Breaking Dawn - Hừng đông

 
Hắn ngẩng phắt dậy khi nghe được những ý nghĩ trong đầu tôi. Trong một giây chúng tôi đều bật dậy, và sau đó hắn tiến về phía tôi. Mắt của hắn toàn màu đen, quầng thâm dưới mắt có màu tím đậm.
"Ra ngoài, Jacob", hắn gầm gừ.
Tôi cũng đã đứng dậy. Xem thường hắn. Đó là lý do tại sao tôi lại ở đây.
"Đi thôi", tôi đồng ý.
Tên bự con, Emmett, đẩy Edward qua một bên, với cái nhìn thèm khát, Jasper, ngay sau hắn. Tôi thực sự chẳng bận tâm. Có lẽ bầy của tôi sẽ dọn dẹp những mảnh vụn của tôi sau khi họ thanh toán tôi. Có lẽ là không. Nhưng nó không thành vấn đề.
Trong một phần ngắn nhất của một giây đôi mắt tôi chạm phải hai người đang đứng sau. Esme. Alice. Nhờ bé và yếu đuối một cách bất thường. À, tôi chắc rằng những kẻ kia sẽ giết tôi trước khi tôi kịp làm gì họ. Tôi thật sự không muốn giết phụ nữ. .. Cho dù là ma cà rồng nữ.
Tuy thế tôi vẫn có một ngoại lệ cho cô ả tóc vàng kia.
"Không", Bella thở gấp, và xảy chân về phía trước, mất thăng bằng, để nắm chặt cánh tay Edward. Rosalie di chuyển với cô ấy, như thể cả hai người họ bị cột chung với nhau vậy.
"Anh chỉ muốn nói chuyện với cậu ta, Bella", Edward nói nhỏ, chỉ nói với mình cô ấy. Hắn đưa ta chạm vào mặt cô ấy và vuốt ve nó. Hành động đó làm căn phòng đổi thành màu đỏ, làm tôi thấy lửa - sau tất cả những việc hắn đã làm với cô ấy, hắn vẫn được phép chạm vào cô ấy kiểu đấy. "Đừng làm bản thân em căng thẳng quá", hắn tiếp tục nói một cách van nài. "Làm ơn nghỉ ngơi đi. Bọn anh sẽ quay lại chỉ sau vài phút."
Cô ấy nhìn khuôn mặt hắn một cách chăm chú, đọc nó một cách cẩn thận. Sau đó gật đầu và buông mình xuống ghế. Rosalie đỡ lưng dưới của cô ấy vào mấy miếng nệm. Bella nhìn tôi không chớp mắt, cố gắng giữ ánh mắt của tôi.
"Đàng hoàng nhé", cô ấy nhấn mạnh. "Và sau đó quay lại đây."
Tôi không trả lời. Tôi không hứa gì hôm nay cả. Tôi nhìn đi hướng khác và sau đó theo Edward đi ra cửa trước.
Những âm thanh rời rạc ngẫu nhiên trong đầu tôi lưu ý rằng tách hắn ra khỏi những người kia không khó lắm thì phải?
Hắn ta vẫn bước đi, không bao giờ kiểm tra xem tôi có nhảy tới cái lưng không được bảo vệ của hắn hay không. Tôi cho rằng hắn không cần thiết phải kiểm tra. Hắ¯n sẽ biết khi nào tôi quyết định tấn công. Có nghĩa là tôi phải làm quyết định thật nhanh.
"Tôi chưa sẵn sàng cho cậu giết tôi đâu, Jacob Black", hắn nói nhỏ khi đi nhanh qua căn nhà. "Cậu phải có một chút kiên nhẫn."
Làm như tôi quan tâm tới thời gian biểu của hắn. Tôi gầm gừ dưới hơi thở. "Kiên nhẫn không phải là chuyên môn của tôi."
Hắn ta vẫn bước đi, xuống cái đường mà cách nhà khoảng hai trăm thước, tôi bám sát gót. Tôi đang rất nóng, tay tôi đang run run. Đang nổi cáu, sẵn sàng và chờ đợi.
Hắn ta ngừng mà không báo trước và xoay lại đối mặt với tôi. Nét mặt của hắn lại đông cứng tôi.
Trong một giây tôi chỉ là một đứa con nít - đứa con nít mà chỉ sống cả đời trong một thị trấn nhỏ. Chỉ là một đứa trẻ con. Bởi vì tôi biết tôi sẽ phải sống lâu hơn, đau khổ nhiều hơn, để mà hiểu được sự ai oán bi thương trong đôi mắt của Edward.
Hắn giơ tay như để lau mồ hôi trên trán, nhưng những ngón tay hắn lại cào vào mặt như muốn lột cái lớp da bằng đá ra. Đôi mắt đen như bị chôn vùi trong hốc mắt, không có thần thái, hoặc thấy những thứ mà không có ở đó. Miệng của hắn há ra như đang thét lớn, nhưng chẳng có âm thanh gì thoát ra.

Đây là khuôn mặt của người đàn ông khi mà anh ta đang trên giàn hỏa thiêu.
Tôi không thể nói gì trong một lúc. Nó quá thật, khuôn mặt ấy - tôi đã thấy cái bóng đen của nó trong nhà, thấy nó trong mắt của cô ấy và của hắn, nhưng cái này đã nói lên tất cả. Chiếc đinh cuối cùng đóng vào quan tài của cô ấy.
"Nó đang giết cô ấy, đúng không? Cô ấy đang chết dần chết mòn". Và tôi biết khi tôi nói câu ấy thì khuôn mặt tôi cũng chảy dài ra giống hắn. Nhưng yếu hơn, khác hẳn, bởi vì tôi vẫn đang bị sốc. Tôi vẫn chưa chấp nhận được nó - nó xảy ra quá nhanh. Hắn có thời gian để hiểu được vấn đề. Và nó khác nhau bởi vì tôi đã mất cô ấy quá nhiều lần, bằng nhiều cách, trong đầu tôi. Và khác nữa bởi vì cô ấy chưa bao giờ thật sự là của tôi để mà bị mất. Và khác vì là không phải lỗi của tôi.
"Lỗi của tôi", Edward nói nhỏ, và hắn khuỵu gối xuống. Hắn ta sụp xuống trước mặt tôi, đầy sơ hở, đích nhắm dễ dàng nhất mà bạn có thể tưởng tượng.
Nhưng tôi cảm thấy lạnh như đá - không có một chút lửa nào trong tôi.
"Đúng", hắn rên rỉ ở dưới đất, giống như đang tự thú với mặt đất. "Phải, nó đang giết cô ấy."
Sự vô dụng của hắn làm tôi phát cáu. Tôi muốn đánh nhau, không phải là hành hình. Sự tự mãn của hắn đi đâu mất rồi?
"Thế sao Carlisle không làm gì hết?". Tôi gầm gừ. "Ông ấy là bác sĩ, không phải sao? Lấy nó ra khỏi cô ấy."
Hắn nhìn lên và trả lời tôi bằng một giọng mệt mỏi. Giống như hắn đang giải thích điều đó với một đứa trẻ mẫu giáo tới lần thứ mười. "Cô ấy không để chúng tôi làm điều đó."
Phải mất một phút để cho những chữ ấy thấm vào. Jeez, cô ấy đã lộ mặt thật. Dĩ nhiên, chết vì một cái bào thai quái vật. Quả đúng là Bella.
"Cậu hiểu cô ấy quá", hắn thì thầm. "Cậu hiểu nhanh thật. .. Tôi đã không hiểu. Không kịp. Cô ấy đã không nói chuyện với tôi trên đường về nhà, không thật sự như vậy. Tôi nghĩ là cô ấy đang sợ hãi - đó cũng là tự nhiên. Tôi nghĩ cô ấy đang tức giận với tôi vì đã làm cô ấy phải trải qua những điều đó, làm nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy. Một lần nữa. Tôi không bao giờ tưởng tượng được những điều mà cô ấy đang thực sự nghĩ tới, cái mà cô ấy đã quyết định. Cho đến khi gia đình tôi gặp chúng tôi tại sân bay và cô ấy chạy ngay vào vòng tay của Rosalie. Tay của Rosalie! Và sau đó tôi đã nghe được những điều mà Rosalie đang nghĩ. Tôi đã không hiểu cho đến khi tôi nghe thấy nó. Còn cậu thì hiểu ngay chỉ sau một giây.. . ". Hắn nửa thở dài, nửa rên rỉ.
"Ngừng một giây đi. Cô ấy không để các người làm ah". Sự mỉa mai như a xít trên lưỡi tôi. "Các người có bao giờ để ý rằng cô ấy chính xác chỉ là một người con gái bình thường nặng 110 pound không? Ngươi ngu ngốc thế sao tên mà cà rồng kia? Đè cô ấy xuống và tọng thuốc ngủ vào cô ấy."
"Tôi muốn thế", hắn thì thầm. "Carlisle đã tính làm thế.. . ."
Cái gì, họ quá cao thượng à?
"Không. Không phải cao thượng. Người bảo vệ cô ấy làm mọi chuyện trở nên phức tạp."
Ồ. Câu chuyện của hắn lúc trước chẳng thể lý giải được nhưng giờ đây đã rõ ràng hết. Ra chuyện đó là cái mà ả tóc vàng đang làm. Nó có lợi gì cho cô ta? Chẳng phải cô nàng hoa hậu đó muốn Bella chết lắm sao?
"Có lẽ", hắn nói. "Rosalie không nhìn nó theo kiểu này."
"Vậy thì xử ả tóc vàng trước. Loại như anh có thể ráp lại với nhau sau khi bị xé rách ra mà, đúng ko? Biến ả thành từng miếng vụn và chăm sóc Bella."
"Emmett và Esme hỗ trợ chị ấy. Emmet sẽ không bao giờ để chúng tôi. .. Và Carlisle sẽ không giúp tôi khi mà Esme chống lại nó.. . ". Hắn ta dừng lại, giọng tắt hẳn.
"Anh nên nhường Bella cho tôi."

"Phải."
Giờ thì đã trễ rồi. Có lẽ hắn nên nghĩ về tất cả chuyện này trước khi hắn đánh gục cô ấy bằng con quái vật hút sự sống này.
Hắn chăm chú nhìn tôi từ bên trong địa ngục của riêng hắn, và tôi có thể thấy là hắn đã đồng ý với tôi.
"Chúng tôi đã không biết", hắn nói, nhẹ như hơi thở. "Tôi chưa bao giờ mơ về điều đó. Chưa từng có thứ gì như Bella và tôi trước đây. Làm sao chúng tôi có thể biết rằng con người có thể mang thai với một trong số chúng tôi -"
"Khi mà con người có thể bị xé ra từng mảnh nhỏ trong quá trình đó hả?"
"Phải", hắn đồng ý bằng một tiếng thì thầm đầy căng thẳng. "Họ đang ở ngoài đó, những kẻ bạo dâm, những tên dâm yêu, hồ ly tinh. Họ tồn tại. Nhưng sự mê hoặc của họ chỉ đơn thuần là khúc dạo đầu cho bữa tiệc sau đó. Không một ai sống sót". Hắn ta lắc đầu như cái ý tưởng đó làm ghê tởm hắn ta. Giống như là hắn khác như thế.
"Tôi đã không nhận ra là họ có một cái tên đặc biệt dành cho anh", tôi làu bàu.
Hắn ta nhìn tôi không chớp mắt với khuôn mặt già đi hàng ngàn tuổi.
"Kể cả cậu, Jacob Black, cũng không thể ghét tôi hơn là tôi căm ghét chính bản thân tôi."
Sai, tôi nghĩ, quá điên tiết để nói.
"Giết tôi chết lúc này không thể cứu cô ấy". hắn ta nói một cách nhỏ nhẹ.
"Vậy thì cái gì được?"
"Jacob, cậu phải làm một vài chuyện cho tôi."
"Tôi mà làm thì tôi chết liền, đồ ký sinh trùng!"
Hắn tiếp tục nhìn tôi chăm chú với cặp mắt nửa mệt mỏi, nửa bấn loạn. "Cho cô ấy?"
Tôi nghiến răng thật chặt. "Tôi đã làm mọi thứ tôi có thể để tách cô ấy ra khỏi anh. Mỗi một thứ. Giờ đã quá trễ."
"Cậu hiểu cô ấy, Jacob. Cậu liên kết với cô ấy ở một mức độ mà tôi không thể hiểu nổi. Cậu là một phần của cô ấy, và cô ấy là một phần của cậu. Cô ấy sẽ không nghe lời tôi, bởi vì cô ấy nghĩ là tôi đánh giá chưa đúng về cô ấy. Cô ấy nghĩ là cô ấy đủ mạnh cho chuyện này.. . ". Hắn mắc nghẹn và sau đó nuốt xuống. "Cô ấy có thể nghe lời cậu."
"Tại sao cô ấy lại nghe?"
Hắn ta lảo đảo đôi chân, mắt của hắn cháy sáng hơn trước, dữ dội hơn. Tôi tự hỏi nếu hắn đang chuẩn bị phát điên. Ma cà rồng có thể mất trí không?

"Có lẽ", hắn trả lời suy nghĩ của tôi. "Tôi không biết. Tôi đang cảm thấy giống như vậy". Hắn lắc đầu. "Tôi phải cố gắng để che giấu nó trước mặt cô ấy, bởi vì áp lực sẽ làm cô ấy bệnh nặng hơn. Cô ấy không thể ăn được gì. Tôi phải điềm tĩnh; tôi không thể làm cho nó khó khăn hơn. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Cô ấy phải nghe lời cậu!"
"Tôi không thể nói cô ấy những chuyện mà anh đã không thể nói. Anh muốn tôi làm gì? Nói với cô ấy rằng cô ấy quá ngu ngốc à? Cô ấy có lẽ đã biết chuyện đó rồi. Hay nói cô ấy rằng cô ấy đang chuẩn bị chết? Tôi cá là cô ấy cũng biết luôn rồi."
"Cậu có thể để nghị cho cô ấy cái mà cô ấy muốn."
Hắn ta làm tôi chẳng hiểu gì cả. Một phần của sự điên rồ chăng?
"Tôi không quan tâm chuyện gì khác ngoại trừ chuyện giữ mạng cho cô ấy", hắn nói, đột nhiên tập trung lại. "Nếu cô ấy muốn có con, cô ấy có thể có nó. Cô ấy có thể có nửa tá em bé. Bất cứ thứ gì mà cô ấy muốn". Hắn ngưng một nhịp. "Cô ấy có thể nuôi những con chó con, nếu đó là điều cô ấy muốn."
Hắn ta nhìn vào mắt tôi một lúc và khuôn mặt của hắn điên cuồng dưới một lớp mỏng của sự kiềm chế. Sự giận dữ của tôi bị vỡ vụn khi tôi hiểu được những lời của hắn ta, và tôi thấy miệng mình há to ra trong sửng sốt.
"Nhưng không phải là như thế này!" hắn rít lên trước khi tôi có thể trấn tĩnh. "Không phải là cái thứ đang hút dần sự sống của cô ấy trong khi tôi vô dụng đứng đó! Đứng nhìn cô ấy bệnh hoạn và chết dần. Nhìn thấy nó gây hại tới cô ấy". Hắn hít vào một hơi mạnh như vừa bị ai đấm mạnh vào bụng. "Cậu phải khiến cô ấy thấy được vấn đề, Jacob ạ. Cô ấy không nghe lời tôi nữa. Rosalie thì lúc nào cũng ở đó, nhồi vào đầu cô ấy những ý nghĩ điên cuồng - cổ võ cô ấy. Bảo vệ cô ấy. Không, bảo vệ nó. Mạng sống của Bella không có ý nghĩa gì với chị ta cả."
-m thanh phát ra từ cổ họng tôi nghe như tôi đang bị sặc.
Hắn đang nói gì vậy? Rằng Bella nên, cái gì? Có con? Với tôi? Cái gì? Bằng cách nào? Hắn ta đã buông tha cô ấy rồi à? Hay hắn nghĩ rằng cô ấy không ngại bị chia sẻ?
"Bất cứ cái nào. Bất cứ cái gì giữ mạng của cô ấy."
"Đó là điều điên khùng nhất mà anh đã nói", tôi lẩm bẩm.
"Cô ấy yêu cậu."
"Không đủ."
"Cô ấy đã sẵn sàng chết để có con. Có lẽ cô ấy chấp nhận vài điều ít khắc nghiệt hơn."
"Anh không hiểu cô ấy một chút nào à?"
"Tôi biết, tôi biết. Sẽ cần rất nhiều sự thuyết phục. Đó là lý do tôi cần cậu. Cậu biết cô ấy nghĩ gì. Hãy làm cho cô ấy hiểu ra."
Tôi không thể nghĩ về cái mà hắn đang đề nghị. Nó thật sự quá mức. Không thể được. Sai rồi. Bệnh quá. Mượn Bella trong cuối tuần và sau đó trả cô ấy lại vào sáng thứ hai như mướn phim à? Quá bừa bãi.
Thật quá cám dỗ.
Tôi không muốn cân nhắc, không muốn tưởng tượng, nhưng những hình ảnh vẫn hiện ra. Tôi đã tưởng tượng về Bella như thế rất nhiều lần, lúc trước khi mà vẫn còn nhiều khả năng cho chúng tôi, và sau đó rất lâu nó đã rõ ràng chỉ là những tưởng tượng, chỉ có thể để lại những vết thương bị bưng mủ bởi vì chẳng có khả năng nào cả, chẳng có một cái nào. Tôi đã chẳng thể giúp gì cho bản thân lúc đó. Tôi đã không thể ngăn cản bản thân mình lúc này. Bella đang trong tay tôi, Bella thì thầm tên tôi. . .
Bây giờ thì còn tệ hơn, cảnh tượng mới mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới trước đây, cảnh tượng mà với bất cứ lý do gì cũng không dành cho tôi. Chưa từng. Cảnh tượng mà tôi biết là tôi sẽ không đau khổ trong nhiều năm nếu như hắn không nhét nó vào đầu tôi bây giờ. Nhưng nó đã dính vào đó, tủa ra như những cdọn gọnng chỉ xuyên qua óc tôi như những cây cỏ độc và không thể giết chết được. Bella, khỏe mạnh và rạng rỡ, khác hẳn bây giờ, nhưng cũng có vài thứ giống: thân thể của cô ấy, không bị bóp méo, biến đổi theo cách bình thường hơn. Tròn trĩnh với đứa con của tôi.
Tôi cố gắng thoát khỏi những cây cỏ độc trong đầu mình. "Làm cho Bella hiểu? Anh đang sống trong hành tinh nào vậy?"
"Ít nhất phải thử."
Tôi lắc đầu nhanh chóng. Hắn chờ đợi, phớt lờ câu trả lời từ chối của tôi bởi vì hắn có thể nghe được những mâu thuẫn trong ý nghĩ của tôi.

"Những chuyện bệnh hoạn điên khùng này ở đâu ra vậy? Anh đã nghĩ ra khi mà anh đang đi à?"
"Tôi đã từng không nghĩ gì cả ngoại trừ những cách có thể cứu cô ấy từ khi tôi nhận ra rằng đó là việc mà cô ấy đang chuẩn bị làm. Việc mà cô ấy sẽ chết để làm. Nhưng tôi không biết làm sao để mà liên lạc với cậu. Tôi biết cậu sẽ không nghe nếu biết là tôi gọi. Tôi sẽ tới tìm cậu nếu mà tôi có cơ hội trong ngày hôm nay. Nhưng thứ đó. .. Đang lớn lên. Rất nhanh. Tôi chẳng thể ở xa cô ấy lúc này."
"Nó là cái gì thế?"
"Không ai trong chúng tôi biết nó là cái gì. Nhưng nó mạnh hơn cô ấy. Đã như vậy rồi."
Tôi đột nhiên thấy nó - thấy con quái vật đang phồng to lên trong đầu mình, phá vỡ cô ấy từ trong ra ngoài.
"Giúp tôi ngăn nó lại", hắn nói khẽ. "Hãy giúp tôi ngăn việc đó xảy ra."
"Bằng cách nào? Bằng cách đề nghị sự phục vụ của tôi à?". Hắn chẳng họ do dự khi tôi nói thế, nhưng tôi thì có."Anh thật là điên. Cô ấy sẽ không bao giờ nghe đâu."
"Thử đi. Không còn gì để mất nữa. Nó sẽ gây tổn thương gì?"
Nó sẽ tổn thương tôi. Chẳng lẽ tôi chưa nhận đủ sự từ chối từ Bella ngoài chuyện này sao?
"Một chút tổn thương có thể cứu cô ấy? Đó là một cái giá cao sao?"
"Nhưng nó sẽ không có tác dụng."
"Có lẽ không. Tuy vậy, có lẽ nó sẽ làm cô ấy bối rối. Có lẽ sự quyết tâm của cô ấy sẽ dao động. Một khắc do dự là tất cả mà tôi cần."
"Và sau đó anh sẽ qua cầu rút ván? Rồi nói với cô ấy là "Tất cả mọi chuyện chỉ là đùa thôi, Bella"?"
"Nếu cô ấy muốn có con, đó là những gì cô ấy sẽ có. Tôi không hủy bỏ hợp đồng."
Tôi không thể tin tôi đã từng nghĩ về chuyện này. Bella sẽ đấm tôi - không phải tôi bận tâm về chuyện đó, nhưng nó có lẽ sẽ lại làm gãy tay cô ấy nữa. Tôi không nên để hắn nói chuyện với tôi, làm rối tung đầu óc tôi, tôi nên giết hắn ngay lập tức.
"Không phải bây giờ", hắn khẽ nói. "Chưa đâu. Dù đúng hay sai, thì nó cũng sẽ hủy diệt cô ấy, và cậu cũng biết như vậy. Không cần phải gấp. Nếu cô ấy không nghe lời cậu, cậu cũng sẽ có cơ hội. Giây phút mà tim Bella ngừng đập, tôi sẽ van xin cậu để giết tôi."
"Anh sẽ không phải cầu xin lâu đâu."
Góc miệng của anh ta hơi nhếch lên thành một nụ cười mệt mỏi. "Tôi rất trông chờ như thế."
"Vậy chúng ta thỏa thuận như thế."
Hắn gật đầu và giơ bàn tay cứng lạnh như đá ra.
Nuốt vào sự ghê tởm của mình, tôi bắt tay anh ta. Bàn tay tôi chạm vào cục đá và tôi lắc tay một cái.
"Chúng ta thỏa thuận thế", hắn đồng ý.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui