Boylove Tầm Gửi FULL


CHƯƠNG 1.1“Xin thông báo.

Chuyến bay mang số hiệu VN*** từ Narita đến Thành phố Hồ Chí Minh khởi hành lúc 9h00 sáng ngày** tháng** năm**** sẽ bị hoãn lại 30 phút vì thời tiết xấu.

Rất mong quý khách thông cảm và…”Fuwa không đợi nghe hết thông báo về chuyến bay bị hoãn của mình mà bỏ ra quầy báo trong khu nhà chờ ở sân bay Narita.

Anh thừa biết một điều rằng dù kỷ luật của bản thân có tốt đến đâu cũng không thể điều khiển thời tiết hay lịch của những chuyến bay theo ý mình được.Anh đã lên chức trưởng phòng kinh doanh được hơn bốn tháng và thành tích vẫn xuất sắc như mọi khi.

Anh cũng đảm nhận vai trò đi thu mua nguyên liệu đầu vào cho công ty.Anh và Phó Giám đốc chi nhánh chia nhau ra nguồn thị trường thu mua.

Anh phụ trách thị trường ở Việt Nam với nguồn cung dồi dào và giá cả phải chăng.

Lợi thế lớn nhất của anh là có thể hiểu và giao tiếp bằng tiếng Việt với bên cung ứng.Phần giao tiếp tuy không thể nói là quá xuất sắc nhưng phần nghe hiểu thì không thể tìm ra người thứ hai trong công ty thạo hơn anh được.

Mọi người cứ thắc mắc sao anh có thể nghe hiểu một loại ngôn ngữ khó nhằn đến vậy.

Lần nào được hỏi anh cũng trả lời qua loa rằng càng chinh phục được cái khó ta càng thấy được giá trị của những nỗ lực đã bỏ ra.Công ty của Fuwa chuyên về chế biến các sản phẩm chả cá, từ đó làm ra các món Oden rất được ưa chuộng, đặc biệt là vào những tháng cuối năm khi tiết trời trở lạnh.

Nguồn cung nguyên liệu đến từ các thị trường Việt Nam và Trung Quốc là chính.

Có những ngư trường rất lớn ở Việt Nam mà giá cả và chất lượng nguyên liệu không thể chê vào đâu được.Việc của Fuwa là tiếp tục hợp đồng mua những nguyên liệu tốt nhất đã có sẵn, đồng thời tìm ra nguồn nguyên liệu mới mà anh nghĩ rằng sẽ có thể phát triển ra được sản phẩm.Đội R&D của công ty sẽ lo phần còn lại.

Và quả thật trên thị trường ẩm thực Nhật Bản bấy giờ có khá nhiều loại Oden và Chikuwa mang hương vị ngon lạ đến từ nguồn cung dồi dào của Việt Nam mà Fuwa tìm được.Fuwa đến Sài Gòn vào ba giờ chiều.


Cái nóng không quá gắt nhưng vẫn khó chịu của tháng Mười Một chào đón anh.

“Mùa thu ở Sài Gòn vẫn vậy nhỉ!” Anh nghĩ thầm khi bước lên taxi để về khách sạn.

Fuwa lưu trú lại hai tuần ở Sài Gòn.

Lần này anh chỉ tập trung vào thị trường ở Vũng Tàu.

Hai tuần này khá căng thẳng khi vừa phải gặp gỡ đối tác cũ để xúc tiến những hợp đồng dài hạn hơn cho năm sau, lại phải khảo sát những ngư trường mới trong khu vực rồi viết báo cáo đánh giá chất lượng, giá cả và đủ thứ chuyên môn khác.Về đến khách sạn là anh lao đầu vào công việc ngay.

Anh cũng cần luyện tập nói tiếng Việt cho thật trôi chảy để tự bản thân có thể giao tiếp được với bên cung ứng mà không cần một phiên dịch viên nào đi theo.

Khách sạn nơi anh lưu trú có thể nói là khách sạn quen, khách sạn của “người nhà”.

Các đời trưởng phòng rồi phó Giám đốc, Giám đốc các chi nhánh và cả Tổng Giám đốc đều lưu trú tại đây.

Và một cái mác “khách VIP” được trao ngay cho bất cứ nhân vật nào của công ty đến đây lưu trú để công tác.“Hình như họ quý khách Nhật thì phải?” Fuwa thầm thắc mắc khi thấy một nhân viên giao tiếp kính cẩn với một vị khách Nhật khác không chỉ bằng tiếng Nhật cực kỳ lưu loát mà cả những câu kính ngữ cũng trôi chảy không kém.

Anh cảm tưởng như mình vẫn còn đang ở Nhật hay chí ít thì cậu nhân viên trẻ ấy là người Nhật nhỉ?Fuwa đến quầy lễ tân và được tiếp đón bởi một nhân vật có vẻ là cấp quản lý.

Đây là lần đầu tiên mà trưởng phòng Fuwa xuất ngoại để công tác sau bốn tháng thử thách tại công ty mẹ ở Kyoto.


Quản lý khách sạn rất sỏi tiếng Nhật.Cuộc trao đổi diễn ra nhanh chóng.

Trong hai tuần này Fuwa yêu cầu là chỉ có duy nhất một nhân viên phục vụ mình.

Nhân viên ấy cũng phải giao tiếp được tiếng Nhật và thêm một vài yêu cầu lặt vặt khác về tính cách nữa.

Đồng thời mỗi ngày phải dành ra ít nhất một giờ, có thể là sau bảy giờ để luyện tiếng Việt với anh.

Fuwa trở về phòng và một tiếng sau một nhân viên đến gõ cửa và cho biết cậu ta sẽ là nhân viên phục vụ phòng cho Fuwa trong hai tuần này.Fuwa khá ngạc nhiên vì không phải là cậu trai trẻ khi nãy mà là một cậu trẻ khác trông có vẻ cũng lanh lợi với cặp mắt xếch xếch.

Sau màn chào hỏi và giới thiệu, Fuwa cho biết anh dù rất kỷ luật nhưng khi công việc nhiều quá anh sẽ rơi vào tình trạng bị rối mù.

Quần áo, vật dụng cá nhân và cả giấy tờ tài liệu sẽ bị vứt lung tung.

Fuwa muốn mọi thứ phải được sắp xếp gọn gàng lại.

Anh không muốn phải động vào những thứ vặt vãnh ấy.Toàn bộ đầu óc và sức lực là dành cho công việc.

Suốt buổi trò chuyện cậu nhân viên ấy nhìn Fuwa một cách lạ thường và cậu cứ bật cười một cách vô ý khi Fuwa cố gắng giải thích mọi thứ bằng vốn tiếng Việt của anh.Không ít lần Fuwa rơi vào lúng túng khi cậu nhân viên này bật cười khanh khách.

Dù cảm giác khó chịu cứ tiếp diễn nhưng anh hiểu đó là vì khả năng giao tiếp tiếng Việt của anh chưa thật sự trôi chảy nên phải lấy cái khó chịu đó làm động lực mà vượt qua.Mọi chuyện vẫn ổn cho đến ngày thứ tư.


Như thường lệ nhân viên đến dọn phòng vào khoảng tám giờ sáng khi Fuwa đang tắm sau khi tập gym xong.

Tắm xong Fuwa với lấy khăn tắm xếp gọn để bên ngoài.

Bất chợt, có hai món đồ rơi ra từ bên trong.Một lá thư nhỏ và một hộp bao cao su.

Trí tò mò buộc Fuwa phải đọc ngay lá thư.

Lá thư viết vỏn vẹn một câu viết bằng tiếng Nhật “こんばん、9じのあと、わたくしはフワさまのものになりたい” (dịch nôm na là “tối nay sau chín giờ em muốn trở thành người của Fuwa-sama”).

Mười lăm phút sau quản lý khách sạn mà Fuwa gặp hôm vừa đến có mặt tại phòng cùng hai nhân viên trẻ.

Một là người đã gửi hai món đồ làm cho vị khách VIP nổi xung thiên lên, và một là nhân viên thay thế.

Đấy chính là cậu nhân viên hôm nọ kính cẩn giao tiếp với vị khách người Nhật khác bằng những câu kính ngữ trôi chảy mà Fuwa đã rất ấn tượng.Cậu ta sẽ là người thay thế phục vụ cho Fuwa.

Viên quản lý ríu rít xin lỗi và án phạt dành cho kẻ cuồng loạn là bị sa thải.Viên quản lý và nhân viên bị sa thải rời đi.

Một cuộc đối thoại gọn lỏn giữa người khách VIP và nhân viên đến thay: “Tên của bạn là gì?”.

Một câu hỏi rành rọt bằng tiếng Việt quen thuộc của Fuwa.

“Em tên Tâm, nhưng để tiện cho ngài xin hãy gọi em là Tama”.

Một câu đáp tiếng Nhật thật trôi chảy và tự nhiên.

Cái tên Tama như khơi nên cái chất Nhật Bản mà Tâm luôn tự hào mang theo sau khi trở về Việt Nam.


“Tại sao bạn không nói tiếng Việt? Tôi muốn giao tiếp bằng tiếng Việt với bạn”.

Có những chỗ lóng ngóng trong cách phát âm tiếng Việt của Fuwa.

Các âm tiết gây khó khăn rất nhiều cho anh.

Nhưng cái khó này lại là cơ hội hoàn hảo để xem phản ứng cũng như thái độ của cậu nhân viên này.

“Xin ngài bỏ qua cho sự vô phép của em, và xin ngài cho em được giao tiếp và phục vụ ngài bằng ngôn ngữ của ngài.

Em rất yêu quý tiếng Nhật và luôn muốn sử dụng bất cứ khi nào có thể.

Em sẽ không gây cản trở hay rắc rối gì cho ngài đâu”.Vẻ cung kính cùng phương ngữ lưu loát này làm Fuwa rất đỗi ngạc nhiên.

Cứ như là một nhân viên chuyên nghiệp người Nhật vậy.

Một cảm giác gì đó vừa quen thuộc mà lại lạ lẫm thú vị bất chợt xuất hiện trong Fuwa.

Ở cậu trai trẻ này có điều gì đó rất đặc biệt.Cung cách kính cẩn nhẫn nại, không hẳn cúi đầu nhưng mắt không nhìn thẳng vào Fuwa mà chỉ nhìn vào gấu áo hoặc cổ áo, một cảm giác được phục vụ tận tụy mà người ta thường thấy ở Nhật.

Cuộc trò chuyện kết thúc gọn lỏn bằng câu hỏi tuổi.

Fuwa khá bất ngờ về cậu thanh niên mới hai mươi hai với phong thái và khả năng tiếng Nhật thượng thừa này nhưng lại chôn chân làm nhân viên trong khách sạn.

Một thoáng lơ mơ về tương lai huy hoàng nếu Fuwa ở vào vị thế của Tama bị phá tan khi có cuộc gọi từ bên công ty ở Kyoto.Fuwa quay lại guồng quay công việc, Tama bắt đầu dọn dẹp phòng và không mảy may về anh trưởng phòng người Nhật đạo mạo này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận