"Đợi một chút!"
Đám đông tụ tập nhìn nhau, im lặng trong phút chốc!
Lãnh Mạc như sửng người ra, "Sao rồi?"
"Em bỗng nhớ ra còn một chuyện chưa tính sổ với anh!" Trương Hân kiểm tra từ trong túi xách của mình lấy ra tờ đơn, bèn quăng vào mặt Lãnh Mạc!
Đám đông bỗng chốc sửng sốt!
Tình huống này là gì nữa đây?
Lãnh Mạc ngẩn người ra, liền cầm tờ đơn trước mặt mình lên, kinh ngạc nhìn Trương Hân, "Đây là cái gì?"
"Anh nói đi, không thể tự xem sao!"
Trương Hân hoàn toàn thay đổi sắc mặt!
Chuyện cầu hôn lúc nãy, quả thật rất cảm động, nhưng chuyện gì ra chuyện đó không thể vì chuyện cầu hôn cảm động mà không tính sổ với Lãnh Mạc được.
Cả đầu Lãnh Mạc mịt mờ với tờ đơn xét nghiệm cầm trên tay, cũng giống như Trương Hân lần đầu xem như vậy, hoàn toàn há hốc mồm ra, "Này, đây là cái gì thế?"
Tô Tố tiến lại gần xem, nhất thời ngạc nhiên đến trợn to mắt.
"Trương Hân! Cô đã mang thai rồi sao?"
Tô Tố đã từng mang thai, và cũng đã đến bệnh viện kiểm tra, nên nhìn thấy tờ đơn này lập tức hiểu ra sự việc, cô ta nhìn chữ viết trên tờ đơn, liền cảm thấy rất là vui mừng, "Cô đã mang thai được một tháng rồi!"
Ồ......
Một tháng rồi sao......
Ánh mắt Tô Tố quét nhìn lên người Lãnh Mạc, đồng thời cũng quay sang quét nhìn lên người của Trương Hân!
Tròng mắt của Trương Hân quay sang chỗ khác, bỗng nhiên thở dài nói, "Lãnh Mạc à, lúc nãy em quá mừng rỡ nên đã chấp nhận lời cầu hôn của anh, nhưng bây giờ nghĩ lại, hai người chúng ta cũng không thể kết hôn được, hazz...... Như anh đã thấy, em đã mang thai một tháng, nhưng mà em đã rời khỏi biệt thự Bán Sơn hơn một tháng, thì đứa con trong bụng hiển nhiên không phải là của anh rồi, và bản thân em cũng không biết rõ cha của đứa bé này là ai! Em đã suy nghĩ kỹ rồi, thêm hai ngày nữa em sẽ đến bệnh viện phá bỏ đứa con này......"
"Cô cái rắm!" Lãnh Mạc nổi cơn thịnh nộ, "Ai nói đứa bé này không phải của anh!"
Trương Hân đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt nhìn Lãnh Mạc, "Anh nói đứa con này của anh sao?"
"Đương nhiên là của anh rồi!"
"Vậy tại sao em không biết về việc này nhỉ, Lãnh Mạc, em nhớ rõ ràng là cả hai chúng ta đã hơn hai tháng không ngủ với nhau rồi, và cái thai được một tháng tuổi trong bụng em là từ đâu đến vậy, anh không cho lão nương một câu giải thích rõ ràng, thì lão nương sẽ phế luôn anh!"
"......" Lãnh Mạc!
Lần này anh...... đã nói lỡ miệng rồi!
Nhưng đã nói thì cũng đã lỡ nói rồi, nhưng so với việc Trương Hân đòi bỏ con thì có vẻ mạnh hơn!
Nay anh hơn - ba mươi tuổi rồi, cũng là lúc anh nên xem xét có đứa con của riêng mình!
Lãnh Mạc cúi đầu xuống, nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, "Em đang mang thai đấy, đừng tức giận nữa, anh nói cho em biết, anh sẽ mang toàn bộ sự việc nói cho em biết được chưa...... là anh đã cho người tìm thuốc mê, ừ...... Sau đó cho tiền để người khác bỏ thuốc mê vào đồ ăn của em...... Đúng rồi đúng rồi, bột thuốc đó không phải anh làm ra đâu, mà Tôn Nguyên cho anh!"
Tôn Nguyên ở bên cạnh vô tội chịu trận!
"Lãnh Mạc à, sao mày lại nói như thế, tao có lòng tốt tìm thứ này cho mày, vậy mà mày bán đứng tao!"
"Đúng đúng đúng, là Tôn Nguyên đưa cho anh!" Một tay của Lãnh Mạc đang ôm lấy cái eo của Trương Hân, "Trương Hân, em đừng giận, anh biết anh sai rồi, lúc đó thật sự anh không còn cách nào khác! Lúc đó anh đã hạ quyết tâm không đi tìm người phụ nữ khác nữa rồi, nhưng mà...... anh lại cảm thấy bứt rứt khó chịu, đúng lúc bên tay của Tôn Nguyên lại có thứ bột thuốc này, bị anh phát hiện, nên anh mới lấy một ít từ chỗ anh ta......"
"Bột thuốc đó......"
"Anh thề, anh xin thề bột thuốc đó không có bất cứ tác hại gì đối với cơ thể con người, và tuyệt đối cũng không gây hại cho con của chúng ta!"
Trương Hân thở phào nhẹ nhõm, đáng lẽ giận nhưng giờ đã hạ rồi!
Cô giận nghiến răng, một bên tay nhéo lấy lỗ tai của Lãnh Mạc, "Anh đúng là nhiều cách thức nhỉ, trước hết là uy hiếp cám dỗ Tô Tố, sau đó lại cho tìm người ta làm nội ứng, hại em cứ tưởng mỗi ngày gặp ác mộng! Làm em mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy lưng nhức eo mỏi, cứ nghĩ bản thân bị cảm mạo! Đúng rồi, em đã uống thuốc cảm, vậy đứa nhỏ trong bụng......"
Lãnh Mạc vội vả nói, "Thuốc cảm mạo đó đều là giả, là anh đã cho người làm thành thuốc, bên trong đó toàn là vitamin......"
"Ôi chao, anh suy nghĩ thật chu đáo đấy nhé!"
Lãnh Mạc e thẹn gục đầu xuống.
Thật sự...... Cũng không thể trách anh ta được!
Anh ta cũng không còn cách nào khác nên mới nghĩ ra chủ ý bẩn thiểu này.
"Đừng tức giận nữa đừng tức giận nữa, sẽ không tốt cho thai nhi đâu!"
"Bây giờ anh chỉ nghĩ đến thai nhi thôi sao, một người sống sờ sờ to lớn ở đây anh không quan tâm nữa à!" Trương Hân giận nói, liền ngắt mạnh cái eo của Lãnh Mạc, kết quả là cái người bị nhéo đấy không có cảm giác đau gì hết, ngược lại cái tay của cô lại nhéo đến đau.
Trương Hân tức giận hất tay ra, "Cứng chết đi được, nhéo cũng nhéo không được nữa rồi."
Lãnh Mạc đưa cái mặt đáng ghét của anh ta đến gần, "Nè, lại đây,nhéo vào mặt nè vợ ơi, phần thịt trên khuôn mặt của anh hơi lỏng lẻo, chỉ cần em không giận nữa, thì cả người anh đây tùy em nhéo!"
Đám đông đứng đó nhìn không ngừng cảm thấy ớn lạnh buồn nôn!
"Lãnh Mạc ơi, hãy làm gương mặt đen như than hằng ngày đi, anh như thế này làm người ta cảm thấy nhìn không quen mắt!"
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Mạc liếc qua, "Tôi và vợ của tôi ân ái các người nhìn không quen à, nhìn không quen thì nhắm mắt lại đi, hừ, nếu có bản lĩnh thì hãy cưới một cô vợ trước mặt tôi nũng nịu như vậy!"
"......"
Lòng ngực của Tôn Nguyên nghẹn đến nổi muốn tắt nghẽn mạch máu.
Anh ta hôm nay đến đây, là để giúp đỡ Lãnh Mạc, kết quả là giúp cả ngày nhưng cũng không nói được câu ích lợi gì, lại còn kích anh ta bị tổn thương!
Tôn Nguyên nhìn qua bên Tiểu Hi, Tiểu Hi không thèm ngó ngàng đến anh ta.
Tôn Nguyên càng thêm buồn bã hơn.
Lãnh Mạc đã cầu hôn thành công, lại còn nhận được tin vui ngoài ý muốn, mừng khôn siết, vung tay lên, "Được rồi được rồi, tôi đã cầu hôn thành công, mấy người đến đây giúp đỡ cũng nên rút lui thành công đi, người nên đi thì đi, người nên rã thì rã, tôi và vợ của tôi sắp ân ái rồi!"
Tiêu Lăng vểnh khóe miệng lên, nhìn có chút hả hê và nói, "Vợ của mày đã có thai rồi, thì làm sao mày ân ái được, Lãnh Mạc, chúc mừng mày sắp làm cha rồi nhé! Đúng rồi, tao quên nói mày nghe, mười tháng sắp tới này, mày nên chuẩn bị tâm lý làm một người hòa thượng thanh tâm quả dục nhé."
"......"
Lãnh Mạc vui mừng quá, nên quên mất điều này!
Trương Hân mang thai rồi là một chuyện tốt, nhưng mà...... cũng có nghĩa là anh ta không thể đụng vào cô nữa rồi!!!
Đây quả thực là rất tàn nhẫn!
Lãnh Mạc bỗng chốc ngơ ngác, "Vậy thì các người đừng về nữa! Vương Bưu! Vương Bưu đâu?"
"Dạ dạ dạ! Lão Đại?"
"Kêu nhà bếp chuẩn bị bữa cơm tối, hôm nay chúng ta sẽ ăn tiệc tại nhà."
"Dạ!"
Phòng khách ngập tràn hoa và nến, thật sự không có cách nào để tiếp đãi mọi người được, Lãnh Mạc nhẹ nhàng ôm eo Trương Hân, đưa mọi người bước vào phòng ăn.
Thức ăn vẫn chưa được đem lên.
Mọi người ngồi ở ghế sofa trong phòng ăn để tán ngẫu.
Cảnh Thụy vàTiểu Thất đi chơi cùng Mộ Bạch rồi, Tôn Nguyên đến gần Tiểu Hi, nét mặt nịnh nọt, nhưng mà Lãnh Mạc...... trong mắt thì chỉ có một mình Trương Hân mà thôi!
Tô Tố nhìn thấy không ai chú ý đến cô và Tiêu Lăng, dang tay ngắt Tiêu Lăng một cái!
"Vợ......"
Tô Tố vẻ mặt như muốn cười với Tiêu Lăng, "Bị thuốc mê rồi à! Ha ha a......"
Da đầu Tiêu Lăng bỗng chốc tê cứng lên!
Lúc nãy nghe Trương Hân nhắc đến thuốc mê thì anh ta có vẻ như tâm tư bất hảo, quả nhiên, đã bị Tô Tố đoán trúng rồi!
"Vợ ơi, anh sai rồi!"
"Hừ!"
Tô Tố đâu phải là kẻ ngốc, thuốc mê là do Tôn Nguyên bày ra, lại còn thêm triệu chứng của Trương Hân vừa nói, đúng là giống y chang tình trạng của cô lúc trong khách sạn vậy đó!
Cô không hoài nghi mới lạ đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...