Thật ngốc chết.
Nhìn khẩu hình "Vì em mà chiến" của Nhiếp Thần Uyên trên màn hình, khóe miệng Khanh Vân hiện lên một nụ cười sung sướng.
Nhiếp Thần Uyên cũng không biết mình bị ghét bỏ, mỗi tràng kết thúc như cũ hưng phấn hướng Khanh Vân "Tranh công". Đáng tiếc xếp hạng đã nhanh kết thúc, còn một trận cuối cùng, sau khi Nhiếp Thần Uyên thắng là có thể đạt được tư cách khiêu chiến với "Người đứng đầu" Lâm Vũ Hào.
Hắn ngồi ở một bên ghế chưa đã thèm thở dài.
Nhiếp Thần Uyên là cố ý, tình yêu của hắn đối Khanh Vân tràn đầy lồng ngực, muốn đem quyền sở hữu Khanh Vân tuyên cáo thiên hạ, còn cái nhìn của người khác đối với tình cảm của bọn họ, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Nhiếp Thần Uyên.
- ----
Nhiếp Tùng Bình ngồi ở ghế trên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ Nhiếp Thần Uyên lại làm ra chuyện gì kinh hãi thế tục. Mà trong phòng của ông đã rối tung rồi, mấy cái gia chủ trong nhà có nữ hài không thể hiểu được bị kêu lên, ông của Vương Diệu Vân cũng không tránh thoát.
"Lão Vương! Tôi liền biết ông không phải người tốt, cháu gái ông đã cùng Lâm tiểu tử kia bên nhau, thế nhưng còn kéo tiểu Nhiếp vào!" Gia chủ Cố gia tính tình thẳng thắn, chỉ vào ông của Vương Diệu Vân mắng.
"Bỏ mẹ ông đi! Lão tiểu tử ông có thể nói chuyện hay không, ông bằng gì hoài nghi Diệu Vân nhà tôi, tôi cảm thấy ông là muốn đánh nhau, ở trong phòng Nhiếp gia có khi là cháu gái nhà ông đó?!" Vương gia chủ nói như vậy, trong lòng lại âm thầm hối hận, nếu sớm biết thực lực Nhiếp Thần Uyên......
"Ông động não ngẫm lại, nếu thật là cháu gái tôi, tôi sẽ hỏi như vậy?" Cố gia chủ nhìn thần sắc ông của Vương Diệu Vân không giống giả bộ, xoay mặt lại muốn đổi người khác.
Ông chỉ vào người mới vừa mở miệng, người nọ tức khắc nhấc mí mắt trả trở về: "Ông nhưng đừng nói bừa, nhà ta làm gì có cháu gái."
Lâm gia chủ tức khắc ngượng ngùng thu hồi ngón tay, khóe mắt liếc nhìn Nhiếp Tùng Bình.
Nhiếp Tùng Bình nơi nào không biết, trong phòng này không một ai ngu dốt, hơn nữa một đám tuổi đều lớn như vậy, sao chỉ vì một chuyện đã xào xáo. Rõ ràng là làm bộ cho ông xem, buộc ông nó ra mà thôi.
Nói đến mấy lão gia hỏa này cũng không quan tâm tình cảm của tiểu bối đến mức không bỏ, nhưng quái ở chỗ biểu hiện của Nhiếp Thần Uyên quá mức nhiệt tình.
Mấy tràng thi đấu tiếp theo, đừng nói mấy tân sinh tò mò, lúc này từ trên xuống dưới, trong phòng, cùng với phía dưới phía trên chỗ ngồi, đều chết sống nhìn chằm chằm phòng Nhiếp gia, chỉ ảo não chính mình tại sao không có đôi mắt nhìn xuyên qua.
Cả Trương Kinh Quốc và Lâm Vũ Hào lúc này đều có chút tò mò, có thể khiến Nhiếp Thần Uyên trở thành dáng vẻ này bộ dáng người đó rốt cuộc ra sao?
Nhiếp Thần Uyên chính là người mới 25 đã là võ giả hậu thiên tầng chín, hơn nữa xem thực lực còn không kém Lâm Vũ Hào, bọn họ sao có thể không chú ý?
Nhưng Nhiếp Tùng Bình nào dám nói cháu dâu nhà mình còn theo chân bọn họ thảo luận Khanh Vân, ông lúc này đã ngồi không yên, sợ Khanh Vân sinh khí liền xuống bẻ gãy cổ Nhiếp Thần Uyên.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu là lúc này người bị nghị luận là Nhiếp Tùng Bình, ông đã sớm không nhịn được tấu chết Nhiếp Thần Uyên ngu xuẩn này.
Nhiếp Tùng Bình banh khuôn mặt, rốt cuộc nhịn không được khụ một tiếng, thời điểm tất cả mọi người cảm thấy ông muốn mở miệng, chống quải trượng yên lặng ra cửa.
Khanh Vân nhìn Nhiếp Tùng Bình đột nhiên mở cửa tiến vào, yên lặng mà đem ánh mắt chuyển qua trên màn hình, không nói gì.
Không phải vì Nhiếp Tùng Bình nhìn làm y xấu hổ, Khanh Vân đều cùng Nhiếp Thần Uyên lăn đến trên giường, lúc này nhìn ông Nhiếp Thần Uyên có thể nói là thái độ cung kính, tâm tình có chút vi diệu.
Nhiếp Tùng Bình cười đến mặt già nhăn thành đóa hoa cúc, giúp Nhiếp Thần Uyên cầu tình: "Thần Uyên tuổi trẻ, không hiểu chuyện, thỉnh Khanh tiên sinh thứ lỗi, trở về lão hủ nhất định hảo hảo dạy dỗ nó."
Lời này nói ra chính ông cũng đỏ mặt, tuổi trẻ? Tuổi trẻ cái rắm, đều 25;26, so Khanh Vân lớn hơn 4;5 tuổi, lúc này muốn Khanh Vân nhìn ở phân lượng hắn còn trẻ mà tha thứ.
"Không sao."
Khanh Vân lập tức hiểu Nhiếp Tùng Bình vì chuyện gì đến xin lỗi. Thính lực y rất tốt, khe khẽ nói nhỏ ở mấy phòng chung quanh đã sớm nghe được rõ ràng.
Buông chén trà, Khanh Vân đi về phía bức tường trong suốt, giơ tay mở mành che tầm mắt ra.
"Bọn họ muốn nhìn, thì cho họ nhìn rõ đi."
Trong nháy mắt Khanh Vân kéo mành ra, tập thể mọi người phía dưới trên chỗ ngồi an tĩnh một giây, sôi nổi duỗi dài cổ nhìn phòng Nhiếp gia.
Cùng lúc đó, phòng sắp thành vòng tròn bên trên cũng "Ào ào xôn xao" kéo ra mành, đứng trước tường nghiêng đầu nhìn phòng Khanh Vân.
Người phụ trách đại hội lúc này cũng thông suốt, điều camera chuyên môn chụp phòng của Nhiếp gia.
Thiên kim đâu? Thiên kim ở đâu?
Mặc cho bọn hắn duỗi dài cổ mở to hai mắt nhìn cũng chỉ nhìn thấy Khanh Vân một người nam nhân đứng ở ven tường, bên trong phòng cũng chỉ có môn đồ, lại nhìn trong chính là cái mặt già của Nhiếp Tùng Bình.
Chẳng lẽ là bọn họ thảo luận quá nhiệt liệt, cho nên cô gái trong phòng đi rồi?
Nhưng mà vẻ mặt cười tràn đầy hạnh phúc của Nhiếp Thần Uyên đã đánh tan nghi hoặc bọn họ. Nhiếp Thần Uyên, người thừa kế Nhiếp gia, không đến 30 tuổi thực lực mạnh mẽ thiên tư tung hoành võ giả hậu thiên tầng chín, hắn thế nhưng thích đàn ông?!
Dưới đài một mảnh ồ lên! Ngay sau đó có người chỉ ra thân phận của Khanh Vân, y chính là con trai độc nhất của Khanh Hạo Lâm, 3 năm trước thua Lâm Vũ Hào, còn bị tuôn ra lời gièm pha cường thủ hào đoạt, Khanh Vân.
Người có tâm tưởng tượng, tức khắc cho rằng mình bắt được chân tướng.
Nhiếp Thần Uyên không hề nghi ngờ muốn đối nghịch Lâm Vũ Hào, này giải thích cho cái gì? Khanh Vân đây là bán thân thể báo thù cho cha y a!
Ánh mắt mọi người nhìn Nhiếp Thần Uyên mang theo đồng tình. Nhìn dáng vẻ, Nhiếp Thần Uyên thật sự động tình, động cơ Khanh Vân lại không thuần khiết.
Bọn họ lại không phải đầu óc có bệnh, tự nhiên không dám đụng vào cái sát thần trên đài Nhiếp Thần Uyên, nhưng lại sôi nổi đối với Khanh Vân lắc đầu.
Phòng trên vài vị gia chủ cũng trợn mắt há hốc mồm, Trương Kinh Quốc cười lắc đầu, lời nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa: "Nhiếp lão cũng không dễ dàng a, kinh mạch cháu trai vừa tốt, mới vừa giải quyết xong một tâm sự, sau lưng cháu trai lại lãnh về nhà một người đàn ông, còn là một người tâm cơ bất chính, cũng khó trách ông ấy thế nào cũng không chịu nói."
Ông của Vương Diệu Vân phụ họa cười, những gia chủ khác không dám hé răng, bàn tính trong lòng lại đánh bạch bạch.
Người thừa kế Nhiếp gia làm sao có thể cùng một người đàn ông ở bên nhau? Xem bộ dáng của Nhiếp Tùng Bình rõ ràng là đi "Bắt gian", không ngờ Khanh Vân tiểu tử này quá có tâm kế, thừa dịp nổi bật để thân phận của mình phơi bày ra ánh sáng.
"Khanh Vân? Thế nhưng là Khanh Vân?!" Lâm Vũ Hào giật mình mở to hai mắt, gã không nghĩ tới, Khanh Vân thật sự có thể làm Nhiếp Thần Uyên mê đến thần hồn điên đảo.
Trong lòng gã dâng lên một loại hưng phấn quỷ dị, từ sau khi Nhiếp Thần Uyên lên sân khấu vẫn luôn tồn tại áp lực thật lớn rốt cuộc có chỗ phóng thích. Lâm Vũ Hào âm trầm cười, cầm lấy di động gọi điện thoại: "Mẹ, mẹ biết không, con nhìn thấy Khanh Vân, nó vì báo thù bán cả thân thể mình......"
Mẹ Lâm không phụ sự mong đợi của mọi người, trước trận đấu cuối cùng của Nhiếp Thần Uyên chạy tới hiện trường.
Bà không làm gì, vậy mà vừa khéo đứng trước một camera, mở to hai mắt lã chã chực khóc nhìn Khanh Vân trong phòng, nói một câu: "Khanh Vân, mụ mụ đối với con thực thất vọng."
Nói nước mắt liền chảy xuống, khóc hoa lê hoa đái vũ, đấm ngực dậm chân, dường như đối hành vi của Khanh Vân vừa đau lòng lại áy náy.
Lâm Vũ Hào đúng lúc đuổi tới, ôm lấy mẹ Lâm một bên an ủi một đi lên trên, làm đủ một bộ dáng hiếu tử, càng khiến Khanh Vân chọc người khiển trách.
Đem hình ảnh mẫu tử tình thâm của hai người xem trong mắt, Khanh Vân châm chọc cong cong khóe miệng. Y nếu dám đứng ra sẽ không sợ người khác phê bình, phản ứng của Lâm Vũ Hào và mẹ Lâm càng không quan hệ với y.
Lúc này, trận thi đấu cuối cùng của Nhiếp Thần Uyên cũng đấu bắt đầu, đem lực chú ý của mọi người hơi lôi trở về.
Hắn trầm mặt như nước, chậm rãi đến trên đài, nhìn toàn bộ hội trường, đem sắc mặt của mọi người chung quanh bỏ trong mắt. Lúc này hắn một bên bởi vì người khác chửi bới Khanh Vân mà nổi lên tâm tư bạo ngược, một bên lại bởi vì sự đáp lại của Khanh Vân mà mừng rỡ như điên.
Vừa nhấc đầu liền đối với ánh mắt trong trẻo mang theo giảo hoạt của Khanh Vân, Nhiếp Thần Uyên tức khắc hiểu rõ cười.
"Đừng nói anh thật sự động lòng nha?" Đối thủ mới vừa lên sân khấu đánh gãy hai người đối diện.
Đối thủ lần này của Nhiếp Thần Uyên, Trương Cuồng, là quán quân đại hội giới cổ võ bị Lâm Vũ Hào khiêu chiến, đánh bại lúc trước, cũng là tiểu đệ đầu tiên Lâm Vũ Hào thu phục.
Trương Cuồng từ nhỏ bị Trương Kinh Quốc thu dưỡng, dựa vào gã mà hiệp hội cổ võ mới liên tục năm năm đoạt giải quán quân. Gã dừng ở hậu thiên tầng tám đỉnh phong đã mười năm, nhưng mà lúc ấy Lâm Vũ Hào lấy tu vi hậu thiên tầng bảy khổ chiến với gã một phen, hơn nữa đánh bại gã. Từ đó về sau Trương Cuồng liền đối Lâm Vũ Hào tâm phục khẩu phục.
"Tuy rằng tôi biết anh đã là hậu thiên tầng chín, nhưng mà, anh tuyệt đối không so được Vũ Hào. Cậu ấy có thể chiến đấu vượt cấp." Cho dù tu vi so ra kém Nhiếp Thần Uyên, Trương Cuồng như cũ đối hắn thập phần khinh thường.
Tâm tình Nhiếp Thần Uyên lúc này không vui, không nghĩ cùng gã nói chuyện vô nghĩa, quay đầu hướng trọng tài ý bảo thi đấu đã bắt đầu rồi.
Ai ngờ Trương Cuồng lại chuyển nói đến Khanh Vân: "Y chơi thế nào? Nhìn da thịt non mịn, không biết ở trên giường sẽ có tư vị gì?"
Nói xong gã còn cười ái muội, chà xát ngón tay.
Tiếng chuông thi đấu bắt đầu vang lên, đồng thời còn có một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Chuyện gì xảy ra?" Mọi người quan sát thi đấu vẻ mặt không thể hiểu được.
Có người mắt tinh, lập tức kêu sợ hãi một tiếng: "Kia...... Cánh tay...... Là cánh tay ai?"
Dần dần mọi người cũng đều nhìn thấy, trên lôi đài nằm một cái tay vặn vẹo, giống như bị người cố chấp chém từ vai xuống, da thịt bị xé rách đến rối tinh rối mù, máu tươi phun tràn ra đất.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay để Nhiếp tiểu công ra tay một hồi, ngày mai xem Khanh Vân đại phát thần uy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...