CHƯƠNG 3.2Chàng Phó Giám đốc trẻ tiếp tục cuộc du hành đến gian hàng bán nón lá với những mẫu nghệ thuật độc đáo.
Họ in cả hình đất nước Việt Nam cùng hai quần đảo ngoài khơi, như một hình thức tự hào và đánh dấu chủ quyền lãnh thổ.
Có những loại nón được giới thiệu là thổ sản theo phong cách Huế.
Gian hàng này do hai cô gái cũng là người Huế đứng bán.Anh trò chuyện với họ, chụp hình với họ.
Họ hiếu khách, đặc biệt là khách nước ngoài mà lại nghe hiểu và nói tiếng Việt nhuyễn như anh.
Anh đến chụp hình với họ và họ vui vẻ đội lên cho anh chiếc nón lá đẹp nhất, và cùng nhau chụp vài tấm ảnh kỷ niệm bên cây mai lớn bên cạnh.
Họ mời anh mua nón để làm quà kỷ niệm.
Anh lịch sự và tỏ ra có chút buồn bã khi từ chối.
Anh hỏi gian hàng của họ sẽ mở đến khi nào và được biết là đến qua hết Tết.Anh tâm sự rằng mình đang yêu một người Việt Nam và anh sẽ cố gắng đưa người đó đến đây du xuân trước khi lễ hội này kết thúc nên hẹn lại dịp sau sẽ đến gặp và mua nón lá.
Hai cô gái trẻ mê mẩn anh người Nhật điển trai và lãng mạn này, họ nhận xét anh đẹp theo kiểu cổ điển Nhật nhưng lại có chút lãng mạn của trai Huế, cô gái được anh yêu thật hạnh phúc.Anh tươi cười chào tạm biệt họ và không quên cho họ biết người anh yêu là một chàng trai trẻ rất dễ thương và kiên cường.
Họ ngơ ngác nhìn theo anh vẫy tay rời đi trong nụ cười tỏa nắng.Fuwa đi tiếp một đoạn nữa thì đến ba gian hàng liền kề của các ông đồ viết thư pháp.
Hai ông đồ đầu tiên viết chữ Việt.
Những chữ Việt quen thuộc mang nhiều hàm ý cầu chúc sức khỏe tài lộc được viết theo lối thư pháp rất đẹp.
Có những câu liễn được thiết kế và viết ngay tại chỗ để phô bày ra tài hoa của người Đồ này.
Fuwa cẩn thận quay lại những thước phim lúc đang họa chữ của các nghệ nhân vào điện thoại để sau này khi về Nhật anh sẽ có cái mà khoe ra với đồng nghiệp.
Gian hàng thứ ba của một ông đồ rất đặc biệt chỉ viết chữ Hán.Bản thân mỗi chữ Hán mang trên mình nó một ý nghĩa nhất định nên rất được chuộng, đặc biệt là du khách đến từ Nhật Bản, Trung Quốc và Hàn Quốc.Có một cặp vợ chồng luống tuổi mặc áo dài đang đứng trước gian hàng này.
Người chồng với mái tóc muối tiêu đang mò mẫm quay phim lại từng nét chữ trau chuốt của ông đồ.
Người vợ bên cạnh nói chuyện vui vẻ với chồng và với ông đồ đang viết.
Từ xa Fuwa trông thấy họ, dáng vẻ từ phía sau lưng rất đỗi quen thuộc, nhất là người chồng.
Sẵn anh cũng hứng thú với gian viết chữ Hán của ông Đồ này nên ghé vào định bắt chuyện và cùng quay phim.
Fuwa tiến đến và nghe rõ chất giọng đặc sệt từ vùng Kansai vô cùng quen thuộc của ông chồng và một giọng Việt Nam ôn tồn hòa nhã của người vợ.“Ông ấy viết chữ Hán đẹp quá mẹ nó nhỉ!”“Đúng vậy, những người thế này được gọi là ông Đồ.
Hiếm lắm thời buổi này mới còn gặp được đấy.
Các truyền thống tốt đẹp cứ nối tiếp nhau đi vào dĩ vãng”.
Không thể nhầm lẫn được hai giọng nói và dáng dấp này, Fuwa tiến đến gần hơn để chào hỏi.Anh vô cùng bất ngờ vì không ai khác chính là Tổng Giám đốc Mitsuba Kunio và vợ ông đang có mặt ở Sài Gòn trong dịp Tết này.
Cả ba ngỡ ngàng trong vui thú khi cùng hội ngộ tại đây mà không hề có kế hoạch gì với nhau từ trước.Giám đốc Mitsuba nhờ vợ quay tiếp đoạn phim, còn ông hào hứng chuyện trò cùng Fuwa.
Một lát sau, con trai của Giám đốc là Mitsuba Warabi xuất hiện.
Cậu thiếu niên Warabi này mới mười bảy tuổi nhưng đã cao ngang ngửa Fuwa.
Họ như hai anh em thân thiết, Warabi rất mến Fuwa nhưng thường hay bị anh ghẹo bằng cách sửa tên cậu lại là Wasabi, vì cậu là người duy nhất trong nhà không thể ăn Wasabi với Sushi.Như thường lệ hai cha con nhà Mitsuba lại giành nhau Fuwa.
Warabi muốn đưa Fuwa đến một gian hàng mà cậu vừa tới.
Chỗ đó bán đồ ăn rất ngon, đặc biệt là có màn biểu diễn pha chế cocktail với lửa.
Còn cha cậu ông Kunio thì muốn giữ Fuwa lại để hỏi thăm nhiều thứ từ công việc tới cuộc sống của anh.Fuwa đoán ra được ngay gian hàng mà Warabi nói đến là của ai.
Anh nhất định sẽ đến đó nhưng cũng không thể bỏ mặc cả nhà Tổng Giám đốc ở đây được nên anh quyết định là cả bốn người họ sẽ cùng nhau du xuân trong dịp này.
Anh nhờ Warabi quay phim giúp, còn anh thì hầu chuyện Giám đốc Mitsuba, xong rồi mọi người sẽ cùng nhau đến gian hàng mà Warabi vừa mới khám phá được.Cuộc vui đang diễn ra thì đột nhiên một kẻ lạ mặt tiến đến giật lấy điện thoại trên tay Warabi và xô ngã cậu.
Hắn cũng lợi dụng lúc mọi người bị bất ngờ mà lấy đi túi xách đang đeo trên vai Warabi.
Fuwa nhanh như chớp lao theo níu lại kẻ cướp giật thì bị hắn vun cho một dao.
Fuwa đỡ đòn bằng cánh tay và bị một vết cắt khá sâu, máu chảy ướt cả ống tay áo.Vợ giám đốc Mitsuba hét toáng lên “Có cướp, có cướp, ai đó giúp với”.
Mọi người xung quanh dáo dác nhìn theo hướng tiếng hét phát ra.
Fuwa không để ý đến vết thương cũng như tiếng la hét mà anh quyết đuổi theo tên cướp.
Vừa lao theo anh vừa hét lớn “Có cướp, có cướp.
Ai đó chặn hắn ta lại đi.
Hắn có mang dao theo”.
Người dân xung quanh hoảng sợ khi nghe tên cướp có mang dao và Fuwa với cánh tay đang chảy máu rượt đuổi theo.
Họ không dám đứng ra ngăn cản tên cướp, một vài người gọi ngay cho cảnh sát.Tên cướp chạy rất nhanh và xô đẩy những người bên đường.
Fuwa nhanh nhảu bám sát theo.
Đột nhiên từ trong một gian hàng có người đội một cái mũ bảo hiểm lao ra húc ngay vào người tên cướp.
Cả hai ngã lăn ra.
Tên cướp bị giáng một đòn đau điếng ngã nhào ra đường.
Hắn loạng choạng toang đứng dậy chạy tiếp thì bị người này níu lại.Cậu ta vẫn nằm dài trên phố chưa thể ngồi dậy sau cú húc vừa rồi nhưng vẫn kiên quyết bám tên cướp và gào thét hắn trả đồ đã cướp lại.
Tên cướp đá mạnh vào phần đầu đang đội mũ bảo hiểm của kẻ cản trở này.
Fuwa đột nhiên từ đâu lao đến hạ gục tên cướp bằng một đòn Judo quen thuộc.
Tên cướp ngã ra sõng soài đau đớn.
Người dân xung quanh thấy thế tri hô nhau và lao vào khống chế ngay tên cướp.
Lực lượng cảnh sát giữ gìn an ninh cũng xuất hiện ngay sau đó.
Tên cướp bị bắt và đem giải về đồn.
Điện thoại mà hắn giật trên tay Warabi là của Fuwa thì bị trày xước nhẹ trên mặt.
Túi xách của Warabi thì vẫn còn nguyên vẹn.
Người đội mũ bảo hiểm dũng cảm lao ra cản phá tên cướp không ai khác chính là Tama.Cậu bị một vết xước lớn ngay trán và chảy máu.
Fuwa thì nặng hơn do vết cắt sâu từ trên cánh tay.
Fuwa và Tama vui mừng gặp lại nhau trong hoàn cảnh éo le này.
Lát sau gia đình ba người Giám đốc Mitsuba xuất hiện, hai người bạn Việt Nam của Fuwa ở công ty đối tác cũng có mặt.
Năm người họ chào hỏi nhau và nắm được diễn biến câu chuyện.Ông Kunio đưa Fuwa và Tama cùng một viên cảnh sát đến trung tâm y tế gần đó để băng bó vết thương và trình bày lại sự việc cho viên cảnh sát này trên đường đi.
Phu nhân Mitsuba đưa Warabi và hai người bạn của Fuwa về lại khách sạn nơi anh lưu trú.Trạm y tế cách đó không xa.
Fuwa và Tama được chăm sóc và băng bó vết thương.
Ông Kunio quan sát Tama rất kỹ, cách cậu nói chuyện, đi đứng, cách cậu nhìn Fuwa… Rồi ông quay sang quan sát cậu phó Giám đốc nhà mình, những thay đổi đáng kể trong cách giao tiếp của anh, những biểu cảm mà suốt hơn mười năm qua không thấy ở anh, và đặc biệt là ánh nhìn mà anh hướng về Tama.
Ông Kunio thầm nghĩ tuy thời đại của ông khác với lớp trẻ bây giờ nhưng có những thứ là bất di bất dịch.
Ông thừa độ tinh nhạy để nhận ra ngay ánh mắt của kẻ đang yêu ra sao.
Ông phân vân không biết nên vui mừng hay lo lắng cho Fuwa đây.Ông rất tin tưởng yêu mến cậu và có dự định là để lại cho cậu và Warabi gánh vác cả công ty - sự nghiệp mà ông đã gầy dựng nên sau khi ông về hưu.
Tama, dĩ nhiên là một cậu trai trẻ tốt với khả năng Nhật ngữ điêu luyện chẳng khác gì vợ ông, và ông cũng chẳng thấy có vấn đề gì khi hai cậu thanh niên này muốn cùng nhau tạo dựng một cuộc sống hạnh phúc cả.Thời thế thay đổi rất nhiều từ sau chiến tranh, và ông đã từ rất lâu chấp nhận những đổi thay mà cuộc đời đem đến như một phần tất yếu và là động lực thúc đẩy để phát triển.
Nhưng điều ông băn khoăn là những chất chứa trong con người này.
Ánh mắt của cậu ta nói cho ông biết nhiều điều, có lẽ cũng vì thế mà Fuwa rơi vào lưới tình với cậu ta, nhưng không hiểu sao đến giờ cả hai trước mặt ông lại chỉ thừa nhận rằng chúng là bạn bè thôi.
Có nội tình gì đó.
Ông muốn tìm hiểu.
Trên đường về lại khách sạn, cả ba trò chuyện với nhau vui vẻ.Thì ra Tama làm thêm ở gian hàng này dịp lễ Tết, cậu biểu diễn pha chế cocktail và bạn cậu phục vụ đồ ăn.
Bạn của Tama, không ai khác chính là kẻ đã tỏ tình đêm đó và tức tối đấm vào tủ cá nhân sau khi Tama bỏ đi cùng Fuwa.
Fuwa tỏ vẻ khó chịu khi biết Tama đang làm việc cùng kẻ đó nhưng Tama giải thích rằng năm nào họ cũng đăng ký gian hàng để bán.
Công việc là công việc, không để chuyện cá nhân xen vào.Họ bán ở đó cũng là một hình thức tiếp thị gián tiếp cho khách sạn và đồng thời cũng là ý tốt của Quản lý muốn giúp đỡ Tama có thêm thu nhập.
Ông Kunio thì càng lúc càng thích thú hơn khi quan sát thấy biểu cảm ghen tuông của Fuwa.
Nhất định ông sẽ kể cho mọi người nghe về một Fuwa chuẩn mực nghiêm nghị ngày nào nay đã biết ghen cùng vô vàn biểu hiện khác khi đang yêu.Họ về đến khách sạn.
Quản lý đang chuyện trò cùng vợ Giám đốc Mitsuba, Warabi và hai người bạn trẻ.
Cả tám người chào hỏi và trò chuyện thân tình.“Xin lỗi Tổng Giám đốc Mitsuba, xin lỗi cậu nhé Fuwa-san, hai chúng tôi đã tách ra để cậu đi riêng rồi gặp phải cớ sự này”, hai người bạn đến từ công ty đối tác ríu rít xin lỗi.“Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi”“Không nhẹ lắm đâu, cậu phải thay băng gạc và rửa vết thương cẩn thận đấy Fuwa”.
Giám đốc Mitsuba nghiêm khắc dặn dò cậu.“Khách sạn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc vết thương cho Fuwa-san”.
Quản lý tiếp lời.
“Tama-kun, cả cậu cũng vậy, phải chú ý vết thương đấy”“Cháu không sao đâu ạ, cháu chỉ bị vết xước nhẹ ở trán, vẫn có thể làm việc được”.
Rồi cậu quay về phía anh, “Vết thương của Fuwa-san nặng hơn, em sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc vết thương hằng ngày cho anh nhé”.
Tama hướng ánh nhìn vào vết cắt sâu đang đau âm ỉ trên tay Fuwa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...