Ngày lễ giáng sinh an lành, tuyết rơi trắng xóa, mỗi lúc một nhiều trải dài khắp cả thành phố Washington.
Khuất sau những dòng người nhộn nhịp là một cô gái xinh đẹp, khoác trên người bộ quần áo mỏng manh, gương mặt đầy u buồn đôi mắt đỏ hoe, dường như vừa trải qua một trận khóc đẫm nước mắt.
Chiếc xe Ferrari đỗ bên kia đường cũng dừng hẳn, người đàn ông đang ngồi yên vị ở phía sau ghế đôi mắt bất chợt dán chặt lên cô gái bé nhỏ đầy hứng thú nhìn mãi đôi môi mỏng lộ ra ý cười.
- "Thiếu gia, sắp đến giờ lên máy bay rồi ạ!
Người lái xe khẽ lên tiếng nhắc nhở.
- "Đi thôi!"
Hắn trầm giọng ra lệnh.
Cuộc gặp gỡ định mệnh ở nước Mỹ xa xôi cuối cùng cũng được ông trời ưu ái cho hắn có thể gặp cô một lần nữa.
Nhưng lần này bọn họ gặp nhau trên danh nghĩa là vị hôn thê.
Ở một căn phòng sang trọng, thức ăn cũng được bày trí ra sẵn trên bàn, nhìn sơ qua vẫn còn nguyên vẹn không hề có dấu hiệu của việc động đũa.
Một cô gái với vóc dáng thon thả, từng đường nét gương mặt sắc sảo, bộ tây trang trên người tuy đơn giản nhưng khi khoác lên thân hình này lại vô cùng hoàn mỹ.
Thiên kim Hạ gia, Hạ Hiểu Di sắp tới sẽ trở thành thiếu phu nhân của Từ gia.
Hai tập đoàn lớn bậc nhất thành phố A chính thức thức hợp tác.
- "Tôi đồng ý kết hôn không chỉ là thực hiện lời hứa của hai bên, mà còn vì lí do Bác trai đã hứa sẽ giúp ba tôi..."
- "Thẳng thắn như vậy rất tốt."
Từ Di Trạch mỉm cười nhìn cô gái đầy tự nhiên, kiêu hãnh trước mắt không khỏi hài lòng.
Cô gái hắn gặp ở Mỹ so với ngày hôm nay quả là khác xa một trời một vực.
- "Tôi có một yêu cầu, nếu anh..."
- "Tôi không đồng ý thì sao?"
Hắn không chờ cô nói hết câu đã lập tức ngắt lời.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Hiểu Di trở nên sa sầm, Từ Di Trạch cũng nhanh chóng nói thêm.
- "Cô lại mang ý nghĩ nếu như tôi không chấp nhận thì hôn sự này không cần bàn đến đúng không?Hạ tiểu thư, có phải cô nhầm lẫn gì hay không? Tôi nghĩ cô nên xem xét lại xem tình huống bây giờ là gì.
Là ai cần ai đấy!"
Cô cũng đã được nghe danh thiếu gia nhà họ Từ ngang ngược, cao ngạo như thế nào.
Nhưng ngẫm lại hắn nói cũng không sai, là Hạ gia đang cần gia đình hắn giúp đỡ, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn rằng lời sắp tới cô sẽ nói đây có thể áp đảo được hắn.
- "Chẳng phải anh thích tôi hay sao? Vậy nên tôi lấy lý do này ra để yêu cầu không quá đáng chứ!"
Điều hắn không ngờ rằng cô lại có thể to mồm khẳng định chắc nịch như thế.
Và điều quan trọng hơn là hắn đã bị cô đoán trúng trọng điểm, nhưng hắn cũng không dễ dàng chấp nhận bị người khác bắt được tâm ý của bản thân, vẫn ung dung đáp lại.
- "Cô sai rồi, là hứng thú.
Một khi hết hứng thú có thể vứt đi bất cứ lúc nào.
Tôi không phải loại người tốt lành gì, những thứ vô dụng thì buộc phải bỏ đi."
Hạ Hiểu Di ngay sau đó cũng lập tức đứng dậy định bỏ về, bởi vì cô không thể ở đây tiếp tục cuộc trò chuyện với con người ngông nghênh này.
Vừa xoay chân rời đi thì ngay lập tức một bàn tay nhấm đến kéo cô quay ngược trở lại bất cẩn ngồi vào lòng hắn.
- "Được, xem như cô giỏi.
Tôi đồng ý tất cả yêu cầu.
Được chưa!"
Cánh tay bao trọn lấy người cô, hắn tham lam ngửi từng chút một hương thơm dịu ngọt trên cơ thể.
- "Phiền anh bỏ tôi ra!"
Cô cũng không bởi vì hành động này của hắn mà bấn loạn vẫn thản nhiên lên tiếng đề nghị.
- "Chúng ta chẳng phải sau này còn làm những chuyện hơn như thế nữa hay sao? Mới như vậy đã thấy ngượng rồi à."
Mỗi một lời nói đều đi kèm theo hành động, Từ Di Trạch đôi tay cũng bắt đầu càn rỡ siết chặt hơn ép cô vào lòng.
Hạ Hiểu Di ngay sau đó cũng hậm hực đẩy hắn ra lập tức đứng bật dậy để lại một câu rồi bỏ đi.
- "Hôn nhân này chỉ đơn giản là một thỏa thuận, xin lỗi! Tôi có việc đi trước.
"
Phụ nữ càng kiêu hãnh hắn càng muốn chinh phục.
Hạ Hiểu Di lại là người rất hợp với hắn, đương nhiên Từ Di Trạch nhất định sẽ không từ bỏ.
- "Người đàn ông cô yêu nhưng anh ta chưa từng nghĩ sẽ kết hôn cùng cô.
Hạ tiểu thư cần gì phải lưu luyến!"
Bước chân Hạ Hiểu Di cũng lập tức dừng hẳn nhưng cô không quay đầu nhìn lại, đôi tay bất giác nắm chặt kìm nén cảm xúc bức bối ngay lúc này.
Xem ra người đàn ông này biết về cô cũng quá nhiều rồi!
Khóe môi hắn lộ ra nụ cười hài lòng nhìn người phụ nữ bởi trước mắt.
- "Đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng Hạ tiểu thư rồi!"
- "Từ tổng biết rõ về tôi nhỉ? xem ra anh thật sự rất để tâm đến tôi thì phải! tôi không nghĩ chỉ dừng lại ở việc hứng thú mà anh nói đâu.
Cẩn thận có ngày cảm xúc của anh lại đi xa hơn dự định ban đầu đấy."
Cô thẳng thắn đáp trả không một chút do dự rồi bỏ đi mất.
Nhưng lời 'tiên tri' này quả thật rất đúng nhỉ!
Một tuần sau đó hôn lễ cũng nhanh chóng diễn ra với sự chứng kiến của rất nhiều người, đôi nam thanh nữ tú, tiên đồng ngọc nữ...!Mà mọi người đều hết sức khen ngợi và ngưỡng mộ đã trao nhẫn cho nhau chính thức trở thành hôn lễ thế kỷ mà mọi người ao ước.
Cả ngày mệt mỏi phải xách theo chiếc váy cưới cồng kềnh này khiến cô uể oải vô cùng.
Hạ Hiểu Di đang loay hoay cởi bỏ trang sức nặng nề trên người thì từ ngoài cửa Từ Di Trạch cũng lật đật đi vào, trên người mùi rượu nồng nặc, nhưng trông bộ dạng cũng còn rất tỉnh táo.
- "Anh vào đây làm gì?"
Cô cũng không bận tâm vẫn ngồi yên đấy làm tiếp chuyện còn đang dang dở thuận miệng hỏi.
- "Bố mẹ và cả bà đang ở đây, tôi không thể không vào."
Từ Di Trạch thở dài đầy nặng nhọc lên tiếng trả lời.
Hắn nói cũng đúng, hôm nay là hôn lễ của hắn và cô.
Sao có thể mỗi người ở một nơi trong khi ông bà Từ vẫn đang có mặt ở đây.
Không chờ cô phản ứng, hắn cũng lập tức tiến đến bàn trang điểm, nơi mà Hạ Hiểu Di vẫn đang bận rộn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cũng bị hành động tùy tiện này của hắn làm cho hoảng sợ.
- "Từ Di Trạch, chúng ta đã nói rất rõ ràng.
Không được xen vào chuyện của nhau càng không được..."
Hắn hơi cúi người, nhanh chóng luồng tay từ phía sau, đôi tay rắn rỏi ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn thon thả một cách nhẹ nhàng.
Trong chiếc gương sáng bóng phản chiếu nhìn ảnh đôi nam nữ trông như đang quấn quýt lấy nhau.
Hạ Hiểu Di cũng bị hành động, hình ảnh phản chiếu này làm cho rối loạn.
- "Mùi hương này thơm thật đấy!"
Hắn nhắm nghiền hai mắt cảm nhận hương thơm cơ thể mà người phụ nữ này mang lại, môi mỏng khẽ chạm vào hõm vai sâu hút mịn màng của cô cẩn thận đặt một nụ hôn dịu dàng.
Hạ Hiểu Di bất giác rùng mình.
Ngay sau đó cũng lập tức đứng dậy tránh xa hắn ra trước khi xảy ra chuyện xấu nhất.
- "Anh say rồi?"
Cô hỏi.
Hành động bày xích này của cô cũng không làm hắn ngạc nhiên.
- "Ừ!"
Từ Di Trạch cũng không trêu cô nữa, nhanh chóng trở lại giường ngủ, có lẻ cũng đã quá mệt nên vừa nằm xuống được một lúc cũng thiếp đi.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngủ say trên giương, trong lòng gợn lên nhiều phiền muộn, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Những ngày tháng sau này của cô cũng không còn tiêu diêu tự tại như trước nữa, trái tim cô giờ đây cũng chẳng còn chứa thêm được ai nữa, sau tổn thương mà Lãnh Thiên Hàn mang lại.
Hoàn rồi, tung hoa!! Đi xem truyện khác nào~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...