- Chương 82 -
Hắn lấy áo cho anh, chiếc áo khoác anh mặc trước đó chưa được sửa lại vẫn còn vết máu và vết thủng lớn mang theo mùi tanh và bụi bám còn sót lại trước đó.
Anh nhận lấy áo từ tay hắn sau đó bắt đầu lục lọi.
Lục được một lúc thì anh lấy ra từ trong túi áo một gói kẹo.
Đây là gói kẹo anh mua vào hôm tai nạn xe kia xảy ra.
Cầm gói kẹo trên tay, anh nhanh chóng bóc lớp vỏ bên ngoài ra để khám phá thứ bên trong.
Những viên kẹo sữa nhỏ nhỏ xinh xinh xuất hiện trước mắt anh.
Anh cầm một viên đưa lên miệng thử trước.
Vị ngọt từ sữa lan tràn trong khoang miệng anh.
Hắn nhìn tất cả hành động anh làm từ nãy đến giờ trong lòng cảm thấy anh có phần đáng yêu.
Hắn cảm thấy hắn thích nhìn anh như vậy.
Hắn thích nhìn anh cứ ngây ngốc và hành động như một đứa trẻ mặc dù anh đã hai mốt tuổi.
Tuy hắn không hiểu tại sao bản thân lại thích cái hành động mà có lẽ là ngày trước hắn sẽ cảm thấy đó là hành động phiền phức khó hiểu khiến hắn thấy khó chịu.
Nhưng đó là ngày trước, còn bây giờ hắn lại thấy anh thật sự rất đáng yêu.
- Ngon không?
- Có...
- Thích à?
- Vâng...
- Ừm.
Hắn nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp, hắn bước đến bên cạnh anh sau đó lấy cái áo từ tay anh để lên trên ghế.
Hắn đưa tay nâng cằm anh lên mắt đối mắt với anh rồi nghiêng đầu xuống hôn nhẹ lên môi anh.
Mắt anh mở lớn ngơ ngác nhìn hắn.
Tim anh đập mạnh cảm giác như có một vật gì đó bao lấy tim anh rồi nắm chặt lấy nó.
Anh không biết trong giây phút này phải nói thế nào, chỉ đơn giản là cảm thấy viên kẹo trong miệng anh đan tan nhanh hơn vị sữa ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng.
Hắn tách môi ra rồi nhìn anh, tay hắn chuyển lên trên đầu anh rồi xoa tóc anh vài cái.
Lúc anh còn sống ở nhà còn chưa có ai xoa đầu anh như vậy.
Hắn lấy đồ cho anh ăn, hộp kẹo cậu ca sĩ trẻ để trên bàn đã bị đưa ra chỗ khác từ bao giờ.
Anh cùng hắn ăn chút đồ ăn sau đó hắn lại đưa anh trở về phòng.
Cứ như vậy cho đến ngày anh trở lại trường học.
Hắn đèo anh đến đoạn đường cách trường vài mét.
Hắn đợi anh vào hắn trong trường sau đó mới cho xe rời đi.
Anh tiến vào bên trong trường, khi lên đến cầu thang, anh đụng mặt với nhóm người kia.
Tên to con nhất liếc anh một cái rồi cậu ta cùng nhóm bạn rời đi.
Anh lên cầu thang rồi bước vào lớp học, cảm giác sợ hãi mà tên kia mang lại cho anh ngay từ đầu vẫn chưa dứt.
Anh mở cửa liền thấy lớp phó học tập đang ngồi làm bài.
Cảm nhận được tiếng động bên cạnh, cậu ta liền quay mặt lại thì thấy anh.
Anh ngồi xuống ghế lấy sách ra đọc như trước đây chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lớp phó học tập ngồi bên cạnh lấy một chai nước ra từ trong cặp rồi để lên bàn của anh.
- Cái này cho anh...
- Cảm ơn.
- Nghe nói anh bị tai nạn...bây giờ thế nào rồi?
- Tôi thấy ổn..cảm ơn đã quan tâm.
Anh cùng lớp phó học tập nói chuyện vài câu sau đó liền thôi.
Anh nhận chai nước của cậu ta sau đó cất vào trong túi cặp rồi lấy sách ra tiếp tục đọc, một lực mạnh từ sau lưng bỗng dưng tác động lên vết thương của anh làm anh giật mình.
- Hello, mày là thằng nghỉ học hơn tuần phải không.
Nghe nói mày gặp tai nạn à? Nhìn mặt thế này thì chắc không phải tại nạn bình thường đâu nhỉ?
- Xời nhìn là biết nó đi đánh nhau các kiểu rồi bị xiên cho một cái rồi hahaha
- Thời này thiếu đéo gì loại như nó nữa, mà nghe nói mày học muộn chương trình hả? Chắc không phải đâu nhỉ.
- Thằng này nhìn một cái là biết bị đúp rồi há há...
- Ê mày là cháu hiệu trưởng hả? Thế có biết làm đề thi lớp mười hai không?
- Nào không trêu bạn.
Nó bị đúp thì làm thế đéo nào được...
Tiếng nói chuyện ồn ào vang lên xung quanh chỗ ngồi của anh.
Người mở đầu là một cô gái, cô ta đứng cười đùa cùng đám con trai như đang nói và khoe khoang ra cái sự hư hỏng của bản thân.
Những lời lẽ xúc phạm từ phía họ đều đi vào đầu anh.
Anh không biết bản thân đã làm gì họ để họ làm những điều như vậy với anh, thậm chí anh còn không quen biết gì họ.
Anh đứng dậy, muốn thoát khỏi không khí khó chịu này thì bỗng dưng cô gái kia nắm cánh tay anh kéo lại sau đó lại thả ra bất chợt làm anh ngã xuống.
Anh cảm nhận được vết thương trên cánh tay anh có dấu hiệu của việc đã bị rách to ra.
Anh khó chịu cố gắng đứng dậy trước cơn đau do vết thương mang đến.
Anh nhận thấy tính cách của cô gái này và đám người bên cạnh cô ta giống y chang với thằng em trai kia của anh, người đã khiến anh phải đi làm để trả nợ thay nó hơn sáu năm trời với món nợ năm tỷ tớ lớn kia.
Anh không muốn đôi co với lũ nhóc miệng còn hôi sữa tính quay người rời đi ai ngờ đâu cô gái kia lại đẩy mạnh tay vào vết thương của anh.
Lúc này, anh cảm thấy bản thân không thể nhẫn nhịn được nữa.
Anh tiến đến một bước đối diện với nụ cười đầy sự diễu cợt của cô ta và đám bạn đi cùng cô ta cho cô ta một cái tát thật mạnh khiến cô ta điếng người.
Năm ngón tay in hằn trên má, cô ta trợn mắt nhìn anh sau đó liền gồng người lên bắt đầu chửi rủa.
- Thằng chó hèn nhát! Sao mày dám đánh con gái hả! Mày đéo biết nhục à?
- Chương 83 -
Anh đứng nghe cô ta chửi bới, không câu nào lọt nổi vào tai.
Anh vốn rất khó chịu trước những đứa trẻ có tính cách ngỗ nghịch, hỗn láo như vậy.
Chúng nó vốn chẳng khác gì thằng em trai của anh.
Anh quay lưng muốn rời đi ai ngờ cô ta lại xông đến nắm tóc anh rồi dập đầu anh xuống sàn thể hiện rằng cô ta đang rất bực tức.
Lúc này, anh cảm nhận được cơn đau từ đầu và cánh tay của anh dường như có vấn đề.
Vết rách trước đó là do súng bắn vào, khi đấy khoảng cách giữa người kia và anh chưa đến một mét.
Viên đạn kia xuyên qua cửa kính rồi qua lớp vải mỏng manh đâm thẳng vào vai anh rồi tác động đến xương của anh.
Có lẽ hiện tại nó đã rách to hơn do cú đá bất ngờ kia.
Anh chật vật đứng dậy thêm một lần nữa rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Nhẹ vung chân lên, một cước anh đá thẳng vào bụng cô ta khiến cô ta ngã xuống đất tạo ra tiếng động lớn.
Mọi người xung quanh đó sững sờ.
Cô ta nhìn anh đầy sợ hãi và căm phẫn bàn tay nắm lại thành nắm đấm muốn vồ lên đánh trả nhưng điều đó lại không xảy ra.
Anh quay người mở cửa muốn rời đi thì thấy một nhóm người lớp khác vào lớp của anh, có mấy cậu con trai chạy lên đỡ cô ta dậy, bọn họ đứng chặn ngoài cửa không cho anh đi.
Thấy vậy anh trở về chỗ ngồi không tiếp xúc quá nhiều đến lũ người kia.
Tiếng chuông báo vào giờ vang lên.
Chịu đựng cơn đau trong hai tiết học, anh cảm giác như có hơi ấm chảy dọc từ băng gạc chảy xuống cánh tay của anh.
Có vẻ như vết thương khá lớn và anh cần phải đi thăng băng gạc gấp.
Giờ giải lao đến, anh nhanh chóng muốn đi ra ngoài ai ngờ lại bị chặn lại.
Một thằng ranh con chưa trải sự đời đến trước mặt anh sau đó đẩy mạnh vai anh.
Tay nó chạm vào bên đang bị thương của anh, đẩy mạnh anh lùi vào bên trong.
Anh khó chịu nhìn nó như nhìn sinh vật lạ, anh muốn né ra và rời đi trong yên bình nhưng có vẻ không thành công.
Thằng ranh kia vung tay lên muốn đấm anh có lẽ để trả thù cho con nhỏ miệng còn hôi mùi sữa vừa nãy.
Anh nghiêng người né cú đấm của nó sau đó dồn hết sức vào chân nhịn cơn đau ở cánh tay phải mà đi thẳng một đường vào hạ bộ của nó khiến nó ngã gục xuống đất sau đó ôm hạ bộ mà đau đớn rên rỉ.
Anh thấy nó đau đớn như vậy cũng không nói gì mà muốn rời đi, đám người trong lớp nãy giờ có người thì cười có người thì xuýt xoa thay cho thằng ranh đang quằn quại dưới sàn nhà lạnh lẽo bởi tội ngu của nó.
- Mẹ nhìn trông ốm ốm thế mà cũng biết đánh nhau.
- Cháu hiệu trưởng có khác, ghê gớm thật.
- Aaa sợ quá đi aaaa
Những lời cười đùa, cợt nhả lần nữa lại vang lên.
Anh cảm nhận được lòng bàn tay anh đang nhận lấy một chất lỏng nhớp nháp và ươn ướt đang bám quanh lấy cánh tay của anh và có lẽ anh cần phải thay băng gạc gấp.
Anh đặt chân lên cửa muốn bước ra ngoài thì tiếng chuông reo lên.
Tiết tiếp theo đến rồi, có lẽ anh sẽ tiếp tục chịu đựng cơn đau chờ cho hết tiết rồi mới đi thay băng gạc được.
Tiết này là tiết của thầy hiệu trưởng cũng là chú của hắn.
Anh lấy sách vở ra cố gắng giữ bình tĩnh không kêu lên để viết bài nhưng sức của anh đang đuối dần.
Anh cắn môi để không phát ra âm thanh, tay anh buông thõng xuống dưới không thể viết thêm được nữa.
Màu áo sơ mi trắng dần chuyển đổi thành màu đỏ tươi của máu.
Cơn đau từ cánh tay đang cấu xé lấy anh.
Anh cố gắng chịu đựng không lên tiếng làm phiền đến mọi người xung quanh.
Anh nằm gục xuống bàn gây nên sự chú ý của lớp phó.
Cậu ta tiến đến gần xem anh có chuyện gì vì thấy anh có biểu hiện lạ.
Hình ảnh trước mắt khiến lớp phó học tập sững người, cậu ta trợn tròn mắt nhìn anh sau đó liền thủ gọn sách vở giúp anh trước.
- Thầy! Thầy ơi! Bạn bên cạnh em tay bị chảy máu!
Tiếng hét của cậu ta thu hút sự chú ý của cả lớp, chú của hắn nghe cậu ta nói xong thì bất ngờ.
Ông vội vã chạy đến phía của anh để xem thì phát hiện ra máu đã làm đỏ cả một cánh tay của anh.
Thấy vậy, ông nhanh chóng dìu anh lên sau đó đưa anh đến phòng y tế, theo sau còn có lớp phó học tập.
Cả lớp rơi vào trầm tư một lúc sau đó liền bắt đầu bàn tán không ngừng.
Có người nói lỗi là ở nhóm người kia, chính chúng nó đã khiến anh ra nông nỗi này còn có người lại bảo anh cơ thể yếu còn cố gắng đi học làm gì.
Riêng nhóm người kia thấy anh như vậy thì sợ hãi không dám tin vào mắt mình đặc biệt là cô gái kia.
Vốn dĩ cô ta chỉ định trêu anh một tí để ra oai với bạn bè ai ngờ kết quả lại thành ra như vậy đâu.
Trong lòng cô ta bây giờ cảm thấy bản thân vừa có thành tựu lại vừa sợ hãi.
Thành tựu là vì cô ta đã khiến anh trở nên như vậy còn sợ hãi vì là có thể nếu có người hỏi anh sẽ kể hết ra và cô ta sẽ nhận lại cái kết xấu.
Điều này là điều không thể.
Biết thế trước đó cô ta không nên đụng chạm vào anh.
- Chương 84 -
Anh được đưa vào phòng y tế để băng bó vết thương.
Thầy hiệu trưởng giao việc này cho lớp phó còn bản thân đi ra ngoài tìm giúp anh một cái áo mới.
Lớp phó học tập rất cẩn thận.
Cậu ta giúp anh từng chút một đôi khi sẽ để ý tới biểu cảm của anh.
Về phía hắn, hôm nay, hắn phải xử lý một lũ sâu bọ ngày hôm ấy đã húc vào xe hắn và bắn vào tay anh.
Trên tay hắn cầm cái gậy sắt vừa lỡ tay đập què tay của hai thằng lái xe trước đó.
Hắn xoay người cho đàn em vác thằng thứ ba lên.
Thằng chó này chính là thằng đã bắn anh.
Vừa nhìn thấy nó, hắn đã không chịu được mà trợn mắt vung tay đánh cho tay phải của nó trở nên biến dạng không ra hình tay người nữa.
Bản thân hắn nhìn nó rồi cảm thấy như vậy vẫn là chưa đủ.
Hắn dùng chân đá văng thằng kia khiến nó ngã rầm xuống.
Nó đau đớn kêu lên nhưng không có ai giúp được nó.
Hắn đứng nhìn con mồi sợ hãi như vậy thì thấy cay mắt.
Sao lúc quyết định chạy theo con đường này chúng nó lại không nghĩ tới hậu quả nhỉ.
Trước đấy hắn điều tra qua thì biết được thằng này đang nợ tiền hắn thế nên nó chọn con đường này có thể vừa có được tiền mà vừa giết được hắn, như vậy quả thật là một điều rất có hời.
Đạp thằng kia thêm một phát nữa,hắn cho đàn em lôi thằng kia trói lại sau đó quay sang nhìn thằng béo cuối cùng.
Thằng này vì quá sợ hãi mà nó khiến cho quần nó mặc ướt đẫm một mảng lớn.
Hắn nhìn nó cảm thấy kinh tởm đầy mình.
Hắn đổi gậy sau đó vùng tay đánh mạnh.
Hắn đánh mù một mắt thằng kia sau đó lỡ tay đập què chân nó.
Ánh mắt hắn nhìn nó là ánh mắt chứa đầy sự kinh tởm và chám ghét đến tận cùng.
- Có vẻ như thằng chó kia đã cấu kết thuê mày tới để đánh sau lưng tao nhỉ? Trước là thằng anh mày còn giờ chính là mày.
Có vẻ như hai năm trước tao còn quá nhẹ tay có phải không? Hửm?
Hắn vừa hỏi vừa mở lớn mắt nhìn thằng kia.
Áp bức to lớn đến từ kẻ đã đánh gãy chân của anh trai nó và nó khiến nó sợ hãi.
Có vẻ như nó và anh trai nó đều đi Sài đường.
Lần nào cũng như lần nào đều là đụng phải hắn.
Điều này quả thật là sai quá sai.
Mà nếu đã sai là phải sửa.
Hắn nhìn nó với ánh mắt chán ghét.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, hắn kiểm tra thì biết đó là chú hắn gọi thì liền giao phần nhiệm vụ còn lại cho mấy tên đàn em.
Hắn ra ngoài nghe điện thoại liền thấy chú hắn báo tin khẩn cấp nói anh bị thương ở trên trường.
Ông nói sẽ chuyển máy cho anh và anh với hắn sẽ nói chuyện với nhau.
- Alo ạ?
- Tao đây.
Tay thể nào rồi? Tại sao lại bị rách?
- Em...em bị đẩy ngã...
- AI?
Hắn nghe anh nói thì cảm thấy khó chịu liền tra hỏi anh cho bằng hết.
Ở phía đầu dây bên kia, lần đầu tiên có người lắng nghe anh nói, có người chịu nghe anh kể tội khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Hắn không chê anh phiền mà còn chịu khó nghe lời anh nói khiến con tim anh rạo rực.
Hắn sau khi nghe anh nói xong liền phóng xe lên trường anh.
Con Maybach Zeppelin của hắn phóng nhanh chóng trên con đường vắng.
Hắn của hiện tại đang cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Hắn lo rằng anh sẽ nhẫn nhịn sau đó một mình chịu đựng không nói cho ai rồi lại sợ bọn ranh con kia làm tổn thương đến anh.
Trên đường, hắn dừng xe mua một gói kẹo cho anh sau đó tiếp tục phóng nhanh đến trường.
Vào bên trong phòng hiệu trưởng, hắn nhanh chóng tiến tới xem vết thương trên người anh.
Hắn xem từng tí một trên cớ thể của anh sợ rằng sẽ bỏ sót chút gì đó thì thật không hay.
Hắn dúi kẹo vào tay anh sau đó vuốt má anh vài cái ăn ủi.
Mọi hành động của hắn khiến tim anh đập liên hồi, một chút sự ấm áp này khiến anh khó lòng muốn rời xa.
Ở phía bàn làm việc, chú của hắn nhìn thấy cảnh này chỉ biết cười trừ.
Ông không ngờ tới việc thằng cháu mình sẽ có lúc như thế này.
Tưởng chừng là một con thú hoang dã chơi chim ghẹo bướm ai ngờ hắn khi yêu thật lòng lại có lúc tâm lý như vậy khiến ông hài lòng thay anh chị ở nhà.
Về phía nhóm người kia, chúng nó sẽ được gặp gia đình mình vào đúng buổi trưa nay.
Chúng nó chắc chắn sẽ không được yên rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...