Lục Sâm trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Tiểu Thất không biết nam nữ bất tương thân sao, họ chỉ mới gặp nhau 3 lần, cô ta đã dám cởi áo trước mặt anh rồi
Vậy trước đó….
Lục Sâm ép buộc mình đừng nghĩ về nó.
“Uầy, em nói anh sao mà nét mặt lại kéo xuống nữa rồi, em chỉ muốn anh thoa thoa bụng, nếu như anh không muốn thoa thì thôi, đừng tỏ ra nét mặt đó cho em xem!” Tiểu Thất kéo áo xuống, “Được rồi được rồi, không muốn thoa thì không thoa!”
“Ai nói anh không muốn thoa!” Lục Sâm muốn xem liệu rằng Tiểu Thất có dám cởi không, anh ta hạ mắt xuống, “Em cởi đi!”
Tiểu Thất kỳ lạ nhìn Lục Sâm.
Tâm trí người đàn ông này thực sự thay đổi rất nhanh, vừa cho cô ta thái độ đó cũng là anh ta, bây giờ lại hồi phục cũng là anh ta!
Tâm trí của người đàn ông sao khó đoán thế!
Tiểu Thất tuy nghĩ như vậy nhưng động tác vẫn không ngừng, đưa tay và cởi trang phục bệnh nhân trên người ra.
“Được rồi!”
Cô ta thật sự cởi rồi!
Lục Sâm ngẩng đầu lên và chuẩn bị khiển trách, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Thất không phải trần truồng như trong tưởng tượng của anh ta, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình bên ngoài bởi ra sau đó bên trong là một chiếc áo ba lỗ nhỏ màu trắng, áo ba lỗ rất nhỏ, viền áo dưới đáy vừa đến trên rốn, chiếc áo ba lỗ khoét sâu lộ ra một tấm lưng.
Sự tức giận của Lục Sâm đột nhiên biến mất.
Anh ấy nghĩ nhiều rồi…
Hoá ra trong người cô ấy vẫn còn mặc đồ!
Lục Sâm nắm đấm tay lại và nhấn đặt bên môi, ho một tiếng, “Được rồi, nằm sấp xuống, anh bôi thuốc cho em!”
“Ồ!”
Tiểu Thất ngoan ngoãn nằm sấp trên giường.
Nhìn thấy sau lưng cô ta, nét mặt của Lục Sâm vẫn nặng nề, bởi vì lúc Tiểu Thất bị đánh, cô cuộn tròn người lại, cho nên sẹo dưới ngực trên rốn còn ít, nhưng phía sau lưng không may mắn rồi, toàn bộ phía sau lưng bầm tím, nhìn vào cảm thấy rất sốc.
Đây là bị đánh trong bao lâu?
Ở trong trường bị bạo hành thời gian dài như vậy, nhưng cũng là Lưu Tuyền phát hiện ra Tiểu Thất và đưa cô ấy đến bệnh viện, điều đó quá bất hợp lý!
Lục Sâm vừa nghĩ vừa đổ thuốc vào trong lòng bàn tay, thoa cho cô ấy vùng da được lộ ra ngoài.
Tiểu Thất cắn chiếc chăn cố gắng không hét lên.
Cô đã chịu đựng như vậy, Lục Sâm nhẫn tâm mà ra tay, động tác bắt đầu chậm lại, làn da sau lưng cô ta rất mịn màng. Bàn tay thô ráp của anh ta cọ sát, dầu thuốc dường như mang theo một chuỗi pháo hoa, lòng bàn tay anh ta nóng lên.
Và Tiểu Thất đang trốn cũng không tốt hơn mấy, bởi vì đôi mắt nhìn không thấy, cảm giác trở nên nhạy cảm hơn, cô ta nhận ra rằng cô chưa từng thân mật như vật với một người đàn ông nào, tay của Lục Sâm đặt trên lưng cô, ngón tay anh ta như lửa vậy, cho nên chạm vào như pháo hoa bắn tứ phía, toàn thân Tiểu thất đều nóng nảy.
A------
Cô ta chỉ quan tâm đến việc những vết thươn trên người sớm khỏi, và quên rằng Lục Sâm là một người đàn ông.
Tiểu Thất di chuyển cơ thể không tự nhiên.
Lục Sâm lập tức hỏi, “Đau không?”
Không đau!
Là ngứa!
Những vết chai trên ngón tay anh ta cọ sát vào da của cô, vừa tê tê vừa ngứa ngứa.
Tiểu Thất lại di chuyển.
“Xong chưa?”
“Sắp xong rồi, em chịu đựng thêm chút!”
“Ồ!”
Lục Sâm tăng tốc độ, cố gắng không để cho trong lòng có bất kỳ ý định kỳ quặc nào, hít một hơi thật sau, ánh mắt bình tĩnh thoa cho cô ấy hết toàn bộ lưng.
“Được rối!”
Tiểu Thất gần như có tính phản ứng nhanh, lập tức từ trên giường nhảy lên, tư thế của cô và Lục Sâm cũng trở thành mặt đối mặt.
Chiếc áo ba lỗ cạp thấp, là đường cong vừa to vừa chật của cơ thể!
Thân hình của Tiểu Thất thừa kế từ Tô Tố, thân hình tiêu chuẩn ma quỷ.
Lục Sâm nhếch lông mày!
Không nghĩ rằng Tiểu Thất trông gầy như vậy, nhưng cơ thể lại đầy đặn!
“Ê ê ê, nhìn ở đâu vậy?” Tiểu Thất che ngực lại, giống như đang nhìn thấy dê xồm và phản kháng nhìn vào Lục Sâm.
Lục Sâm nhẹ nhàng rút lại ánh nhìn, lấy bộ đồ bệnh nhân trên giường bệnh ném cho Tiểu Thâ`t, khịt mũi và nói, “Em yên tâm, hình dáng của em bây giờ, tuyệt đối không có người đàn ông nào có ý xem rẻ em trong tâm trí!”
“…….”
Tiểu Thất cắn răng!
Bây giờ cô không thu hút sao?
Tiểu Thất cầm lấy chiếc gương nhỏ trên bàn cạnh giường và soi, nhìn một hồi sau đó đặt chiếc gương nhỏ xuống.
Uầy!
Được rồi!
Bây giờ mặt cô ta chưa hết sưng, vừa đỏ vừa sưng, trên người lại một mảng bầm tím, cô tự xem còn cảm thấy không thể chịu nổi, lần này nếu có bất kỳ người đàn ông nào muốn làm gì cô ta, Tiểu Thất thật sự ngưỡng một lòng can đảm của người đàn ông đó!
“Trời lạnh, mau mặc áo vào!”
“Biết rồi!”
Tiểu Thất xột xoạt lấy bộ đồ từ trên giường bệnh choàng vào người.
Gió thổi bên ngoài cửa sổ, thổi đến cành cây lắc lư lộn xộn, gió rất lớn, cũng rất gấp gáp, thời tiết thực sự chuẩn bị lạnh rồi.
“Hai ngày nay dự báo thời biết nói có bão, có vẻ như hôm nay đã bắt đầu nổi lên.” Lục Sâm đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa sổ đóng cửa sổ lại, gió lạnh lập tức bị chặn lại ngay ngoài cửa sổ, “nhìn vào có vẻ như sắp mưa rồi.”
Tiểu Thất nhìn qua cửa sổ, nhìn ra thời thiết bên ngoài u ám, gật gật đầu.
“Lục Sâm, anh hôm nay….sẽ đi chứ?”
Lục Sâm nhếch mày, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Haha, không có không có, em chỉ tiện thể hỏi thôi, anh là tổng tài của Phong Hoa mà, chắc là rất bận rộn, hôm nay anh cũng chăm sóc em cả ngày rồi, thật sự cám ơn anh Lục Sâm, nếu như anh không có thời gian, hôm nay không cần ở lại.”
“Tiêu Tiểu Thất, em đây có tính là qua được cầu thì gỡ cây cầu ra?”
Ơ…..
Tiểu Thất không hiểu và nhìn anh ta.
Cô nhìn thấy anh ta tốt bụng chăm sóc cho cô cả ngày, cho nên lo lắng rằng thời gian làm việc không đủ nên để anh ta về, ân cần nghĩ cho anh ta như vậy, tại sao là trở thành qua được cầu, lại gỡ cây cầu ra?
“Công việc gần đây của anh là phụ trách các đám học sinh các người, nhưng mà bây giờ có La Na lo liệu, anh cũng không cần phải lo ắng, hai ngày nay anh đều không bận, cho nên chăm sóc em đến khi em xuất viện, đến lúc đó em cùng anh đến cơ sở đào tạo!”
Tiểu Thất đôi mắt sáng rực.
Trên thực tế, cô ấy không hy vọng Lục Sâm đi.
Có một cơn bão, một hồi nói không chừng là mưa bão, một mình cô ở trong phòng bệnh thậm chí không có ai nói chuyện cùng, với lại nghe nói…..nghe nói trong bệnh viện thường xuyên chết người, cho nên rất nhiều bệnh viên đều có một số chuyện ma quái!
Tiểu Thất run người!
Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi!
Buổi tối khi trời sắp tối thì đột nhiên trời đỗ mưa bão, mưa lớn đập vào kính phát ra tiếng động bi li ba la, rõ ràng trời chưa tối, bên ngoài đã tối om một lớp, nhìn vào trong giống như tận thế vậy.
Nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều.
Tiểu Thất núp vào trong chăn cũng cảm thấy có chút lạnh, cô nhìn sang Lục Sâm, “Anh lạnh không?”
“Cũng được!”
Lục Sâm nhìn vào đồng hồ trên cổ tay, Triệu Đào sao chưa xuất hiện!
Lúc trời tối, Triệu Đào cuối cùng cũng xuất hiện, anh ta đã ướt đẫm, mặc dù đang cầm một chiếc ô nhưng quần và chân đều ướt hết, trên tay còn cầm theo một túi đồ ăn.
“Tổng tài, Tiêu tiểu thư, hai người chưa ăn cơm phải không, tôi có đem theo đồ ăn cho hai người, hai người mau đến ăn để ấm cơ thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...