“Không cần khẩn trương, chỉ là bị vết thương nhỏ, đã xử lý qua rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ thôi. À, đúng rồi, anh nói video, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy? Có phải hay không anh cùng Lăng Tuyết……”
“Không phải! Lục Diệp, em đừng nghĩ lung tung, em ở đâu? Anh lập tức qua đón em tới công ty.” Giang Văn Thăng một hơi ngắt quảng lời cô.
Lục Diệp ra vẻ tức giận, “Không đúng, Văn Thăng, có phải anh có gì gạt em? Nói cho em nghe rốt cuộc chuyện như thế nào?”
5 năm trước, cô bằng vào năng lực diễn xuất tinh vi trong vòng một năm quét ngang 3 giải thưởng lớn giới nghệ sĩ, thi kỹ thuật diễn xuất với cô à? Ha hả…… Giang Văn Thăng, anh là đối thủ sao?
“Trong điện thoại nói không rõ, trước đừng hỏi, tóm lại mặc kệ như thế nào em nhất định phải tin tưởng anh, nói cho anh biết em ở đâu, anh lập tức đi đón em, một giờ sau công ty sắp mở cuộc họp báo, yêu cầu em tới phát ngôn.” Giang Văn Thăng bắt đầu không kiềm chế được, rốt cuộc lộ ra đuôi cáo.
Hết thảy đều tiến hành trong dự đoán của Lục Diệp.
Cô giống như đang thao bàn tay thao túng vận mệnh đôi gà rừng thổ cẩu, tràn ngập khoái cảm trả thù lại cũng cảm thấy vô cùng bi thương.
Trên đời này, cô còn có ai có thể tin tưởng được đây?
“Không cần đón, em lập tức tới công ty.” Lục Diệp nói xong.
Giang Văn Thăng lại dặn dò một lần, “Vậy em nhanh lên, càng nhanh càng tốt!”
“Biết rồi.” Lục Diệp gác điện thoại cũng không có lập tức nhích người đi công ty, mà là làm việc có ý nghĩa hơn.
……
Công ty giải trí Thịnh Diệp, cách cuộc họp báo còn mười phút.
“Lục Diệp như thế nào còn chưa tới? Không phải thấy ảnh chụp trên mạng nên không chịu tới đi?” Giang Văn Thăng liên tục gọi vài lần cho Lục Diệp đều không gọi được, tức giận ném điện thoại lên sô pha.
Lục Lăng Tuyết ngồi bên cạnh một đêm không ngủ, giờ phút này sắc mặt cực kỳ khó coi, nước mắt ràn rụa, tức giận đến hung hăng mà nắm chặt tay, “Em biết Lục Diệp ả ta không phải thứ tốt lành gì! Nói không chừng video tối qua là ả làm!”
“Không thể nào.” Giang Văn Thăng phủ định hoàn toàn, “Lục Diệp không phải người không chừng mực như vậy.”
“Anh ít bao che ả ta đi, anh cho rằng ả là cái thứ tốt gì sao? Mười sáu tuổi ra xã hội, mười chín tuổi thành danh, không biết cùng biết bao đạo diễn ngủ cùng, còn làm bộ chính mình thực thuần khiết, gặp quỷ còn hơn, em mới không cần ả tới làm sáng tỏ!”
“Nhưng cô ta là vị hôn thê của anh, chỉ có cô ta đứng ra, truyền thông mới có thể tin người trên video kia không phải là anh và em!” Giang Văn Thăng chân thật đáng tin mà nói.
“Ả ta là vị hôn thê của anh, em đây lại là cái gì? Anh muốn phủi sạch quan hệ với em phải không?” Lục Lăng Tuyết phẫn nộ mà gầm nhẹ, nói nước mắt lại rớt xuống.
Rõ ràng cùng Văn Thăng yêu nhau chính là ta mà? Lục Diệp mới là kẻ thứ ba, tại sao lại muốn ta lén lút!
Giang Văn Thăng bị ồn ào đến đau đầu, xoa xoa ấn đường, “Được rồi, Lăng Tuyết, đừng khóc, khóc mắt sưng lên kìa, chờ truyền thông hạ nhiệt rồi hẵng nói.”
Nói rồi, anh rút ra hai tờ khăn giấy, giúp Lục Lăng Tuyết nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
“Em không phải nói muốn nổi hơn Lục Diệp năm đó sao? Lập tức, em sắp làm được rồi, không được từ bỏ, chúng ta cùng nỗ lực.”
Rốt cuộc, Giang Văn Thăng nửa khuyên nửa hống hạ, Lục Lăng Tuyết không khóc nữa.
Chính là trong lòng Giang Văn Thăng kỳ thật một chút tự tin đều không có, hắn cũng không biết nếu một khi Lục Diệp thấy trên mạng mấy thứ kia, còn có thể tin tưởng hắn giống như trước đây mà đứng ra giúp hắn cùng Lục Lăng Tuyết giải vây hay không.
Trong lòng hắn xưa nay chưa từng có nôn nóng bất an, cho đến lúc cuộc họp báo bắt đầu, Lục Diệp vẫn là không có xuất hiện, trong vô số trường thương đoản pháo trước mặt, cảm xúc Giang Văn Thăng cơ hồ hỏng mất.
“Giang tổng, xin hỏi vị hôn thê của anh Lục Diệp đâu?”
“Không phải nói cuộc họp báo là để cô ta ra mặt làm sáng tỏ sao? Người đâu? Có phải hay không cô ta cảm thấy không cần phải tới làm sáng tỏ?”
“Có liên quan video tối hôm qua, chỉ cần xem qua đều có thể nhận ra nữ nhân kia chính là Lục Lăng Tuyết cô, xin hỏi cô làm sao giải thích, sẽ không phải nói ngoại trừ em gái Lục Diệp ra, cô còn có chị em song sinh nào không?”
“Là tiểu hoa đán mới nổi lại ngủ với em rể mình, xin hỏi Lục tiểu thư đây là lưỡng tình tương nguyện? Hay là chịu khổ tiềm quy tắc?”
Cho dù Giang Văn Thăng đã gọi người trước tiên chuẩn bị một ít phóng viên, nhưng miệng từ người, lại nơi nào là có thể chặn được.
Vô số vấn đề không tốt đều được đề cập trước mặt.
Lục Lăng Tuyết mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, hai tay đều run, cơ hồ muốn nhịn không được rống ra: Kỳ thật Lục Diệp mới là cái người không biết xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...