Editor: Du Bình
Sáng sớm tỉnh lại, Nguyên Triệt nhẹ nhàng ngẩng đầu, phát hiện ra mình đang gối lên đùi Phương Nho, hai tay ôm chặt thắt lưng cậu, trên mặt vẫn còn giữ được hơi ấm từ bàn tay cậu.
Phương Nho nghiêng người dựa vào thành giường, đầu lệch sang một bên, tư thế cứng ngắc, mặt mày lộ ra vài phần mỏi mệt.
Nguyên Triệt ngồi dậy, duỗi tay ra, nhẹ nhàng đem Phương Nho nằm thẳng trên giường, đắp chăn cho cậu rồi cúi xuống không ngừng đặt môi lên trán cậu. Lẳng lặng chăm chú nhìn người mình yêu yên bình ngủ, trong lòng Nguyên Triệt dâng lên một cảm giác ôn nhu khó có thể nói thành lời.
“Phương Nho…”
Lúc Phương Nho tỉnh lại thì kim ngắn đã sang đến số mười một. Trong phòng chỉ còn mình cậu, chắc là Nguyên Triệt đang cùng An Minh Sâm bàn chuyện công việc rồi nhỉ?
Cậu hoàn tất việc vệ sinh cá nhân, ra khỏi phòng, một mình dạo bước trong vườn hoa khu nghỉ dưỡng. Nơi này đầy bóng cây xanh mướt, hoa nở vui mắt, suối nước róc rách chảy thực sinh động. Đúng lúc đang thả mình vào thiên nhiên tươi đẹp thì bên tai vang đâu đây tiếng đàn dương cầm du dương. Theo lối đi rải đá ngoài trời, Phương Nho đi vào một cái cổng bên cạnh hồ nước lớn, nước hồ trong suốt, như một khối ngọc được khảm một lớp thạch trắng ngà. Ở giữa hồ còn có một tấm kính cường lực hình tròn, đặt chiếc đàn dương cầm màu trắng đang được một chàng trai tóc vàng đệm khúc “Vũ khúc dòng sông”.
Có không ít nam thanh nữ tú ngồi cạnh hồ say sưa lắng nghe, hoặc nhẹ giọng thì thầm trao đổi hay chầm chậm thưởng thức thức uống trong khi đang thả hồn theo khúc nhạc mê người.
Phương Nho nghe đến thập phần nhập tâm, tâm tình trở nên vui sướng như bản nhạc trong sáng nọ.
Đợi vị nhạc công kia hoàn tất xong bản hòa tấu, cậu thuận tiện nâng ly champagne đến bên cạnh anh, dùng tiếng Anh lịch sự nói: “Tiếng đàn của anh thật dễ nghe! Mạn phép cho tôi được đàn một khúc chứ?”
“Đương nhiên là được!” Chàng trai tóc vàng đứng dậy, nhiệt tình mới: “Đàn dương cầm ở chỗ này là được tự do sử dụng mà! Tôi phi thường chờ mong được nghe đại gia đây tặng cho những nốt nhạc êm ái!”
“Cảm ơn!” Phương Nho ngồi xuống cạnh đàn, nhẹ nhàng vuốt ve bàn phím, sau đó giãn ngón tay ra, bắt đầu lướt trên những phím đàn làm giai điệu thoát ra…
“Này Nguyên Triệt! Từ nay tôi sẽ không bao giờ cùng anh thảo luận công sự nữa!” Vừa mới từ phòng họp bước ra mà An Minh Sâm đã rống giận với Nguyên Triệt.
Hắn liếc y, thản nhiên nói: “Nếu hai nhà chúng ta hợp tác thì cơ hội thảo luận còn rất nhiều.”
“Hừ, lần sau tôi sẽ để thư ký tiếp anh!” An Minh Sâm đi đằng sau hắn, khó chịu nói.
“Xin lỗi!” Hắn lạnh lùng: “Nếu như anh không trực tiếp bàn với tôi thì đừng trách tôi xuống tay ngoan độc! Mấy người tốt nhất nên theo chúng tôi làm tùy tùng để để chuẩn bị cho tốt đi!”
An Minh Sâm biểu tình tối tăm, giận mà không dám nói. Trên bàn đàm phán, y tuyệt đối không thể là đối thủ của Nguyên Triệt! Người này rất cao siêu trong chuyện chèn ép đối thủ, lại cẩn cẩn dực dực. Giờ phút này y có thể tưởng tượng những ngày tới của mình sẽ cực kỳ khó sống đây! Ôi! Y sắp hỏng tới nơi rồi!
Đúng lúc này, Nguyên Triệt đột nhiên dừng bước…
An Minh Sâm kỳ quái hỏi han: “Làm sao vậy?”
Nguyên Triệt không nói gì, ánh mắt xuyên qua hoa viên, thẳng tắp nhìn về phía trước.
An Minh Sâm nhìn theo, liền thấy một cái hồ nước lớn, có Phương Nho đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm đặt trên tấm kính lớn giữa hồ, thản nhiên dùng đôi tay điêu luyện thêu dệt lên giai điệu. Mái tóc mềm mại theo chuyển động cơ thể mà lay động, những ngón tay xinh đẹp như đang múa không ngừng làm cây đàn phát ra những điệu nhạc trầm bổng, du dương như làn gió nhẹ thổi bên tai.
Mặt nước trong vắt phản chiếu bóng hình cậu, thời gian như ngừng trôi, vạn vật trở nên trắng xoá tựa như chỉ còn mình thân ảnh xinh đẹp kia chơi đàn.
Một khúc điệu thật khiến tâm hồn người nghe sảng khoái, Phương Nho hưng trí ngẩng cao đầu! Chơi đàn ở nơi có thiên nhiên tươi mát này đúng là một dạng hưởng thụ tốt mà!
Ngay sau đó, khúc đàn thứ hai “Biến tấu vì tinh tú” lại vang lên, giai điệu hoạt bát nhưng vẫn không mất đi sự mượt mà. Như những chấm bi nhỏ sặc sỡ đang nhảy nhót trên mặt nước, loé ra ánh sáng chói mắt, khoan khoái và tự do, không cần nghĩ đến điều gì u sầu!
Khoé miệng Phương Nho lộ ra một nụ cười nhu hoà, khí chất nho nhã mà ôn thuận, hệt như vị hoàng tử bé của thần mặt trời đang toả sáng rạng rỡ.
Tam khúc “Mỹ nhân mỉm cười” được xuất ra, đây là một làn điệu thanh thoát động lòng người, dường như có thể khiến thính giả chìm đắm mãi trong câu chuyện đồng thoại lãng mạn mà nhạc công đang kể cho họ. Cậu chính là vị thiên sứ được Chúa gửi xuống nhân gian để dùng âm nhạc gieo giắc mầm mống hạnh phúc cho con người!
Cả Nguyên Triệt cùng An Minh Sâm đều bất tri bất giác ngây ngốc ngắm nhìn cậu.
Giờ khắc này, Nguyên Triệt chí có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, là đem Phương Nho giấu đi! Không cho bất kỳ một kẻ nào được nhìn thấy!
Hoàn thành liên khúc ba bài liền khiến tâm trạng Phương Nho trở nên cực kỳ hứng khởi, cậu buông phím đàn đứng dậy.
Chàng trai phương Tây không ngần ngại đến gần, vỗ tay khen ngợi cậu: “Thực êm tai, phi thường điêu luyện! Hey boy! Tôi có thể hân hạnh được biết danh tính của cậu không?”
Phương Nho mỉm cười, trả lời: “Anh có thể gọi tôi là Asa!”
“Hân hạnh được biết cậu, Asa! Tôi là Perry!” Tóc vàng tiếp tục mời: “Trưa nay tôi có thể vinh hạnh mời cậu dùng bữa được không?”
“Xin lỗi, nhưng cậu ấy đã có hẹn trước rồi!” Thanh âm trầm thấp của Nguyên Triệt bỗng truyền đến bên tai.
Hai người đồng loạt nhìn chú ý hắn.
Nguyên Triệt đến bên Phương Nho, rất tự nhiên đưa tay ôm ngang eo cậu, đối với Perry lịch sự từ chối: “Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không thể tiếp tiên sinh được!”
Perry nhìn bọn họ rời đi, trên mặt mang thần tình đầy tiếc nuối.
“Tiếng Anh của em rất tốt!” Nguyên Triệt đột nhiên nói.
“Cảm ơn anh đã khen!” Phương Nho cười cười, không dấu vết lùi vài bước né tránh hắn.
Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, An Minh Sâm thuận thế mở tay ra, đón cậu vào lòng, nhiệt tình khen ngợi: “Oh my Prince! Tôi không nghĩ cậu lại đàn hay đến như vậy! Thật sự rất tuyệt vời!”
Phương Nho vừa vặn bị y bế lên, còn chưa kịp phản ứng thì hai bên má đã bị y nhẹ nhàng hôn lên.
“An Minh Sâm! Anh muốn chết có đúng không?” Nguyên Triệt giữ chặt cổ áo hắn, đem Phương Nho tách ra.
An Minh Sâm lập tức nhún nhún vai, bĩu môi: “Không cần nhỏ mọn thế chứ?”
Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn chăm chăm y, sau đó hừ nhẹ một cái, đem Phương Nho kéo đi.
“Ơ từ từ đã! Cùng đi dùng cơm đi!”
Trong lúc ăn trưa, mấy người cùng nhau bàn luận kế hoạch cho những ngày tiếp theo…
Nguyên Triệt thì vốn dĩ chẳng mấy hứng thú, Phương Nho chỉ chăm chú hưởng thụ mĩ vị, không rảnh đưa ra ý kiến. Khi đứng lên vào toilet để chỉnh trang, trở ra liền bị một mỹ nữ ngăn lại. Dáng người cô cao gầy, tính tình tự nhiên hào phóng, tự động vươn tay giới thiệu bản thân: “Xin chào! Tôi là Nhâm Nghiên! Vừa rồi nghe cậu đàn thực êm tai! Không biết tôi có thể cùng cậu kết giao làm bạn bè?”
“Chào cô, tôi là Phương Nho!” Phương Nho lịch sự bắt tay Nhâm Nghiên, mỉm cười: “Có thể làm quen được với một đại mỹ nhân như tiểu thư đây thật là phúc phận của tôi!”
Nhâm Nghiên khẽ cười, sau đó đưa cho cậu một phong thiếp: “Đêm nay chúng tôi tổ chức vũ hội hoá trang. Tôi có thể mạn phép mời cậu tham dự được không?”
Phương Nho do dự một hồi, tiếc nuối trả lời: “Thực xin lỗi, chắc là tôi không có thời gian…”
“Không sao, có thì giờ nhất định phải tham gia nhé! Anh nhớ cất thiệp mời thật kỹ nha!” Nhâm Nghiên chủ động kéo tay Phương Nho, đặt tấm thiệp mời lên lòng bàn tay cậu, sau đó xoay người: “Mong rằng sau này sẽ còn có nhiều cơ hội được liên lạc với anh hơn!”
Liên lạc? Không lưu số điện thoại thì giao lưu thế nào? Tầm mắt cậu dừng trên tấm thiệp, trên đó ghi một dãy số điện thoại. Cậu đem tấm thiệp đưa lên miệng che dấu nụ cười sung sướng của mình. Có mỹ nữ làm quen thật tốt! Từ khi đi theo Nguyên Triệt cậu tựa hồ đã quên mất yêu cầu sinh lý của đàn ông rồi! Ấn tượng của cậu đối với Nhâm Nghiên không tồi, giọng nói êm adi, cử chỉ hào phóng nhiệt tình, biết lùi tiến phải trái, có lẽ là cũng có chút đầu óc! Đối với cậu thì chỉ cần đôi bên ổn ổn là có thể tiến tới không cần băn khoăn nhiều!
Đem thiệp mời cất cẩn thận, Phương Nho nhẹ nhàng trở về bàn ăn nơi Nguyên Triệt đang đợi.
Ăn xong bữa trưa, Nguyên Triệt đề xuất muốn tiếp tục nghiên cứu và thảo luận vấn đề ban sáng còn dang dở, nhưng bị An Minh Sâm từ chối: “Chiều nay tôi có hẹn rồi! Mai hãng nói!”
Nói xong, y dùng tốc độ ánh sáng bỏ của chạy lấy người.
Nguyên Triệt lau miệng, rồi quay sang hỏi Phương Nho: “Em có muốn tham gia hoạt động vui chơi nào không?”
Phương Nho kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được có ngày chính tai mình được nghe hắn nhắc đến hai từ “vui chơi” và sẵn lòng lãng phí thời gian vào những trò tiêu khiển.
Nguyên Triệt giới thiệu một số thứ: “Nơi này có phòng tập thể thao, khu chơi bowling, sòng bài, hoạt động câu cá, chèo thuyền, lửa trại ngoài trời cùng bể bơi. Em muốn chơi gì tôi liền theo em!”
Phương Nho nghĩ nghĩ, do dự hỏi: “Tôi không thể được tự do làm gì thì làm sao?”
“Em không muốn cùng tôi?” Ánh mắt hắn chợt tối sầm.
“Tôi không muốn cản trở anh làm việc mà!” Nếu như Nguyên Triệt không có tình cảm lệch lạc với mình, thì Phương Nho nhất định sẽ kéo hắn đi chơi xung quanh để thả lỏng tâm tình, đồng thời hỗ trợ điều tiết cảm xúc của hắn. Nhưng mà, bây giờ lại có trở ngại nên cậu phải giảm bớt cơ hội thời gian hai người ở cạnh nhau để cậu từ từ nghĩ cách giải quyết.
Nguyên Triệt nhìn thẳng Phương Nho, ánh mắt thâm trầm không rõ cảm xúc.
Ngay lúc Phương Nho nghĩ rằng mình có thể sẽ bị chất vấn như mọi khi thì hắn lại mở miệng trước: “Được rồi, tự mình đi chơi! Coi như cho em một hôm xả hơi!”
Phương Nho kinh hãi lắp bắp, sao tự dưng Nguyên Triệt lại trở nên dễ dãi thế này?
Hắn ném cho cậu một tấm thẻ rồi đứng dậy dặn dò: “Em cầm cái này này đi, muốn ăn gì chơi gì đều được! Tôi về phòng trước, có chuyện gì nhớ phải gọi điện!”
Phương Nho cũng đứng dậy, nhìn hắn rời đi. Cầm theo cái thẻ mà tâm có chút khác thường.
Hà, nếu như được một ngày thả rông thì cậu nên thoải mái hưởng thụ thôi! Buổi tối cậu nên đi vũ hội để cảm nhận được sự náo nhiệt chứ nhỉ?
Buổi chiều, Phương Nho đi dạo một vòng sơn trang, sau đó đến trà thất thưởng trà đọc sách, bữa tối giải quyết qua loa, một mực chờ đến tám giờ tối. Hoàn toàn quẳng Nguyên Triệt ở đâu đó, một cuộc điện thoại cũng chẳng thèm gọi!
Phương Nho đến cửa hàng chuyên cung cấp trang phục hoá trang, mua cho mình những thứ cần thiết rồi đi thử đồ.
“Nếu không lầm thì mình vừa nhìn thấy Phương Nho?” An Minh Sâm nhìn Phương Nho từ gian thử đồ đi ra, bước chân đến cửa vũ hội.
Trong mắt y cực hưng phấn, nhanh chóng cầm lấy điện thoại bấm số gọi Nguyên Triệt: “Nguyên Triệt a Anh có biết tiểu tình nhân của mình đang ở đâu không?”
“Ở chỗ nào?” Thanh âm trầm thấp của hắn truyền đến từ đầu bên kia.
“Tôi nhìn thấy cậu ấy vào hội trường bữa tiệc, ăn vận cực đẹp! Đẹp đến nỗi anh không thể tưởng tượng nổi đâu!” An Minh Sâm càng nói càng hưng phấn: “Nhưng bữa tiệc này mời khách rất hạn chế! Là anh đưa thiệp mời cho Phương Nho à?”
“…” Nguyên Triệt trầm mặc, không trả lời.
“Đừng nói là anh không biết vụ này đi? Phương Nhi thực có bản lĩnh đó! Ha ha ha!”
“… Em ấy hoá trang thành cái gì?”
“Sao tôi phải nói cho anh nghe nhỉ? Muốn biết thì tự mình đến xem đi! Tôi đi trước đây!” An Minh Sâm cúp điện thoại, hưng trí bừng bừng đi lựa trang phục.
Nguyên Triệt biểu tình âm trầm để điện thoại xuống, sau đó “Ba!” một tiếng tức giận đem laptop gập xuống. Hắn nhanh chân ra khỏi phòng, thẳng đến hội trường.
Phương Nho! Em dám trốn tôi tôi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Được lắm! Cứ chờ xem tôi xử lý em thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...