Lục Diệp quả nhiên như thế mang theo Bánh bao nhỏ đi.
Cô bỗng nhiên phát hiện, Bánh bao nhỏ đối với cô có mười phần mười ỷ lại. cô giống như là không vứt bỏ được nó, hơn nữa Lục Diệp đối Bánh bao nhỏ cũng có một loại hảo cảm thân thiết.
Chỉ cần Chiến Đình Kiêu không ở đây, tất cả đều dễ nói rồi.
Lục Diệp rất nhanh liền đến công ty, cô dẫn theo đứa nhỏ, khẳng định có chút dòm ngó.
Hơn nữa lúc cô vừa mới tới dưới lầu công ty, Giang Văn Thăng liền nhận được điện thoại. Giang Văn Thăng đã sớm kêu người dưới lầu trông chừng, chỉ cần Lục Diệp vừa đến, lập tức gọi điện thoại cho hắn.
Vì thế lúc Lục Diệp dẫn theo đứa nhỏ tới cổng công ty, Giang Văn Thăng trực tiếp mang theo một bó hoa liền vọt xuống dưới.
Lục Diệp đi tới cửa, nhìn đến Giang Văn Thăng ôm một bó hoa tươi hướng chính mình đi tới, dừng bước.
Đây là muốn chơi dạng gì a?
Cô nhướng mày đánh giá nhất cử nhất động của Giang Văn Thăng, từ đầu đến cuối đều bất động thanh sắc.
Nếu là Lục Diệp trước kia, thời điểm cô không biết chân tướng sự việc, có lẽ còn sẽ bị dáng vẻ này Giang Văn Thăng đả động. Nhưng hiện tại, cô đã tự động đem hắn quy kết thành một loại ghê tởm, làm cái gì đều là ghê tởm.
Nếu không phải Lục Diệp thật sự không cam lòng đem công ty đưa cho Giang Văn Thăng, cô sẽ không muốn tới công ty.
Lại làm gì? Chính mình ăn uống sao?
“Văn Thăng, anh sao lại xuống đây?” Lục Diệp đi lên trước, mỉm cười.
Giang Văn Thăng sớm đã tra lời kịch lãng mạn từ trên mạng, lúc chuẩn bị nói với Lục Diệp, lại chú ý tới đứa nhỏ dư thừa trên người Lục Diệp.
Lúc này, Bánh bao nhỏ cũng thấy được Giang Văn Thăng, tức khắc cực kỳ hung ác mà trừng mắt hắn.
Cái kia ánh mắt, tràn ngập địch ý.
Giang Văn Thăng cũng không biết vì cái gì, thế nhưng lại bị một tên tiểu tử như thế uy hiếp.
Hắn chỉ chỉ Bánh bao nhỏ, hoang mang hỏi, “Lục Diệp, đây là……”
“À, con trai bạn của em, bảo em giữ mấy ngày.”
“Cho nên trước đây em nói với anh là muốn có con, là bởi vì nó sao?”
Câu hỏi của Giang Văn Thăng khiến cho trong lòng Lục Diệp cười nhạo một trận. Bởi vì Bánh bao nhỏ, cho nên cô muốn có con với Giang Văn Thăng? Hắn thật sự là muốn diễn thêm cho chính mình!
Nhưng Lục Diệp vẫn là cực kỳ kiên nhẫn mà phối hợp hắn, cười nói, “Đúng vậy.”
Ngoài cửa nhanh chóng náo nhiệt lên, Lục Lăng Tuyết cũng không biết có phải hay không nghe được tin gì, lập tức từ cửa thang lầu đi ra.
Cô như là ngẫu nhiên gặp được, thời điểm nhìn thấy Lục Diệp còn có chút kinh ngạc.
“Lục Diệp, cô sao lại tới đây, đứa nhỏ này là……”
Ánh mắt Lục Lăng Tuyết không có ý tốt, duỗi tay liền muốn ôm Bánh bao nhỏ. Nhưng Bánh bao nhỏ nào để cô ôm, tay cô vừa mới duỗi qua, Bánh bao nhỏ liền hung hăng trừng mắt nhìn Lục Lăng Tuyết.
Cả người đứa nhỏ đều dán trên người Lục Diệp, nó chỉ thân cận với Lục Diệp, những người khác nó đều là ôm thái độ “Người sống chớ tiến”.
Lục Lăng Tuyết ngược lại cũng không tức giận, thu tay lại, sau đó ngượng ngùng mà nói, “Lục Diệp, cô thật là có bản lĩnh a.”
Lời này hai tầng ý nghĩa, nghe thấy hình như là đang khen điệu bộ Lục Diệp ôm đứa nhỏ, nhưng cẩn thận hiểu sâu xa hơn mà nói, là Lục Diệp cố ý ôm Bánh bao nh tới đây với ý định khiến cho bọn họ ngột ngạt hơn.
Lục Diệp không giận mà cười, “Sao lại như thế chứ, muốn tôi nói…… Có bản lĩnh vẫn là chị mới đúng. Tôi trước đây tra qua, công ty chúng ta gần đây lên hương một phen, toàn dựa vào công lao của Lăng Tuyết chị đây.”
Đương nhiên dựa vào là Lục Lăng Tuyết!
Hiện tại trên mạng chỉ cần search tên công ty giải trí Thịnh Diệp, lập tức nhảy ra tất cả tin tức về Lục Lăng Tuyết.
Lục Lăng Tuyết đương nhiên biết ảnh hưởng của sự việc chính mình trước đây, lập tức sắc mặt có chút không được tốt. cô ra vẻ thân mật mà lôi kéo cánh tay Giang Văn Thăng làm nũng, “Văn Thăng…… Anh xem, Lục Diệp vẫn là trách chúng ta.”
Có thể là bởi vì trước đây bị Bánh bao nhỏ trừng mắt liếc nhìn, Giang Văn Thăng hiện giờ toàn thân có chút cứng đờ.
Vì thế tâm tình của hắn cũng không được tốt.
Hắn nói có vài phần trách cứ, nghe như là đang chỉ trích.
“Lục Diệp, anh với Lăng Tuyết thật sự không có gì. Trước đây em rõ ràng cũng nói qua sẽ tin tưởng chúng ta, như thế nào hiện tại em lại nhắc tới chuyện này?”
Lục Diệp tức khắc rũ xuống mắt, vô tội nói, “Em rõ ràng cái gì cũng chưa nói a……”
Rõ ràng chính là bọn họ đang chột dạ được không!
Nhưng mà bộ trang phục này của Giang Văn Thăng vốn dĩ thu hút nhiều ánh mắt.
Lúc này cấp cao công ty đứng ngay cửa nói chuyện, tự nhiên đưa tới không ít người suy đoán.
Trong công ty người nhìn Lục Diệp, lại nhìn Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết, ý suy đoán trên mặt suy tức khắc thập phần rõ ràng.
Giang Văn Thăng bị nhìn đến có chút chột dạ, vội vàng nói, “Lục Diệp, hay là chúng ta đi lên rồi nói?”
“Văn Thăng…… Em không ngờ, anh thế nhưng lại coi em như vậy……” Lục Diệp thoạt nhìn thương tâm cực kỳ, diện mạo cô lúc này lã chã mang bộ dáng khóc lóc lại khiến người đau lòng, “Anh nếu là thật sự không tin em nói, em đây…… Em cũng đành phải……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...