Boylove Tầm Gửi FULL


CHƯƠNG 2.1Tuyết rơi trắng xóa hết những ngôi đền chùa cổ ở Kyoto.

Người người xì xụp món Oden với nước dùng ngon tuyệt trong các siêu thị tiện lợi hay những quán cóc ven đường.

Công ty nơi Fuwa làm việc đang vào ngay thời điểm cao độ.Những loại Surimi mới đem về từ Việt Nam hứa hẹn rất nhiều tiềm năng.

Ban quản trị đang lập đề án xây thêm một chi nhánh nữa ở Aichi.

Nhân sự công ty sẽ có những thay đổi đáng kể.

Mọi người đang kháo nhau về việc này và những đồng nghiệp ngày trước - bây giờ là cấp dưới của Fuwa tin rằng anh sẽ tiếp tục đạt được những thành tựu mới trong khoảng nửa năm tiếp theo.

Fuwa không quá bận tâm những việc mọi người bàn tán.Giờ giải lao, anh nhâm nhi tách trà gừng nóng bên hiên cửa.

Văn phòng của anh ở tầng bốn, quang cảnh từ ban công nhìn ra ngoài qua lớp kính đã phủ một màu trắng xóa của tuyết.Fuwa bất chợt nhớ lại vị của món canh chua bí truyền mà Tama nấu cho anh đêm hôm đó.

Tại sao nó lại có tên là canh chua trong khi nó có cả vị ngọt và hơi cay? Một món canh độc đáo tổng hòa của bao nhiêu gia vị từ đủ thứ các loại rau.Vừa nếm vào đầu lưỡi là có thể kích thích ngay vị giác người dùng.

“Không biết Chikuwa của công ty có thể nấu cùng các nguyên liệu ấy được không nhỉ? Liệu mùi vị có còn ngon, còn kích thích như vậy không? Mà Chikuwa của công ty chẳng phải cũng đến từ nguyên liệu của Việt Nam đó sao.

Hình như Chikuwa cũng có bán ở Việt Nam thì phải.

Nếu vậy thì lần sau sang Việt Nam mình sẽ cùng Tama đi mua nguyên liệu và nấu thử món canh chua Chikuwa này xem sao, biết đâu lại một sự kết hợp tuyệt vời khác”.Fuwa đang thầm nghĩ trong lúc nhâm nhi ly trà thì đột nhiên anh dừng lại và nhìn vào chính mình phản chiếu qua gương.

“Canh chua… Việt Nam… Tama… ư? Không đâu, chắc tại món canh chua ấy đặc biệt quá nên mình mới muốn ăn lần nữa thôi.

Nếu Tama không nấu cho mình thì sẽ nhờ người khác vậy.

Miền Tây Nam Bộ của Việt Nam à, cũng hấp dẫn đấy…” Anh tự cười như đang cố thuyết phục bản thân một điều gì đó.Quả không ngoài dự đoán.

Sau dịp lễ Tết, chi nhánh thứ hai của công ty sẽ được xây dựng tại Aichi.

Trong lúc đó công ty mẹ ở Kyoto và chi nhánh ở Chiba sẽ bắt đầu mở rộng đơn hàng nhiều hơn.

Mảng kinh doanh của cả hai nơi sẽ được khuếch đại và duy trì cho đến khi nhà xưởng ở Aichi chính thức hoạt động được.


Tham vọng của công ty là khuếch trương kinh doanh ngay lập tức nên mảng nhân sự liên tục thay đổi.

Sau dịp lễ Tết, Fuwa không còn là trưởng phòng Kinh doanh nữa mà anh đã được thăng lên chức phó Giám đốc chịu trách nhiệm thu mua và xử lý đơn hàng của công ty.

Việt Nam giờ không còn là thị trường chỉ thu mua nguyên liệu Surimi nữa mà đây sẽ là nơi tung ra sản phẩm của công ty.Và người tiên phong khai mở vùng đất tiềm năng này không ai khác ngoài Fuwa.

Sự cất nhắc xứng đáng từ Ban lãnh đạo giúp Fuwa tiến gần hơn đến Việt Nam, đến Tama.

Buổi tiệc mừng nho nhỏ được tổ chức ngay hôm sau.

Fuwa kể cho mọi người nghe về món canh chua độc đáo mà anh đã có dịp nếm thử trong lần công tác trước.Anh hy vọng kết hợp được món canh chua ấy với các loại Oden mà công ty đang sản xuất.

Biết đâu đây sẽ là một bước đột phá mới chăng.

Bạn bè và cấp trên của Fuwa hân hoan trước những tiềm năng hứa hẹn.

Còn anh lại thấy một niềm vui gì đó, nhỏ thôi, nhưng cứ nhen nhóm mãi trong lòng, cả trong bữa tiệc và kéo dài mãi đến sau này.Fuwa nhận được quyết định đi công tác sang Việt Nam từ cuối tháng Một đến giữa tháng Hai.

Chuyến đi tầm hai mươi ngày này có lẽ sẽ bớt căng thẳng hơn.

Tổng Giám đốc Mitsuba Kunio từ công ty mẹ ở Kyoto đến gặp anh để trò chuyện về chuyến đi.Ông là một ông chủ tốt nhưng đòi hỏi khá cao ở nhân viên.

Ông rất hài lòng về bản báo cáo cũng như các loại Surimi mới mà Fuwa đem về từ Việt Nam.

Vợ ông cũng là người Việt.

Hai người gặp nhau khi bà còn là sinh viên và đang làm thêm ở một nhà hàng gần công ty gia đình ông.

Ông đã về quê vợ chơi rất nhiều lần và cũng khá am tường về Việt Nam.Ông quý Fuwa không chỉ ở lối làm việc chuẩn mực cũng như hiệu suất công việc tốt mà còn ở khía cạnh anh thạo tiếng Việt.

Mỗi dịp Fuwa cùng các đồng nghiệp đến thăm gia đình Tổng Giám đốc là ông lại bàn về tiếng Việt với anh.

Vợ ông ngồi kế bên hầu trà cho chồng và hết sức khâm phục cậu nhân viên trẻ Fuwa này.


Thế là ông sắp xếp cho Fuwa đi chuyến này như một món quà mà ông muốn tặng anh để chúc mừng anh thăng tiến.“Cậu cứ thong thả với mấy bản hợp đồng này.

Đúng là công ty mình sẽ mở rộng thị trường sang Việt Nam nhưng chưa phải ngay bây giờ.

Chúng ta cần những loại Surimi mới này để mở rộng nguồn cung trong nước trước.

Khi nào nhà xưởng ở Aichi hoàn thành chúng ta sẽ thật sự tiến vào Việt Nam.

À mà cậu biết thời gian này ở Việt Nam đang có gì không?”“Dạ em không biết ạ”.

Fuwa lắc đầu và vẫn đang dõi theo Giám đốc.“Tết Âm Lịch đấy.

Nó khá vui và náo nhiệt.

Cậu cứ thoải mái tận hưởng dịp lễ Tết này ở đất nước mà cậu yêu mến nh锓Em xin cảm ơn Giám đốc nhiều ạ! Em sẽ cố hết sức làm tốt công việc được giao” Fuwa cứ nghĩ Giám đốc cho rằng vì anh thạo tiếng Việt nhất trong công ty, thạo hơn cả ngài ấy nên mới nói đó là đất nước yêu mến của anh.

Nhưng anh không biết được những thay đổi khá rõ rệt của mình suốt từ sau khi trở về từ chuyến công tác trước.

Anh vui vẻ hơn, cười nhiều hơn và đôi khi cứ cười mỉm một mình như vừa nhớ ra điều gì đó rất thú vị còn đang bỏ dở.Những nhân viên hậu bối vào sau thì xúm xít bàn về anh Phó Giám đốc trẻ măng này, bàn về một nhân vật X bí ẩn nào đó đã gieo rắc những nụ cười mỉm một mình lên gương mặt điển trai chuẩn mực của anh.

Hơn ai hết, Tổng Giám đốc Mitsuba là người nhận thấy điều đó ở cậu nhân viên xuất sắc này của ông.

Mái tóc bạc của ông không hẳn do vết hằn của thời gian mà là vô vàn những kinh nghiệm nhìn người và dùng người suốt hơn ba mươi lăm năm qua.

Ông tâm sự với vợ mọi điều, và lần này ông nói với bà “có người giữ cậu ta ở lại Việt Nam rồi”.

Và ông hy vọng rằng người đó cũng sẽ đức hạnh và chu toàn như vợ ông.Cuối tháng Một, Fuwa đến lưu trú tại khách sạn “Người Nhà”.

Nhân viên công ty không buồn nhớ tên khách sạn nữa.

Họ gọi thế và ai cũng biết đó là đâu.

Lần này Fuwa không còn thấy hình bóng Tama đâu nữa.


Cậu nghỉ việc ở đây rồi chăng.

Trong lòng Fuwa thoáng buồn vì mọi sự anh họa ra trước đó đã không thành nhưng vẫn vẻ điềm đạm anh đến gặp Quản lý để hỏi về Tama, như hỏi về một người bạn đã từng giúp đỡ anh.Quản lý cho biết Tama không còn là nhân viên phục vụ phòng nữa mà cậu ấy đã chuyển qua làm bếp cho nhà hàng ở khách sạn này.

Và nhà bếp không phải là nơi để gặp gỡ hay chuyện trò, và công việc làm bếp cũng bận tối mũi tối mặt.“Tama chỉ xin vào phụ bếp, rửa chén bát và gọt rau củ khi được yêu cầu thôi.

Cậu ấy chỉ làm buổi sáng.

Buổi chiều thì cậu ấy đi học thêm gì đó rất quan trọng nhưng lại không nói chi tiết và buổi tối thì cậu ta làm thêm ở quán cafe trên sân thượng khách sạn.

Cậu ấy cho tôi biết nơi làm thêm này sau lần hai người ăn tối với nhau”.

Quản lý không đợi Fuwa hỏi mà trực tiếp trả lời khi thấy một thoáng buồn rồi thất vọng lướt đi rất nhanh trong mắt anh.

Chuyến công tác này của Fuwa, hay nói đúng hơn là chuyến nghỉ dưỡng dành cho anh.

Khối lượng công việc không quá nhiều.

Các cuộc gặp gỡ đối tác tuy vẫn thường xuyên nhưng chủ yếu là cả hai bên cùng nhau xuống ngư trường, vào phân xưởng chế biến Surimi và Fuwa nhận được sự đảm bảo về số lượng, chất lượng của như tiến độ giao hàng từ phía cung ứng Việt Nam.

Fuwa được mời ở lại Vũng Tàu ba ngày để cùng tham dự một bữa tiệc nhỏ của công ty, cùng các nhân viên công ty đi tham quan đây đó ở Vũng Tàu.

Đến ngày thứ tư thì anh về lại khách sạn ở Sài Gòn.

Vừa về đến thì gặp ngay Quản lý niềm nở đón tiếp anh và đưa cho anh một tấm thiệp mời.

Lại tiếp tục là một sự kiện khác nhưng lần này là của khách sạn.

“Đây là thư mời đặc biệt tham dự sự kiện thường niên của khách sạn chúng tôi.

Trên thiệp mời có ghi rõ thời gian và địa điểm tổ chức.

Khách sạn chỉ mời một trăm thiệp cho một trăm khách VIP để tỏ lòng tri ân.

Một trăm vị quý khách này cũng đồng thời sẽ là giám khảo chấm thi các tiết mục biểu diễn hôm đó” “Một cuộc thi ư! Chà nghe hấp dẫn nhỉ, thế mọi người sẽ thi gì với nhau?” “Chúng tôi có ba mươi tiết mục tham dự và đã lọc lại chỉ còn mười tiết mục xuất sắc nhất sẽ công diễn vào hôm sự kiện.

Từ mười tiết mục đó, một trăm vị giám khảo đáng kính của chúng tôi sẽ bình chọn và chỉ có ba tiết mục hay nhất với số điểm cao nhất đi vào vòng chung khảo.

Tại đó ba thí sinh này sẽ biểu diễn một tiết mục khác ấn tượng hơn nữa để tìm ra người chiến thắng”“Thế thí sinh tham gia là những ai?”“Là toàn bộ nhân viên của khách sạn.


Phần thưởng khá là hấp dẫn.

À Tama cũng tham dự đấy, và cậu ấy đã lọt vào top 10 rồi”.

Cái tên Tama làm lóe lên một tia sáng trong mắt Fuwa nhưng một lần nữa bị ẩn đi một cách khéo léo.

“Wow, hấp dẫn thật.

Vậy cả ông cũng tham dự chứ?”.Fuwa hướng trọng tâm cuộc nói chuyện vào người đang đối diện mình mà không để lộ ra thêm nữa chút nào niềm phấn khởi tự phát tuôn trào trong lòng.

Anh muốn hỏi về Tama nhiều lắm, về tiết mục của cậu ấy, về công việc và cuộc sống gần đây.Nhưng anh phân vân mình sẽ hỏi với tư cách gì.

Bạn bè ư? Chẳng phải chỉ mới biết nhau gần đây thôi sao, chưa thân tình đến mức có thể đi sâu như vậy được.

Thế là gì nhỉ, tình nhân à? Ừ thì hôm đó Tama cũng đã thấy hết thân thể trần trụi săn chắc của anh, cả hai có ngủ chung với nhau trên giường của anh nhưng chỉ là ngủ sau khi dốc hết sức ra làm việc.

Cả hai nằm cạnh nhau và đi vào giấc ngủ thật nhanh.

Hôm sau tỉnh dậy cũng chẳng thấy Tama đâu.

“Tôi không tham gia tiết mục nào hết.

Tôi là một trong bốn giám khảo chuyên môn”.

Quản lý nhìn ra được những điều mà ông tin chắc là đúng.

Ánh nhìn tràn lấp hy vọng của cả hai hướng về nhau nhưng với thái độ và cử chỉ nghi ngại, dè dặt và chối bỏ chính cảm xúc của mình.

“Tama sau khi vào top 10 đã chuẩn bị hai tiết mục rất công phu.

Bật mí với cậu là tôi cũng dự phần vào một trong hai tiết mục đó.

Cậu nhớ đến xem chúng tôi biểu diễn nhé”.

“Vâng, nhất định tôi sẽ có mặt.

Cảm ơn vì đã gửi thiệp cho tôi”.

Fuwa trả lời chắc nịch sau khi xem thời gian công diễn ghi trên thiệp mời là vào bảy giờ tối ngày 30 tháng Một, tức là hai ngày nữa kể từ hiện tại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận