Editor: Du Binh.
Bất tri bất giác Phương Nho đã ở bên Nguyên Triệt nửa năm. Nguyên Triệt đã khôi phục tình huống tốt đẹp, cơ bản hắn đã vượt qua bệnh căng thẳng, nóng nảy. Không ngại cùng người ngoài giao lưu, cũng không bài xích đụng chạm xã giao của họ.
Phương Nho cảm thấy bây giờ nên tiến đến giao đoạn cuối cùng của đợt trị liệu… Giảm bớt tâm lý trị liệu của Nguyên Triệt.
Mỗi lần hắn có thời gian rảnh, cơ hồ hắn đều cùng cậu một chỗ, cùng chạy bộ, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, chơi cờ, bàn luận thời sự, tham gia hội hè, tập thể hình tiêu cơm, bình luận đồ ăn, lứng nghe nhạc thính phòng. Hai người tựa như tình lữ, thân mật thanh thản như cặp chồng chồng già sống với nhau.
Lực ảnh hưởng của Phương Nho đối với Nguyên Triệt tuyệt đối ngoài dự đoán, mà cũng có thói quen chăm sóc hắn. Có chuyện bất hòa, hình như không bao giờ có thể.
Cậu bắt đầu khéo léo giảm bớt thời gian đi chơi với hắn, ba lượt từ chối hai lần. Khi ở nhà, cũng tận lực không cùng hắn ở chung một phòng, tránh đụng chạm cơ thể. Trừ bỏ mỗi ngày cùng hắn đi chạy bộ, hay đánh đàn ngoài phòng khách thì Phương Nho đều có ý tránh đi. Cậu tích cực vì hắn mà thúc đẩy cơ hội giao lưu, cho hắn không gian một mình, để hắn từ từ thích ứng không gian riêng.
Đáng tiếc Nguyên Triệt đã buộc định Phương Nho sẽ sống với mình đến hết nửa đời sau, sẽ không vì thời gian bên nhau hiện tại ít hay nhiều mà thay đổi ý định. Hành động cậu làm ra khiến Nguyên Triệt cho rằng cậu đang kháng cự, trốn tránh, không muốn trở thành người của hắn. Kết quả, kế sách không những không hữu dụng, ngược lại để cho Nguyên Triệt quyết định không do dự nữa, ra tay trước để giành lợi thế, đó cũng là những gì hắn đã tính từ trước.
“Phương Nho! Cuối tuần này cùng ra biển đi!”
“Ra biển? Vì cái gì muốn đi?”
“Tôi muốn đi du thuyền chơi.”
“Chỉ có hai chúng ta thôi?”
“Đương nhiên!” Hắn liếc mắt nhìn cậu “Em muốn mời ai sao?”
“Càng đông càng vui!” Phương Nho cười nói: “Lần trước ở quán bar gặp được mấy người bạn không tồi!”
Nguyên Triệt hừ lạnh: “Không tồi? Gặp qua đường, làm sao em biết học được hay không được?”
Cậu vuốt mũi, ngại ngùng nói: “Xin tỗi, tôi…”
“Đi!” Nguyên Triệt khoát tay chặn lại, dùng ngữ khí quyết liệt không cho cậu tự tuyệt, quyết định: “Cuối tuần đi! Em nên chuẩn bị ít đồ đạc, chúng ta sẽ cùng nhau câu cá!”
“Ừ…” Cậu ngoài mặt đáp ứng, trong lòng âm thầm cân nhắc các loại lý do từ chối.
Nhưng Nguyên Triệt lại không cho Phương Nho cơ hội cự tuyệt. Tối thứ sáu, hắn trực tiếp đem cậu nhét vào trong xe, một đường nhanh như tia chớp lái đến hải cảng. Cảng này có khách sạn của Nguyên thị, hắn đặt một phòng, sáng hôm sau xách Phương Nho đến du thuyền riêng.
Du thuyền đậu trên bãi biển trong xanh, trời xanh không mây, tầm nhìn tốt, không khí thanh sảng, vui vẻ thoải mái. Phương Nho tựa người trên lan can nhìn trời, trong mắt giống như phát ra một màu xanh như nước xinh đẹp nhưng u buồn. Gió biển thổi loạn tóc cậu, tăng thêm vài phần linh động cùng phấn chấn.
“Em thích biển?” Nguyên Triệt từ phía sau đem cậu ôm vào trong ngực.
“Đúng vậy! Rất thích!” Phương Nho không dấu vết thoát đi.
Hắn không để ý, dò hỏi: “Em sẽ rời khỏi đây?”
“Không đâu!”
“Đến đây!” Nguyên Triệt lôi kéo cậu vào khoang thuyền, không hỏi ý kiến, bắt đầu dạy cậu điều khiển.
Phương Nho vốn không có hứng thú, nhưng ngay khi thuyền chuyển động, cậu bắt đầu có được lạc thú muốn rong ruổi.
Nguyên Triệt thấy cậu quen tay, không nhiều lời, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn vẻ mặt chuyên chú của người kia, trong mắt lóe quang mang.
Đang hết sức tập trung, đột nhiên có thứ gì đó nóng ấm xẹt qua cổ, vành tai bị liếm, hôm hấp nóng bỏng phun trên da thịt làm từng đợt nhột nhột nổi lên.
Phương Nho rụt cổ, trong lòng khẽ run.
Hắn gắt gao bám trụ tại thắt lưng cậu, chui đầu vào cổ cậu, đùa cợt liếm hôn.
Phương Nho cuống quýt né tránh: “Nguyên Triệt, tôi đói, đi ăn gì đó đã!”
“Được!” Ánh mắt hắn thâm trầm, lùi lại một bước.
Phương Nho đem đồ ăn nhẹ ra, còn hắn mở một chai rượu vang đỏ.
“Tôi cố ý chuẩn bị, nếm thử đi!” Nguyên Triệt rót cho cậu một ly.
“Cảm ơn!” Phương Nho nhận lấy, nhấp một ngụm. Rượu vào trong họng, đầu tiên có chút chua chua, sau đó lập tức trào vị thơm ngát khó có thể hình dung.
Lông mày cậu giãn ra, trong mắt ẩn ẩn vài phần yêu thích.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, một bên cùng cậu tán gẫu mấy đề tài hay ho, một bên liên tục tiếp rượu. Hai người cứ thế nói chuyện, bất tri bất giác chai rượu đã nhìn thấy đáy. Phân nửa đều được Phương Nho uống, hai má cậu hồng nhuận, ánh mắt ngập sương, tỏ rõ mình đang say.
Tửu lượng của cậu không tệ lắm, nhưng hắn cố ý sai người mang từ nước ngoài về mấy bình nồng độ cao tác dụng chậm. Hơn nữa hắn cũng bỏ thêm chút xuân dược, Phương Nho chỉ cần uống một ngụm cũng có thể mềm nhũn rồi, đây còn là nữa bình…
Ánh mắt nhìn cậu càng trở nên nóng rực, Phương Nho bị hắn nhìn đến không tự nhiên, lắc lắc đầu đứng dậy nói: “Tôi thấy hơi nóng, cần ra ngoài hóng gió chút!”
Vừa mới đi được một bước, cậu liền bị một lực đạo cực lớn đánh ngã xuống đất.
“Phương Nho! Tôi muốn em!” Nguyên Triệt xoay người đem Phương Nho đặt dưới thân, trầm thấp nói ra khát vọng.
Hô hấp cậu ngưng trệ, thân thể nóng lên, ý thức có chút hỗn độn.
Môi bị hôn, cái lưỡi gian xảo chui vào khoang miệng, nút liếm không ngừng.
“A… không cần…” Phương Nho nghiêng đầu né tránh.
Nguyên Triệt không khoan nhượng, tiếp tục bá đạo hôn. Hai tay không nhàn rỗi, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cả hai.
Tứ chi cậu vô lực, mềm yếu giãy dụa, ý thức được rượu ban nãy mình dùng chắc chắn có vấn đề!
“Anh… anh hạ dược?”
“Một chút thôi! Đối với thân thể vô hại!” Nguyên Triệt thản nhiên thừa nhận, thấp giọng an ủi: “Tôi chỉ muốn em thoải mái thôi!”
Kê đơn hạ dược cũng là đương nhiên sao? Nguyên Triệt! Anh có thể cường quyền chủ nghĩa đến đâu được nữa?
“Thoải mái?” Phương Nho hô hấp hỗn độn, áp lực nói: “Bị đàn ông đè thì làm sao thoải mái?”
“Thử thì mới biết!” Hai tay hắn đỡ lấy thắt lưng cậu, dọc theo xương quai xanh không ngừng hôn xuống phía dưới.
Sớm muốn gì thì Phương Nho sẽ là người của hắn, điểm ấy không thể nghi ngờ! Nhưng cái chính cậu thủy chung không tiếp nhận đàn ông, kháng cự hắn tiến vào, hắn đành phải dùng chút thủ đoạn tránh cho cậu nghĩ quẩn làm hại bản thân.
“Đừng… dừng tay… Nguyên Triệt… không cần…” Cả người cậu nóng khô, cổ, xương quai xanh, ngực, thắt lưng, đùi… đều bị Nguyên Triệt lưu lại những dấu hôn nhỏ vụn vặt.
Phương Nho xoay người muốn chạy, chân đá vào bàn bên cạnh, phát ra tiếng vang lớn.
Nguyên Triệt chế trụ cậu, thừa cơ cởi quần dài, nâng chân lên, cúi đầu gặm cắn đùi trong non mềm, động tác càng lớn mật, nhiệt tình hơn.
Một bàn tay thô ráp tiến vào trong bụng cậu.
“A!” Phương Nho cong người, trong lòng dâng lên một trận ghê tởm cùng với cảm giác quái dị khó nói thành lời.
“Gấp quá!” Nguyên Triệt thở dài một tiếng, không biết lấy từ đâu ra một cái chai, mở nắp, đổ chất lỏng ra tay, lần thứ hai sáp nhập bên trong Phương Nho, nhẹ nhàng động. Đồng thời tay kia nắm chặt lấy “tiểu Nho” không ngừng đùa nghịch.
“Đừng… Hỗn đản! Cả trong lẫn ngoài đều bị dày vò, cậu hệt như một con cá bị đặt trên chảo mỡ nóng già.
“Thả lỏng nào…” Nguyên Triệt không ngừng mần mò điểm mẫn cảm trên người cậu, đại dục vọng không ngừng cạ cạ lên đùi cậu khát khao cầu tình.
Đột nhiên cậu khẽ run lên.
“Là nơi này?” Hắn thấp thấp nở nụ cười, ngón tay liên tục động tác.
“…” Phương Nho nghiêng mặt dán lên sàn nhà, cắn chặt môi ẩn nhẫn.
“Đừng chịu đựng… kêu lên đi… anh muốn nghe tiếng em…” Thanh âm của cậu thực êm ái, hệt con mèo nhỏ miu miu kêu khiến người khác yêu thương, lại giống hải yêu tràn ngập hấp dẫn.
Không thể tiến xa hơn nữa! Hai mắt cậu nửa mở, dùng tầm mắt mơ hồ đánh giá.
Động tác của người đàn ông đè lên mình càng ngày càng vội vàng, dục vọng ngay cửa động chỉ cần vận sức là có thể phát động.
Cậu hô một hơi, tay phải vơ lấy đồ vật gần nhất, không chút suy nghĩ hướng bả vai Nguyên Triệt ném tới.
Hắn bị đau, thả lỏng lực đạo.
Phương Nho nhân cơ hội trốn thoát, lảo đảo dựng người dậy, thân thể xích lõa hướng bên ngoài chạy đi.
Chỉ chút sơ suất không giữ được cậu, hắn thầm rủa một tiếng, đứng dậy nhanh chóng đuổi theo. Nếu hôm nay không thể ép được cậu thì cũng không cho phép Phương Nho thoát khỏi lòng bàn tay!
Nhưng cậu lại làm ra một hành động làm cho hắn quá mức sợ hãi, cậu nhảy qua lan can, không do dự thả mình xuống biển.
Nghe “Oành!” một tiếng, mặt biển đang yên bình đột nhiên tóe lên rất nhiều bọt nước.
“Phương Nho!” Nguyên Triệt thò người ra hô to: “Chết tiệt!”
Hắn nhanh chóng buông thang dây, sau đó thả người nhảy xuống.
Nước biển xanh trong, Phương Nho toàn thân xích lõa mềm mại, mái tóc nhẹ nhàng lay động trong nước, ánh mặt trời xuyên qua làn nước, làm nổi bật lên vẻ đẹp giống như một mỹ nhân ngư vừa được ban cho đôi chân.
Nguyên Triệt ngưng thở, đem Phương Nho ôm vào trong lòng, hôn môi cho cậu hơi ấm.
Hai người cùng trồi lên khỏi mặt nước.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Phương Nho ho khan.
“Em muốn chết sao?” Nguyên Triệt nắm vai cậu, không kiềm chế được sự giận dữ, rống to.
Phương Nho lau hết nước trên mặt, tinh thần vừa được nước biển làm cho dịu đi không ít, cậu nhìn hắn, không nói gì.
Mặt hắn trầm xuống, áp chế lửa giận, ôm cậu kéo lên thang dây.
Phương Nho vô lực ngồi bẹp trên sàn, Nguyên Triệt bớt nóng, tiến lấy ôm cậu bế lên, mang trở lại khoang thuyền, lấy chăn lông phủ lên người cậu.
Cậu trốn vào trong chăn, tóc ướt đẫm dán hai bên má, vẻ mặt u buồn.
Nguyên Triệt đột nhiên ôm lấy mặt cậu, cắn hôn cho hả giận, hung hắn: “Đừng mong trốn! Cả đời này em là của tôi!”
Lông mi cậu khẽ run, trầm mặt đem mặt vùi sâu nữa.
“Em ngoan ngoãn nhận lệnh đi Phương Nho!” Nguyên Triệt nhìn chằm chằm cậu, dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói: “Tôi sẽ để em thích ứng, tiếp thu tôi tiến vào, xâm chiếm, đoạt lấy! Vô luận em chán ghét đến đâu, tôi sẽ vẫn bắt em phải tiếp thu! Cho nên đừng tưởng có thể thoát được! Kiếp này em chỉ thuộc về một mình Nguyên Triệt tôi mà thôi!”
Hắn không e dè, kiêu ngạo tuyên cáo quyền sở hữu trước mặt cậu.
Thân thể cậu phát run, lần đầu tiên sinh ra sợ hãi. Ánh mắt cường liệt kia giống như một tấm lưới chặt chẽ giam cầm cậu, không cho cậu lối chạy. Trước kia Nguyên Triệt có bao nhiêu nóng nảy đều không khiến cậu nao núng, nhưng hiện giờ đã xuất hiện cảm giác kháng cự rồi!
“Phương Nho, muốn làm em không hôm nay thì ngày mai! Nếu em không thể quyết định nổi, tôi liền thay em quyết!”
“…”
“Phương Nho, đời này ở cạnh tôi đi! Tôi không yêu người khác, em cũng không thể!”
“…”
“Em, nghe rõ chưa?” Hắn từng chữ một hỏi.
“Tôi…” Không thể trực tiếp cự tuyệt hắn, cũng không thể phản bác cứng đối cứng. Cậu nghĩ thầm trong bụng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra ba từ tương phản với suy nghĩ: “Tôi, không, muốn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...