Nhìn bóng lưng che chở trước mặt, nhịp tim của Lục Mẫn Huyên không nhịn được đập nhanh hơn, mờ mịt mở to mắt.
“Anh của cô là ai, hẹn ra đây đi.”
Hứa Thiên Hạo bình tĩnh mở miệng, không hề có ý hù dọa người khác, chỉ là muốn biết có anh ở đây, ai dám xử Lục Mẫn Huyên.
“Tôi… sớm muộn gì tôi cũng sẽ hẹn ra ngoài! Anh chờ đó cho tôi.”
Ngu Thư Đào sợ hãi đến lắp bắp, khó khăn lắm mới dọa dẫm xong rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sợ đối phương ra tay đánh mình.
“Cảm ơn anh, Hứa Thiên Hạo.” Lục Mẫn Huyên ngượng ngừng gãi gãi tóc.
Bây giờ bảo vệ cô như vậy, đừng nói fan bên cạnh điên cuồng hét lên, ngay cả chính cô cũng hơi luống cuống tay chân.
“Không có gì.” Hứa Thiên Hạo hơi cong môi, ngẫm nghĩ: “Nhưng mà, cuối cùng cô cũng thừa nhận tôi là thần tượng của cô rồi.”
“Hả?” Lục Mẫn Huyên ngơ ngác, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, không khỏi lại lờ mờ: “Tôi, tôi có từng phủ nhận sao.”
“Lần gặp mặt đầu tiên ở nhà cô.” Hứa Thiên Hạo đột nhiên ghé sát tai cô: “Tôi có thể nhớ rất rõ ràng mỗi một câu cô nói, kể cả dáng vẻ không mặc quần áo của cô nữa.”
“!” Mặt Lục Mẫn Huyên vụt một cái đỏ bừng lên, trừng to mắt nhìn anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Lại có thể nói trước mặt nhiều người như vậy!
Tên lưu manh Hứa Thiên Hạo nhà anh!
Sao có thể nói mấy lời kia trước mặt nhiều cô gái thế này chứ!
Nhưng dường như Hứa Thiên Hạo rất thích dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cong môi cười yêu nghiệt, khoanh tay hờ hững mở miệng:
“Được rồi, tiếp tục làm chuyện của mình đi, phí xuất hiện của tôi rất cao đấy, đừng lãng phí thời gian.”
“À ừm…” Lục Mẫn Huyên hoàn toàn không có cách nào thích ứng việc anh đột nhiên bảo vệ mình.
Fan bên cạnh đã bị vẻ đẹp trai của anh làm choáng váng từ lâu rồi.
Thật sự hâm mộ ghen tị đến sắp chảy máu mũi rồi.
“Huyên, khi nãy cậu nói muốn làm đội trưởng của fanclub chúng rồi, đây là thật sao?”
Cuối cùng cũng có người nói về đề tài nghiêm túc.
“Ừm, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc này, hôm này đến đây cùng với Hứa Thiên Hạo, chính là muốn tạo một fanclub trên facebook, mọi người có thể tham gia.”
“Mở trên facebook! Còn có thể được Hứa Thiên Hạo cho phép!” Các nữ sinh lập tức kích động nhảy cẫng lên.
“Vậy chẳng phải chúng ta đã trở thành nhóm fanclub đầu tiên có được sự xác nhận của Hứa Thiên Hạo sao!”
Hạnh phúc đến quá nhanh như gió lốc, bọn họ đều gật đầu đồng ý 100%, hoàn toàn không có ý kiến gì khác.
“Nhưng mà, tôi còn có rất nhiều chỗ không hiểu, phải mong các cậu chỉ bảo nhiều hơn.”
Lục Mẫn Huyên được mọi người vây quanh, ngồi xổm xuống lập chủ đề facebook và tài khoản chính thức, sau đó nói với mọi người follow thế nào.
“Ba ngày sau sẽ được chứng nhận.
Đến lúc đó tôi sẽ tìm đến mọi người sau.”
Có thể được bọn họ ủng hộ, Lục Mẫn Huyên cảm thấy rất cảm động, nhưng có vài lời cô vẫn phải nói.
“Bây giờ fanclub đã thay hình đổi dạng rồi, tuyệt đối không thể làm những chuyện lúc trước kia nữa.
Nếu trong chúng ta còn có ai là fan tư sinh ngầm, mong sau này nhất định phải sửa đổi, chuyện đã làm trước kia thì cứ xem như một bài học đi! Sau này, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, dùng sức mạnh của chúng ta để bảo vệ thần tượng.”
Lúc Lục Mẫn Huyên nói những lời này, trong con ngươi lóe lên ánh sáng sắc bén, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc khiến người ta động lòng.
Hứa Thiên Hạo ở bên cạnh nhìn cô, im lặng, ánh mắt càng trở nên khó nhìn thấu hơn.
“Được! Chúng ta mãi mãi là fan của Thiên Hạo điện hạ!”
“Thiên Hạo điện hạ cố lên! Bọn em sẽ luôn nghe anh ca hát!”
Sau khi rời khỏi phòng tập múa.
Hứa Thiên Hạo và Lục Mẫn Huyên đi một trước một sau, bỗng nhiên anh từ từ bước chậm lại.
“Cô để ý đến tôi từ lúc nào?”
“Hả?” Lục Mẫn Huyên hơi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Chính là..
rất lâu trước kia.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Ừm… hai năm trước.” Lục Mẫn Huyên thở nhẹ một hơi, vô thức dời mắt đi, quay sang chỗ khác.
“Bắt đầu từ sau lần đầu tiên lúc anh công diễn ở trường học, được dân mạng quay video đăng lên mạng.”
Ánh mắt Hứa Thiên Hạo lóe lên, không nhịn được đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt cô.
Lục Mẫn Huyên không khỏi lùi về sau hai bước, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“Lúc đó tôi vẫn còn chưa hot.
Có một fan sẽ để lại lời nhắn dưới facebook cho tôi vào 9 giờ tối mỗi ngày, chưa từng ngừng lại dù là một ngày.”
“!”
Vừa nghe anh nói như vậy, mặt Lục Mẫn Huyên vô thức đỏ lên, siết chặt vạt áo, hận không thể tìm một chỗ chui vào.
Vì sao chuyện đã lâu vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ chứ!
Lúc trước cô là fangirl điên cuồng của Hứa Thiên Hạo, tối mỗi ngày trước khi ngủ sẽ gửi tin nhắn facebook cho anh, nói một vài lời cổ vũ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một vài việc vặt trong cuộc sống.
Vì cô biết anh sẽ không trả lời, nhưng không ngờ rằng…
“ID của cô ấy là: Công “trúa” nhỏ của nhà họ L.”
Hứa Thiên Hạo nói xong, tóm được sắc mặt không ngừng thay đổi của cô thành công, đáy mắt hiện lên ý nghĩa sâu xa.
Đúng vậy, trí nhớ của anh tốt thế đấy.
“Người kia không phải tôi!” Lục Mẫn Huyên nhanh chóng phủ nhận.
Cô sẽ không thừa nhận fangirl ngu ngốc lúc trước kia là cô, đôi lúc cô kích động sẽ chạy đến facebook của anh bình luận gì mà:
A a a nam thần anh thật là đẹp trai! Anh hát thật là hay! Tay anh thật là đẹp!
Bây giờ lại bị anh nhớ đến, chắc chắn cô sẽ không thừa nhận.
“Phải không?” Hứa Thiên Hạo tiến lên mấy bước ép cô lùi đến góc tường, cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn không thể xoi mói gần trong gang tấc.
“Lúc cô nói dối, sẽ không nhịn được đổ mồ hôi.” Anh đột nhiên nâng tay lên, búng một cái lên trán cô.
Lớp mồ hôi hơi mỏng thấm ướt sợi tóc cô…
“Không phải đâu, là thời tiết quá nóng thôi.” Cô cúi đầu không dám nhìn anh, chột dạ trả lời.
“Hôm nay mới 17 độ.” Hứa Thiên Hạo híp mắt: “Trí nhớ của cô không tốt, nhưng tôi vẫn nhớ rõ đấy.”
“Lúc trước cũng không biết là ai ngày ngày chạy đến nằm trong phần bình luận facebook của tôi, muốn tôi lật thẻ bài của cô ấy.
Còn có ai vừa nghe thấy tôi hát đã không chịu đựng được.
Càng không biết là ai nói tương lai tìm bạn trai nhất định phải tìm giống như tôi.”
Giọng nói dễ nghe của anh từng câu từng chữ trần thuật lại sự thật trước kia.
Nhịp tim của Lục Mẫn Huyên thật sự đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài rồi, cô nâng tay lên che khuất lỗ tai, thẹn thùng nhắm mắt lại.
“Không phải tôi, dù sao tôi cũng không có… tôi không nghe… tôi không nghe… ưm!”
Trên đôi môi đột nhiên truyền đến cảm xúc mềm mại, Lục Mẫn Huyên không thể tin được mở to hai mắt, đầu “ong” một tiếng, trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Hứa Thiên Hạo giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn cô, anh phun ra hơi thở ấm áp, lông mi cong vểnh nhắm lại, khuôn mặt đẹp trai tựa như thần tiên giáng trần…
Dưới sự công thành đoạt đất xâm lấn của anh, cơ thể cô như hoàn toàn không thuộc về mình, bị chàng trai dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.
Kết thúc một nụ hôn.
Hứa Thiên Hạo nhẹ cong khóe môi, trong mắt chứa mấy phần không đứng đắn, nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô:
“Quà sinh nhật thiếu cô đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...