di chuyển, đồng thời xảy ra vài trường hợp tang thi trí tuệ thả người của trung tâm căn cứ thành phố B đi. Lúc này mọi người đều biết đến sự tồn tại của người kia. Hiện tại tất cả mọi người đều đang chờ người kia quang lâm tới trung tâm căn cứ thành phố B."
Nghe đến đó, Tiết Minh Trân chỉ có thể yên lặng thay Lý Hàng thắp một ngọn nến, chúc anh một đường thuận lợi.
Nữ sinh cũng hăng hái nói: "Nghe phong thanh, hôm nay trong đống người vào khu cách ly, có một người nhìn cực kỳ đặc biệt, hắn rất có thể là người kia. Anh yêu ơi, người nọ tên là gì ấy nhỉ?"
"Cái gì, Lý..." Tiết Minh Trân nghĩ đến việc Lý Hàng sợ phiền toái, liền im lặng.
Nam sinh nghe rất nhập tâm, không để ý đến sự khác thường của Tiết Minh Trân, cậu ta nói với bạn gái: "Hình như tên là Trình Dục. Theo lời của nhân viên công tác, người nọ thoạt nhìn đặc biệt mạnh mẽ đáng tin cậy, khí chất cũng rất đặc biệt, khi nói chuyện với hắn sẽ có cảm giác an bình trở lại."
Trình Dục, vô luận là đời trước hay đời này, cũng chưa từng nghe thấy cái tên này, Tiết Minh Trân nhăn mày, lấy sự hiểu biết của cô đối với Lý Hàng, nếu kẻ đặt tên siêu tệ như anh phải đặt một cái tên giả, cùng lắm sẽ biến chữ Hàng thành Châu Nhị Kỷ, hài âm Châu Nhị Cát vân vân, tuyệt sẽ không lao lực dùng tên người.
Trình Dục. Tiết Minh Trân nhẩm thầm cái tên này, vô luận người nọ có cố tình mạo danh Lý Hàng, hay vô tình bị hiểu nhầm, đều là người đáng chú ý. Cặp đôi trẻ tuổi thảo luận cực kỳ nhiệt liệt, nên bọn họ không phát hiện Tiết Minh Trân đã lặng lẽ rời đi.
Tiết Minh Trân tính toán trở về tìm anh trai, hỏi y xem có biết chuyện gì liên quan đến Lý Hàng không.
Ngay tại lúc Tiết Minh Trân sắp tới địa điểm mình muốn, cô lại trùng hợp gặp phải một đôi tình nhân, trực tiếp mặt đối mặt với hai người đang cuốn quít lấy nhau. Đôi tình nhân này, nam anh tuấn tiêu sỏa (mình nghĩ chỗ này tác giả chơi chữ, vì thường là "nam anh tuấn tiêu sái", nhưng tác giả dùng "anh tuấn tiêu sỏa", "sỏa" ở đây có nghĩa là ngu, dốt, đần độn => có lẽ đang châm biếm), nữ như chim nhỏ nép vào người, hai kẻ này đều là người Tiết Minh Trân đã quá quen. Cô gái buông bàn tay đang ôm người đàn ông ra, làm ra động tác che miệng đẹp mắt, đôi mắt đào hoa lập tức ngập nước, nói với Tiết Minh Trân: "Thật tốt quá, Minh Trân, cậu còn sống!"
Người đàn ông bày tỏ bộ dáng chẳng sao cả, gã thuận tay ôm bả vai cô gái kia, "Tiết Minh Trân, tôi nói cho cô biết, chúng tôi là một cặp. Về sau cô đừng có quấn lấy tôi nữa, phiền phức."
Tiết Minh Trân lộ ra nụ cười châm chọc, "Ha ha, anh bớt dán vàng lên mặt mình đi. Tôi thà gặp tang thi trí tuệ còn hơn phải nhìn thấy đôi tra nam tiện nữ các người."
Tiết Minh Trân vừa nói xong, bịch bịch bịch, liên tiếp truyền đến thanh âm vật nặng rơi xuống đất, sáu con tang thi trí tuệ mang theo mười lăm quân nhân bị trói chặt từ trên trời rơi xuống, trùng hợp rơi lên người đôi tra nam tiện nữ kia.
Tiết Minh Trân: "..."
Con tang thi trí tuệ cầm đầu hùng hùng hổ hổ đứng dậy, "Mẹ mày mày rốt cuộc có biết định vị không!"
Một con tang thi trí tuệ khác nói: "QAQ lão lão lão lão lão đại, đây không phải đồng đội của Hàng ca sao..."
Lão đại tang thi trí tuệ nhìn chằm chằm Tiết Minh Trân, nhất thời sợ hãi quá độ, "Mau! Mau! Mau! Mau thừa dịp Lý Hàng chưa phát hiện ra chúng ta, chạy ngay đi!"
"Ha ha ha ha, muốn chạy đi đâu!" Một bàn tay bóp chặt đầu tang thi trí tuệ, dùng sức vặn đầu nó xoay 180 độ. Lão đại tang thi trí tuệ bị Lý Hàng khống chế, bất ngờ không kịp phòng thủ nhìn thẳng vào đôi mắt hung ác của Lý Hàng, một con tang thi hỏng chân như nó bị dọa sợ, liền trở thành tang thi một chân.
Lão đại tang thi trí tuệ: "QAQ Hàng, Hàng ca, cầu buông tha, bọn em chỉ vô tình đi ngang qua thôi."
Lý Hàng nắm đầu tang thi trí tuệ không buông, tay kia chỉ vào nhóm quân nhân bị trói, "Những người này thì mày giải thích thế nào?"
Một con tang thi trí tuệ khác bắt đầu trợn mắt nói dối, "Bọn họ bị thương, chúng em là những tang thi có tính tự giác, lòng mang lí tưởng muốn con người và tang thi chung sống hòa bình với nhau, nên hội em thân thiện đưa họ về..."
"Đồ ngu, mày nói cái lí do giả tạo như thế, Hàng ca cũng không phải đồ ngốc, sao có thể tin mày được!" Lão đại tang thi trí tuệ sắp khóc, "Nhanh lấy cống phẩm của chúng ta ra!"
Hội đàn em tang thi trí tuệ bừng tỉnh đại ngộ, lấy ra kính mắt chúng đã chuẩn bị từ trước, quỳ xuống đưa tới trước mặt Lý Hàng.
"Xin hãy tha cho hội em, hu hu hu."
Lý Hàng mặt không chút thay đổi, "Phải xử lý bọn mày!"
"Vì sao hội em đã nộp cống phẩm vẫn bị xử lý, chuyện này với lời đồn không giống nhau xíu nào!"
Dưới sự xử lý của đội dị năng giả tinh nhuệ được lãnh đạo thành phố B cử tới hỗ trợ Lý Hàng.
Tang - phương tiện chuyên chở tiểu đội trinh sát số một - thi, out.
Trong thời gian nhân viên công tác của trung tâm căn cứ xử lý thi thể tang thi trí tuệ, đồng thời đưa đội trinh sát số một cùng đôi tra nam tiện nữ đi chữa trị, Tiết Minh Trân từ chỗ Tiết Minh Lễ cùng Lý Hàng biết được chuyện đội trinh sát số một gặp phải, cùng với việc đàm phán của Lý Hàng với lãnh đạo thành phố B.
Mồ hôi trên trán Lý Hàng biến mất, thở phào một hơi, "Rốt cuộc không phải nhìn thấy poster của anh treo trên tường thành."
Tiết Minh Trân nhớ lại những lời đôi tình nhân trẻ tuổi nói với cô, không biết nên thông báo tin dữ đó cho Lý Hàng như thế nào, chỉ có thể yên lặng vỗ bả vai Lý Hàng, thầm lặng chia buồn.
"Đúng rồi, hai người được đưa đi cùng với đội trinh sát là bạn em hả?" Lý Hàng hỏi.
Sự phẫn nộ sắp tràn ra khỏi lồng ngực của Tiết Minh Trân khi mới nhìn thấy đôi tra nam tiện nữ kia, lúc này đã tan thành mây khói, chỉ là hai tên hề nhảy nhót trong vở kịch, cô căn bản không cần để ý tới.
Tiết Minh Trân bình tĩnh nói: "Chỉ là hai người xa lạ mà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...