Boylove Bán Thân


- Chương 7-
Anh ăn xong liền đứng dậy đi làm việc.

Dưới cơn mưa tầm tã, tiết trời cũng chẳng tốt lên là bao.

Anh im lặng quét nhà, phơi đồ sau đó làm việc.

Từ giờ anh đã thành công cụ ở đây.

Sống như một người giúp việc đa năng trong nhà.

Ở đây thật sự chỉ có mình anh và hắn ta.
Tiếng xe ô tô bên ngoài rất lớn.

Một nhóm người cả nam cả nữ đang đứng ở ngoài.

Trên cơ thể họ được khoác lên bởi những bộ trang phục đắt tiền của các hãng Chanel,Dior và Louis Vuitton...!các loại.

Đồ trang điểm cũng rất đắt tiền đứng cùng những chiếc xe sang trọng đấy thật hợp.
Ngó một hồi xong anh cũng im lặng đi làm việc.

Lau cửa sổ, phơi đồ sau đó hút bụi và thay ga giường.

Dọn tổng thể ngôi nhà mất cũng ba tiếng.

Anh chỉ im lặng và làm việc sau đó trở về phòng riêng mà hắn nói ngồi xuống sàn uống một cốc nước đường.

Anh vốn bị bệnh huyết áp cao kể từ khi anh biết được thằng em trai súc sinh kia lấy trộm tiền anh đi hút ma túy.

Số tiền đó đủ để cả nhà ăn uống trong mấy tháng.

Một trăm triệu của anh đủ để ổn định lại cuộc sống.

Anh đã cố gắng tiết kiệm từng đồng một ai ngờ đâu nó mặc kệ anh có thế nào một phát cầm chai bia thủy tinh đập mạnh vào đầu anh sau đó cầm tiền chạy đi mặc cho anh đã ngã xuống sàn với vũng máu đang chảy ra và toả mùi.

Cha mẹ anh họ thấy chứ nhưng họ vốn không để anh vào mắt.
Ôn lại mấy kí ức đau khổ kia cũng chẳng làm được gì.

Anh im lặng trải chiếu với lấy chăn gối ra quấn quanh người như một hình thức bảo vệ bản thân rồi đi ngủ.

Cốc nước đường nhạt nhoà cũng đã thấy đáy.

Mắt nặng trĩu chìm vào giấc ngủ nhẹ, ngủ trong sự cảnh giác và sợ hãi.
Thời tiết chuyển màu dần trở về đêm.

Những cậu ấm cô chiêu kia là bạn của hắn.

Hôm nay bọn họ tới rủ hắn đến Club mới khai trương để ăn chơi nhảy nhót một đêm.

Trên thân hắn là áo sơ mi sắn cổ tay cùng quần âu màu nâu nhìn ra dáng vẻ sang trọng đi cùng với mạnh mẽ, trông sẽ càng quyến rũ nếu trên tay hắn là một ly rượu đỏ tươi và những mĩ nhân vây quanh.
Nghiêng người trên một chiếc ghế trong phòng hạng cao cấp.

Hắn nhấp một ly rượu nồng độ cồn vừa phải.

Đầu lưỡi chạm vào cảm nhận vị cay the và hương nho lan toả dần trong miệng hắn.

Dàn nước từ ly rượu dần tràn vào bên trong cổ hắn, độ ấm nóng từ từ được phát huy ở cổ.

Nhấp thêm một ly rượu nữa, cô bạn mặc áo khoét ngực đến ngồi cạnh hắn.
Cơ thể cô bạn này rất đẹp, thon gọn hoàn mỹ như đồng hồ cát, khuôn mặt nhỏ gọn, mái tóc màu đen đỏ đan xen kẽ vào nhau trông rất hoà hợp với cô ta.

Cầm lấy ly rượu hắn đang uống sau đấy tự nhấp một ngụm như đang uống rượu của chính cô ta.

Ánh mắt mơ màng quyến rũ, vệt kẻ mày màu đen chân thật khó phai đẩy cho mắt của cô ta to lên một chút thoạt nhìn có vẻ rất đáng yêu.
- Hôm nay anh đi một vụ mới đúng không? Trông anh có vẻ tốt hơn thường ngày.

Tìm được đồ tốt sao? Có thể chia sẻ chút cho mọi người cùng vui không?
Nở nụ cười mềm mại quyến rũ khó rời hệt như dòng suối trong vắt chảy nhẹ nhàng như muốn người trước mắt đón nhận lấy mình.

Cô gái hạ người ngồi cạnh hắn, muốn áp lên người hắn.

Ánh mắt hắn để ý đến vẻ tùy tiện quá mức của cô ta mà đẩy cô ta ra xa.

- Mùi trên người mày làm tao khó chịu.

Cút xa ra.
Thả xuống một câu nói thẳng thừng lạnh buốt.

Người này chưa từng dám đụng đến hắn hay vô tư nhấc đồ hắn lên nhấp.

Chưa từng có ai dám vô tư như cô ta.

Người phụ nữ này nghe hắn nói xong mắt cũng mở lớn, trên người tỏ ra tia sợ hãi.

Cô ta thấy tâm trạng hắn hôm nay ổn, vốn sẽ thể hiện trước mắt mọi người nhưng đâu nghĩ sẽ bị hắn chối từ quá đáng như vậy chứ.

Là cô ta đã tự đề cao bản thân quá đáng sao? Hãy hắn đang có điều khó chịu.

Hôm nay hắn khác thường ngày nhưng cô ta chưa biết khác ở đâu.
Ánh mắt chán ghét của hắn đặt lên trên cánh tay còn đang bấu lấy tay hắn của người phụ nữ trước mắt.

Cô ta cũng đã thấy hắn đang khó chịu, mặt hắn đã nổi gân xanh.

Sợ hãi cô ta rụt thẳng tay lại sau đấy thẳng thừng đứng dậy sau đấy đi lùi ra khỏi hắn.

Cô ta run rẩy trước sự uy lực này.

Tên đáng sợ trước mắt cô ta là một tay tự đi lên bởi khả năng học hành, tự kiếm tiền, tự kiếm tai tiếng cũng tự khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn tự tay hủy bỏ mọi chướng ngại trước mắt, còn tự chính bản thân hắn hành con mồi đến không còn đường lùi chỉ có thể hèn hạ liếm chân cầu xin hắn tha cho kẻ đó một đường đi.
- Thông tin hôm nay mày moi ra từ đâu?
Hắn nhận lấy một điếu thuốc sạch sẽ được đưa ra từ người phục vụ sau đó nhấp một hơi, ánh mắt chán ghét nhìn lên người trước mắt mà hỏi.
- Chương 8-
Cô ta thấy hắn hỏi đến mình thì run lẩy bẩy ngã sụp xuống sàn mà dường như không ai có ý định đỡ cô ta dậy.

Lời nói của cô ta vậy mà đã hãm hại lấy cô ta trong phút chốc.

Cô ta run rẩy cụp mắt xuống.

Cô ta muốn chạy thoát khỏi đây nhưng lá gan đấy thì lấy đâu ra chứ, chuyện này mà bị truyền ra ngoài chẳng phải cô ta chết chắc sao.
- Cái này...cái này..là tôi tình cờ biết được..tình cờ thôi.
Bịa đặt ra một lí do để có thể qua mắt tên sói độc này nhưng cô ta có lẽ đã thêm một lần ngu dốt nữa rồi.

Cô ta có lẽ còn chưa biết lời nói dối ngu ngốc này sẽ khiến cô ta từ một cô chiêu có địa vị chính thức sẽ bị hạ thấp xuống.
- Mày dám đến khu ổ chuột thối nát để nghe ngóng từ mõm của mấy thằng nghiện thối nát kia à?
Hắn hỏi cô ta một câu, uy lực cao đến rợn người khiến cho cô ta hoàn toàn suy sụp.

Sống trong nhung lụa từ bé, cô ta chưa bao giờ cảm thấy sự đe doạ đến bản thân lớn như hôm nay.

Cô ta đã tự mình hại mình.
- Không thật ra là tôi cho người nghe ngóng.

Tôi nói thật rồi.

Xin hãy tha cho tôi.

Tôi...tôi nguyện làm theo mọi điều anh muốn...xin đừng làm gì tôi mà...
Ánh mắt hắn nhìn xuống con vật trước mắt đang run rẩy cầu xin hắn tha thứ.

Nhưng biết sao giờ khi cơ hội duy nhất của cô ta đã hết.

Cô ta chính thức đã bị lôi ra ngoài bởi hai bảo vệ của Club.
Thật sự mà nói thì công ty của cha cô ta mới phất lên được gần hai mươi năm nay.

Thực lực tuy mạnh như lại chưa bằng tám năm của hắn sự cố gắng của hắn cũng phải khiến nhiều người trong giới cũng phải nể phục mà cúi đầu trước hắn.
- Tao về đây.
Thả xuống một câu xong cũng rời đi.

Hắn bước ra ngoài thì thấy cô ta đã đứng ở trước cửa đã chạy ra ôm lấy chân hắn cầu xin trông bần hèn không chịu được.

Hắn thẳng một chân đạp ngã cô ta văng ra ngoài, vệt đá sờn cưa vào da của cô ta.

Làn da trắng mịn sáng loáng bị nhận lấy một vết thương lớn cùng vài vết thương nền vừa bẩn lại còn dính máu đang chảy ra.

Hắn khó chịu lên xe sau đấy cởi bỏ đôi giày ở trên chân trực tiếp vứt đôi giày vào một góc sau đấy đạp chân không khởi động xe chạy về nhà riêng.

Mở cửa tiến vào, căn nhà bên trong hiện tại rất sạch sẽ.

Mùi thơm từ nước lâu nhà vẫn còn mới, ghế sô pha cũng được dọn sạch sẽ và xếp ngăn nắp.

Hắn tham quan lại ngôi nhà của hắn.

Sau đó hắn nhìn về phía bàn bếp.

Tủ lạnh cũng được cọ rửa, cửa sổ cũng được lau dọn ngay cả kệ đựng bát cũng được xếp qua.

Sự tỉ mỉ này là cảm giác có thêm người ở chung khác hẳn với việc khi ở với người nhà.
Hắn uống một cốc nước sau đấy mới để ý thấy nước có chút ngọt vị ngọt của đường.

Là do cái cốc có dính đường hay do anh pha nước đường để uống chẳng nhẽ tên nhóc này còn không có nổi tiền mua kẹo nên phải uống nước đường nhạt toẹt như vậy thay cho kẹo hay sao.

Hắn nhăn mặt khó chịu, từ bé đến giờ có lẽ đây là lần đầu tiên hắn gặp người nghèo như vậy.

Vừa nghèo vừa khổ lại còn rất thiếu thốn về mặt tình cảm nữa chứ.
Hắn tò mò không biết tâm lý người này đã rạn nứt và tổn thương đến mức nào nhỉ.
Đi đến căn phòng trống góc tối, hắn mở cửa ra thì thấy anh đã trải chiếu nằm đắp chăn mỏng để đi ngủ.

Quấn cái chăn quanh thân như vậy có khác gì đang bảo vệ bản thân không, nhìn như một cái kén nhưng nó lại khá thiếu ăn toàn.

Anh hoàn toàn không ngủ hẳn từ khi nghe thấy tiếng động ở phòng bếp.

Hắn bước vào căn phòng nhỏ bé nhưng sạch sẽ này rồi mở ví ra để xuống vài đồng tiền cho anh sau đấy quay ra ngoài.

Hắn không có hứng làm chuyện kia sau khi uống rượu xong.
Trở về phòng ngủ, hắn vào phòng tắm, mở vòi nước, cởi đồ ra chà rửa một lát cho thoải mái sau đấy liền để trần đi lên giường ngủ.

Cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh, trên ngực hắn chó một vết sẹo không lớn lắm.

Hắn đắp chăn bông sau đó chìm vào giấc ngủ.
Mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh hắn dường như không ngủ được, căn phòng được dọn sạch sẽ, tài liệu công việc được sắp xếp hẳn hoi.

Mọi thứ đều không bị mất đi, anh không làm gì hắn cả cứ vậy chịu trận như những người làm việc thật sự.

Nếu là mấy tên kia liệu có phải từ lâu đã đứng trước mặt hắn uốn éo nhún nhảy cầu xin sự chú ý từ hắn rồi không.
Hắn ngờ vực nằm nhìn trần nhà rồi ngẫm nghĩ thêm một lúc và dần chìm vào giấc ngủ.

Hắn biết rằng nếu anh dám có ý định thì người chết tiếp theo sẽ là anh chứ không phải ai khác.

Bây giờ mạng sống và cuộc sống của anh đã hoàn toàn thuộc vệ hắn.
Sáng sớm, theo thói quen thường ngày hắn thức dậy chuẩn bị chạy bộ.

Bước ra khỏi phòng, trước mắt hắn là quần áo được xếp gọn, nhà vừa mới lau còn có mùi thơm ở trong bếp.

Nhìn dáng vẻ gầy còm ốm yếu đang bế cái nồi lớn ở trên tay còn có mặt vẫn xưng tím và cái mông của anh đang đau thì anh vẫn theo hợp đồng mà ngoan ngoãn nấu cơm.
- Chương 9-
Sáng sớm mà đã có tình trạng về sức khoẻ.

Chờ anh dọn đồ hẳn hoi ra khỏi bàn ăn cũng như chờ anh rửa bát xong rồi thì mọi ý định tập thể dục buổi sáng của hắn đã thay đổi sang con đường khác.
- Nhìn mày có vẻ sung sức nhỉ? Nấu cơm chăm chỉ vậy cơ mà.
Nghe giọng hắn nói vọng ra từ sau lưng khiến anh run rẩy ngã bệt xuống đất.

Chân anh co lại, nỗi đau thấu xương quay lại do ngày hôm qua hắn đã hành hạ anh.

Vết rách đằng sau mông dần nhói lên, sự đau đớn hắn mang lại còn chưa dứt.

Anh nhìn hắn sợ hãi.
- Không biết chào buổi sáng ông chủ à?
Hắn ngồi xổm xuống, tay hắn với ra sau gáy anh ấn vào một cái khiến anh hơi run đẩy người lên phía trước.

Sau gáy anh có một điểm hơi nhô lên khiến hắn để ý.
- Mày im lặng như vậy đành phải phạt thôi.

Hầu hư phải bị chủ nhân trách phạt.


Nhìn qua thì mày đã tắm sạch sẽ rồi nhỉ.

Tiếc là chỉ có vài bộ đồ trông nghèo hèn chết đi được.
Hắn cười cợt sau đấy đưa tay xuống kéo khoá quần xuống lộ ra thân dưới thô to đang chào buổi sáng một cách mạnh mẽ.

Tay nắm chặt lấy đùi anh lôi đến gần với thân dưới của hắn hơn.
Đẩy hàng vào giữa cặp đùi mềm yếu, hai tay hắn cầm hai bên cánh đùi áp chặt rồi đưa đẩy một cách mạnh mẽ.
Một lần rồi hai lần, hắn đưa đẩy một cách mượt mà, lướt đi rất êm khiến đùi anh dần dính nước ở nơi đầu toà tháp của hắn.

Từng nhịp nhấp khiến nước dính trên vách đùi anh nhiều hơn.

Cặp đùi non mềm trắng hồng nhưng lại gầy con chịu một chút tác động đã dần mỏi nhừ.
Ánh mắt hắn để ý đến mặt anh đang nhắm mắt run rẩy trong cơn sợ hãi.

Vết thương cạnh môi của anh hôm qua dính máu, đó chính là chỗ mà hắn đã đưa lưỡi ra mút hết những vết máu kia vào ngày hôm qua.

Vị máu nhàn nhạt khiến hắn nhớ lại.

Trên khoé miệng anh là vết bầm tím do thằng em trai anh để lại, mái tóc dài đến vai lúc nào cũng để xóa ra.

Cả cơ thể gầy ốm tựa như búp bê xứ bị bỏ rơi này giờ đang là đồ chơi của hắn.

Phải tận hưởng món đồ chơi này thôi.

Sao có thể bỏ đi được chứ.

Đầu hắn dần hiện lên suy nghĩ không đáng có.
Đưa đầu lưỡi hồng hồng nóng ấm, ướt át lên liếm môi anh rồi mút lấy vết thương cạnh môi đang sưng lên.

Hắn đã thành công khiến anh phải trừng mắt nhìn hắn mà càng thêm sợ hãi.

Anh run rẩy muốn đẩy hắn ra nhưng rồi lại im lặng hạ thấp bản thân xuống mà chịu trận.
Ánh mắt hắn nhìn anh thích thú, cơn khoái lạc đến gần khi thấy anh đang dần khóc.

Nước mắt anh tràn đầy, anh ngậm chặt miệng không dám phát ra tiếng chờ đợi những điều sắp tới hắn sẽ làm ra.
- Cũng ngoan ngoãn nhỉ?
Một trận tuôn trào trải đầy trên người anh.

Cỗi dịch dính đầy trên áo và mặt anh khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Chân anh anh nặng nề được buông ra in hằn dấu tay của hắn trên đùi anh.

Ở giữa hai khoang đùi cũng in hằn dấu đỏ.

Anh mệt mỏi muốn ngã ra đấy nhưng rồi anh lại cố gắng đứng dậy trở về phòng tìm kiếm một bộ đồ khác để thay.
- Cũng ngon.
Bên ngoài, hắn thoải mái thưởng thức bữa sáng do búp bê xứ phục vụ.

Sáng nay có nước súp xương hầm với sủi cảo còn có bánh bao hấp.

Cũng không tệ.

Sáng vận động xong ăn uống như này cũng khoẻ.

Hắn thưởng thức hết bữa sáng xong thì hắn ra phòng khách làm việc.

Trên bàn đã có bình trà nóng mới pha còn có cả đường viên với đồ ăn nhẹ.
Hắn thấy bất ngờ không biết bản thân có phải mới mua một con người máy tận tâm không.

Tất cả mọi thứ anh làm đều rất có phép tắc y như phục vụ chuyên nghiệp vậy.

Mọi thứ đều được hoàn thành một cách hoàn hảo.

Nhìn qua thì có lẽ người như anh đã phải bỏ học từ rất sớm để bước vào đời chăm sóc cái gia đình của thằng em trai súc sinh kia.

Hắn tò mò, nếu anh được đi học cà tiếp tục học thì bây giờ liệu anh có phải là một nhân tài không?
Ngồi nhập đống thông tin và xem xét những tài liệu công việc của hắn.

Tình hình hiện tại hắn đang làm chủ tịch nhưng bản thân hắn lại không muốn chức chủ tịch đấy.

Nếu cha hắn mà viết được chuyện này chắc bốp cho hắn một cái vào đầu quá nên đành chăm chỉ làm việc thôi.

Hương trà nhẹ mùi đi vào trong cổ họng rồi chảy xuống bên dưới khiến hắn trở nên dễ chịu.

Ngồi làm việc đến gần trưa, hắn thấy anh từ bên ngoài vườn đi vào.

Bây giờ anh đã thay một bộ đồ khác trông có vẻ sạch sẽ ổn định hơn.

Tay chân có chút chậm chạp đi vào trong nhà.

Có lẽ hồi sáng chân anh đã được hắn chăm sóc đến mỏi nhừ nên giờ anh mới như vậy.

Biết sao giờ đó là thú tính của đàn ông mà.


Tiếng động của đồ vật trong bếp vang lên.

Có lẽ anh đã bắt đầu nấu cơm trưa rồi.

Hắn ngồi bên ngoài nhìn bình trà đã thấy đáy rồi lại nhìn về phía anh vẫn đang cẩn thận từng chút một nấu cơm mặc dù cơ thể anh đang rất đau đớn.

- Nhìn ngứa cả mắt.

Hắn tiến vào bên trong bếp cầm theo bình trà trên tay.

Bước đi của hắn khá nhẹ nên khó để nghe thấy được.

Ánh mắt hắn một lần nữa lại nhìn thấy điểm nhô lên ở sau gáy anh.

Vị trí này có lẽ là xương cổ đi.

Ánh mắt quét qua một lượt thấy anh đang tận tụy nấu ăn.

Động tác khá chuyên nghiệp như đã được đào tạo hẳn hoi.

Anh làm mọi thứ đều rất cẩn thận như sợ hãi rằng chỉ cần sai một bước bản thân anh sẽ tiếp tục bị đánh đập thêm một lần.

Vì anh không biết người nhà giàu như hắn thường ăn uống những thứ gì nên đâm ra đành nấu theo thực đơn thường ngày anh hay làm ở chỗ cũ trước khi bị đuổi việc.

Động tác xào rau đều tay, nâng đỡ lấy cái chảo đá to và nặng đảo đều cùng dầu hào.

Những ngọn rau tươi sạch xanh mởn được nấu chín đều nên nhìn trông rất đẹp mắt.

Công việc nấu ăn đã theo chân anh từ khi anh lên mười năm tuổi.

Lúc đấy biến cố xảy đến, em trai trộm tiền lần đầu tiên đi hút sau đấy đổ cho anh lấy cắp tiền hành anh bị cha mẹ đánh đập dã man suýt nữa thì mất đi một cánh tay.

Em trai anh sau lần đấy bắt đầu trộm tiền nhiều hơn rồi bị bố mẹ anh phát hiện.

Họ sai nhưng họ vẫn bảo vệ cho thằng con thứ hai một mình anh nhận lấy tất cả hậu quả.

Anh tự thôi học sau đấy bắt đầu đi kiếm tiền.

Ông chủ khi ấy thương anh cho anh vào làng đào tạo anh rất nghiêm khắc.

Từ đấy dấn thân trải đời nhiều lần anh bị khách đánh không phải vì món là do họ cố ý trả thiếu tiền nhưng bị anh đòi trả nốt.

Bị đánh nhưng chỉ có thể im lặng đòi tiền ông chủ cũng mở lòng cũng càng thương anh hơn.

Về sau ồn chủ mắc bệnh tim mà qua đời để lại quán cho con trai của ông ấy.

Thằng này lại là bạn thằng em anh, nó mấy lần muốn cưỡng bức anh nhưng bị anh đánh nên nó kiếm cớ chờ đúng dịp nhà anh bị đòi nợ thẳng cổ mà đuổi anh đi.

Giờ nhớ lại cũng chỉ là nỗi buồn chôn sâu trong lòng.

Anh tiếp tục nấu ăn loại bỏ đi sự phân tâm của bản thân trong đầu hoàn thành nốt công việc.

Mọi hành động lạ của anh đã được thu hết vào trong mắt hắn kể cả việc anh lén lau nước mắt vì nhớ đến ông chủ cũ.
Chờ cho anh nấu cơm sắp xong, hắn để quên bình trà ở trên bàn mà đi ra ngoài ngẫm nghĩ.

Khi ấy hắn đọc tài liệu đã bỏ qua phần quá khứ của anh nên hắn cũng không rõ vì sao anh khóc.

Nấu cơm xong, anh ngoảnh đầu lại thì thấy bình trà trống không đang ở trước mắt.

Có lẽ hắn đã vào đây kiểm tra anh.

Một động tác pha trà chuyên nghiệp, lá trà sạch, thơm khiến cho người nhìn liền muốn thưởng thức luôn, từ mùi hương cho đến vị ngon của nó.

Anh mang bình trà ra ngoài sau đó thì tính quay lưng rời đi.
- Tao đã cho phép mày đi chưa?
- Ngài cần gì....sao th..thưa ông chủ?
Giọng anh run rẩy nhìn hắn, anh nói lắp do không thể kiềm chế được bản thân.

Con người này làm anh sợ hãi khiến cho anh không thể chống lại mà chỉ có thể tuân theo.

- Mày ra bóp vai cho tao.

Nhớ mạnh tay một chút.

Đừng để cái bộ xương khô như mày ấn đau lưng tao đấy.

Không thì mày xác định.

Hắn liếc mắt qua nhìn anh ra lệnh sau đấy ngồi tựa người vào ghế chờ được chăm sóc.

Tiếng chuông điện thoại hắn vang lên, là bác sĩ đang gọi điện cho hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận