Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Lòng tràn đầy hoang đường làm đầu óc Khanh Vân phát ngốc, y căm tức nhìn tinh đạo gần trong gang tấc, thân thể xoay chuyển, hai chân kiềm trụ cánh tay cầm vũ khí của gã, dùng hết toàn lực hung hăng vặn gảy cánh tay gã, đoạt súng máy lại đây.

Dò ra một tia thần thức nhiễu loạn cân bằng năng lượng trong súng máy, Khanh Vân đem điện quang từ súng máy bắn về phía tinh đạo.

"Ầm vang!" Ánh lửa thoáng hiện.

May mắn hạn chế của thế giới này đối với thần thức hơi yếu, nếu không sẽ phiền toái.

Khanh Vân xách tiến sĩ Lamir nhanh chóng chạy vào một góc khuất.

Hao hết sức lực cuối cùng cũng đến chỗ khoang thoát hiểm, Khanh Vân liếc mắt một cái, phát hiện khoang thoát hiểm đều bị đám cướp vũ trụ kia phá hư.

"Đây......" Nhìn chỗ dựng bảy tám khoang cứu nạn, tiến sĩ Lamir kinh ngạc, bất quá ông lập tức phản ứng đến an ủi Khanh Vân, "Con trai, đừng nản chí, chúng ta lại nghĩ cách."

Đứa nhỏ này một đường có thể nói dùng hết sức lực che chở xương cốt cho ông lão như ông đây, ngược lại làm Lamir có chút xấu hổ. Khanh Vân thoạt nhìn không tốt hơn ông bao nhiêu, tay nhỏ chân nhỏ bẻ cái liền gảy, chạy còn chậm hơn ông.

Tuy rằng vừa nãy năng lượng súng máy bạo loạn làm Lamir kinh ngạc, nhưng ông cũng không hoài nghi Khanh Vân, bởi vì y thật sự quá yếu.

Khanh Vân không để ý đến ông, cẩn thận tìm trong trí nhớ, ánh mắt y nhìn về một góc, ngưng mi đi qua. Cố sức đẩy ra hai khoang thoát hiểm đã bị hủy, phía dưới là một khoang thoát hiểm chưa bị tổn hại gì.

Một khoang thoát hiểm chỉ có thể chứa một người.

Trong hướng đi của thế giới nguyên bản, Jorah không biết thân phận của tiến sĩ Lamir, dục vọng cầu sinh khiến y đá tiến sĩ Lamir ra, một mình điều khiển khoang thoát hiểm rời khỏi tinh hạm. Tiến sĩ Lamir bị bắt giữ, mà Jorah cũng không thoát khỏi vòng vây, bị bắn chết không nói còn trở thành tội nhân của toàn bộ Liên Bang.

Khanh Vân không do dự, y mở cửa khoang thoát hiểm, không nói hai lời đẩy tiến sĩ Lamir vào. Lấy năng lực của Lamir, cho ông một khoang thoát hiểm cho dù không thoát được vòng vây của đám tinh đạo, ông cũng có thể đem mình giấu kín. Y không phải lo.

"Con trai con đi trước, ông đã một phen tuổi......" Lamir bị Khanh Vân làm hoảng sợ, lập tức bắt lấy cửa khoang, nói với Khanh Vân.

"Câm miệng!" Khanh Vân xụ mặt rống một câu, "Đuổi theo chúng ta chính là người của băng cướp Hồng Hạc, vì Liên Bang ông phải tốt đẹp cút về cho tôi!"

Tiến sĩ Lamir sửng sốt, nhìn thiếu niên mềm mại lại nhỏ yếu trước mắt, hiển nhiên không nghĩ đến y có thể nói ra lời như vậy.


Tuy rằng nghi hoặc đứa nhỏ này làm sao biết thân phận mình, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Lamir sinh ra cảm kích với Khanh Vân.

Tùy tiện đổi một người nói như vậy, Lamir có thể lý giải, nhưng thiếu niên này gầy yếu vô cùng, thậm chí vừa mới trưởng thành, một đường liều mạng bảo hộ ông, đối mặt với sống chết vẫn lấy đại cục làm trọng, làm ông sinh ra kính trọng.

Cuối cùng...... Nếu không phải không ngửi được hương vị tin tức tố trên người thiếu niên, nhìn bộ dáng thiếu niên, ông thiếu chút nữa cho rằng đây là một Omega.

"Ông đại biểu cho toàn bộ Liên Bang đối con......"

Lamir mới bày ra được một nửa lễ nghi tối cao của Liên Bang đã bị Khanh Vân đánh gãy: "Trốn về hướng Đông Nam!"

Liên Bang công kích chủ hạm của Hồng Hạc, nhưng lại bị dẫn sai đường, gọi lộn tới chỗ khác. Nhưng thật ra ở hướng Đông Nam có một chỗ hổng, cách chủ hạm Hồng Hạc khá xa, bởi vậy phòng hộ ở hướng Đông Nam là yếu nhất.

Phanh một tiếng đóng lại cửa khoang thoát hiểm, Khanh Vân không có tâm trạng xem ông nghĩ sao, quay đầu chạy đi một hướng khác. Vì bảo đảm tiến sĩ Lamir có thể an toàn bỏ chạy, y cần phải dẫn đám tinh đạo đó rời đi.

Vừa trốn vừa sửa sang lại ký ức trong đầu, sắc mặt Khanh Vân cực kém, trong lòng không nhịn được chửi đù má. Đây là thế giới quỷ gì thế, con người thế nhưng chia làm 6 loại giới tính! Y còn vô cùng xui xẻo xuyên thành đàn ông có thể sinh con?

Trách không được thuận theo "Thiên phú" của thân thể, năng lượng trong linh hồn y tự động tăng mạnh thuộc tính sinh dục này......

Kỳ thật Omega ở thế giới này cũng không phải đặc biệt bị hạn chế, Omega thể chất tốt cũng có thể tòng quân, mà không phải chỉ có thể ở nhà sinh con. Thượng tướng Cauchy nắm giữ quân đoàn số 4 của Liên Bang chính là một Omega.

Jorah có ấn tượng vô cùng sâu với Cauchy, bởi vì...... Cậu ta đoạt vị hôn phu của Jorah, Jorah vì thế đại náo một hồi. Lần này Jorah tiêm thuốc ức liều lượng lớn trở về Thủ Đô Liên Bang, là vì đi muốn giữ lại vị hôn phu kia.

Cái quỷ gì thế này......

Nhưng thực nhanh, Khanh Vân liền không có tâm tư lo chuyện khác, bởi vì trước mặt y xuất hiện một đám tinh đạo, một đám Alpha võ trang hạng nặng.

Do hiệu quả tốt đẹp của thuốc ức chế của Jorah, Khanh Vân không tổn hại gì bị mang về.

"Ngao! Lão đại, chúng tôi bảo đảm đã hủy các khoang thoát hiểm rồi! Lão già Lamir kia không có khả năng đào tẩu!" Thanh âm kêu rên của một tên tinh đạo vang lên ở ngoài cửa phòng thẩm vấn.


Thính lực tốt nghe được âm thanh này, Khanh Vân rũ mắt, không lộ ra chút khác thường nào.

Đàn tinh đạo này quả nhiên không nghĩ tới còn một khoang thoát hiểm may mắn tồn tại, lần này bắt Khanh Vân về chỉ sợ cảm thấy Lamir còn đang trốn ở một góc nào đó thôi.

Tiến sĩ Lamir có chạy thoát đuổi bắt của Hồng Hạc không, đây trực tiếp quan hệ đến nhiệm vụ ở thế giới này của Khanh Vân có thất bại hay không.

Nghĩ đến đây, Khanh Vân không khỏi cắn răng, xuyên vào thân thể này đã hao phí không ít năng lượng, huống chi y còn tiêu hao một bộ phận năng lượng để "Cải tạo" thân thể này.

Nếu không chiếm được năng lượng của thế giới này, y sẽ mệt lớn.

Ánh mắt chậm rãi trở nên kiên định, Khanh Vân tuyệt không chơi mua bán lỗ vốn!

"Nha, tao nghe nói chúng mày bắt được một tiểu khả ái."

Thanh âm ngả ngớn mang theo phong lưu vang lên, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra hai bên, một Alpha một đầu tóc dài màu đỏ đi đến.

Gã chính là thủ lĩnh của Hồng Hạc, nhân vật chính của thế giới này, Aboron.

Aboron là con riêng của công chúa đế quốc Tạp Tát, cha làm lớn ở Liên Bang, bởi vậy Aboron bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ hận sang Liên Bang lại không thích đế quốc Tạp Tát. Sau khi thành lập Hồng Hạc, công phá Liên Bang chỉ là bước đầu tiên để gã thống trị thế giới.

Khanh Vân bị trói trên ghế thẩm vấn, tay chân đều bị chế trụ, ngón tay lướt qua dây thừng lóe lên ánh sáng xanh hung hăng rơi vào da thịt y.

Y nhìn Aboron chậm rãi đến gần, ánh mắt dần dần trở nên lạnh băng. Đây là lần đầu tiên, Khanh Vân lấy loại hình tượng vô cùng chật vật như vậy đối mặt nhân vật chính.

"Tiểu gia hỏa, nói cho tao lão già Lamir kia trốn ở đâu? Hửm?" Aboron nâng cằm Khanh Vân, ngữ khí ôn nhu hỏi. Hai mắt gã xanh thẳm tựa biển rộng, chứa đựng ôn nhu chết chìm người, nhưng lực đạo trên tay lại không thu liễm, ở trên cằm Khanh Vân để lại hai dấu tay xanh tím.

Thiếu niên trong tay không nói chuyện, mắt đen như bầu trời đêm liếc nhìn Aboron, ánh mắt mang theo khinh thường, cho dù lâm vào hoàn cảnh như vậy, cũng không làm y mất đi kiêu ngạo.


Aboron bị thiếu niên nhìn đến giận dữ, thời thơ ấu bất hạnh làm gã không thể chịu đựng nhất chính là ánh mắt khinh thường như vậy.

"Xuy, vậy cũng thật đáng tiếc, lấy thuốc tinh thần tới." Aboron buông tay nói với người phía sau, gã một lòng muốn phá giải gien chip, căn bản không có tâm tư trêu đùa Jorah đáng thương trước mắt.

"Lão đại, thuốc tinh thần chỉ còn một phần, tiếp viện cần một tuần mới có thể đến." Một tên tinh đạo tinh mắt phía sau Aboron sắc mặt do dự nói.

Hiện tại chuyện tra tấn rất đơn giản, không cần thôi miên tâm lý hoặc tra tấn thân thể, chỉ cần tiêm một phần thuốc tinh thần xuống sẽ có tác dụng làm tinh thần rối loạn, khiến tù nhân phun ra những thứ muốn biết.

Bởi vì như thế, tiến sĩ Lamir mới không thể bị đám cướp bắt được, nếu không dù ông không phối hợp, thì phương thức phá giải chip cũng bị Aboron biết được.

"Chỉ còn một phần?" Aboron đề cao thanh âm, hiển nhiên có chút không vui, gã nhíu mày hỏi, "Chắc chắn khoang thoát hiểm đều bị huỷ?"

"Vâng, tuyệt đối bị hủy đến cửa khoang cũng mở không ra!"

Nghe vậy, tâm Khanh Vân giật giật. Y cần bám vào đám tinh đạo này, làm bọn họ chú ý vào bên trong tinh hạm chứ không phải tăng mạnh phòng hộ ở bên ngoài. Rốt cuộc, Lamir nếu muốn đột phá vòng vây trở lại Liên Bang, ít nhất cần dăm ba bữa.

Aboron lạnh lùng nhìn Jorah ngồi trên ghế thẩm vấn, sợi tóc đen nhuyễn của thiếu niên dán lên gò má, càng tôn lên làn da trắng nõn yếu ớt, cái cổ mảnh khảnh tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt là có thể vỡ vụn.

Tiểu tử này quả thực gầy yếu giống Omega. Đúng vậy, bởi vì tiêm vào thuốc ức chế, đám tinh đạo chỉ coi y như một Beta chưa trưởng thành.

"Phần thuốc tinh thần kia giữ lại cho Lamir." Aboron ngồi ghế ở một bên, "Cho nó dụng hình."

Aboron vừa dứt lời, người canh giữ phía sau Khanh Vân duỗi tay mở ra một cái nút trên ghế thẩm vấn.

"Chậm đã." Ai ngờ, Aboron lại nói, "Dùng máy móc trên ghế, vậy không có quá nhiều niềm vui? Có phải không, Chris?"

Aboron chậm rãi chuyển động ghế dựa, nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn đứng cạnh cửa, ánh mắt mọi người cùng chuyển qua, Khanh Vân cũng không ngoại lệ.

Người đàn ông đứng cạnh cửa vốn dĩ không hề có cảm giác tồn tại, nhưng vừa xuất hiện trong mắt mọi người lại giống như rút đi tro bụi che lấp, lộ ra mũi nhọn.

Hắn chậm rãi đi lên phía trước, tóc dài bạch kim mang theo ánh sáng lạnh rũ đến eo, gương mặt lạnh băng lại tuấn mỹ.

Thanh âm quân ủng quy luật vang lên trên sàn nhà, giống như hắn không đi sai bước chân nào, đồng tử màu bạc của Chris tất cả đều là lạnh băng, không hề có dấu vết của một tia cảm tình.

Chris · Delaware, thượng tướng Liên Bang nắm giữ quân đoàn số 1, được người đề cử làm nguyên soái đời kế tiếp Liên Bang. Nhưng mà, là chiến thần trong lòng mọi người ở Liên Bang, khi Hồng Hạc đột kích Chris lại dứt khoát phản bội Liên Bang, đầu nhập vào quân địch.


Hắn phản bội làm chỗ dựa tinh thần của Liên Bang nháy mắt sập đổ, mọi người đều không dám tin tưởng.

Nhưng mà sự thật chính là như vậy, Chris vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cha mẹ chết trong sự rung chuyển chính trị ở Liên Bang, giết phần lớn thành viên trong quân đoàn số 1, cũng đem mấy quân nhân thể chất đạt tới A+ trong quân đoàn số 1 làm tù binh, mang theo bọn họ đầu địch.

Chris vừa đứng ra, Khanh Vân cảm giác phía sau mình đột nhiên dâng lên một cổ khí thế. Y quay đầu nhìn lại, phòng thẩm vấn này liên thông với nhà tù khác, hiện tại ngăn cách đã giáng xuống, mấy tù binh Liên Bang đứng sau lồng giam, hai mắt sung huyết nhìn Chris.

Bọn họ đã từng tin phục Chris bao nhiêu, hiện tại liền cừu hận bấy nhiêu! Bọn họ tận mắt nhìn thấy Chris dùng hạt pháo hủy diệt chủ hạm của quân đoàn số 1, mắt cũng không nháy giết chết anh em đã từng cùng tắm máu hăng hái chiến đấu, đồng sinh cộng tử, chỉ để lại mấy người bọn họ, làm quà đi theo kẻ thù.

Bọn họ bị tiêm thuốc tinh thần, thần chí rõ ràng nhưng vô pháp khống chế nói ra các loại cơ mật của Liên Bang.

Không có nghiêm hình tra tấn, không có các loại áp bách tàn nhẫn về tâm lý, bọn họ cứ như vậy thống khổ nhìn chính mình hỏi gì đáp nấy, nhìn chính mình bán đứng quốc gia. Sau khi công hiệu của thuốc biến mất, tinh thần cũng muốn hỏng mất.

"Rống!" Một người bắt lấy lan can, giống dã thú đấm ngực dậm chân rống giận, rống xong lại thống khổ cuộn tròn thân thể trên mặt đất kêu rên.

Không chỉ tiêm vào. Di chứng của thuốc tinh thần, càng là hậu quả khi tín ngưỡng sụp đổ.

"Thế nào." Làm như không thấy cảnh tượng phía sau Khanh Vân, Chris nghiêng đầu hỏi Aboron, tuy là dò hỏi, lại không có ngữ khí nghi vấn gì.

Hắn quả thực y như người máy.

Aboron nhìn Chris, trong mắt đều là tìm tòi. Một nhân vật như Chris đột nhiên đi theo địch, lấy tính đa nghi của gã tự nhiên không tin. Nhưng không thể nghi ngờ Chris mang đến chỗ tốt rất lớn, hắn gần như biết được hết chuyện cơ mật của Liên Bang.

Vì không rõ Chris có chân chính phản bội Liên Bang hay không, Aboron cũng tiêm thuốc tinh thần cho hắn. Liên tiếp tiêm vào bốn phần, nhưng đáng sợ chính là, người đàn ông này vẫn giống như bây giờ, hoàn toàn không có bất luận cảm xúc dao động gì.

Trong ánh mắt hiện lên kiêng kị, Aboron đột nhiên câu môi cười, nói: "Nếu mày đã lãng phí nhiều thuốc tinh thần như vậy, vậy chuyện thẩm vấn tiểu gia hỏa này liền giao cho mày."

"Mày xem bộ dáng mở to hai mắt nhìn mày đáng yêu cỡ nào, Chris mày xuống tay nhẹ chút."

Chris nghe vậy quay đầu, nhìn về phía con ngươi đang lập loè ngọn lửa của thiếu niên trên ghế thẩm vấn.

Hắn thần sắc bình tĩnh.

"Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui