Trương Hân ít nhiều cũng đã cùng với Tiền Hiểu ở cùng nhau một thời gian rồi,cô càng nhìn bóng dáng người ở phía trước càng thấy giống Tiền Hiểu!
Trương Hân không thể nhịn được liền đi theo.
Từ hướng hoa viên đi thuận theo phía đường lớn đều đi theo bóng người phía trước,kết quả, đi theo một lúc,người đó biến mất ngay trước mắt của cô.
「Ý……người đâu!」
Trương Hân quay đầu lung tung,「Vừa này vẫn còn kẻ ngay trước mặt,sao mà vừa chớp mắt đã không thấy đây rồi!」
Chính ngay lúc này, cánh tay của Trương Hân đột nhiên đau,cánh tay bị người ta dùng lực vặn,ấn nhanh lưng của cô,trực tiếp đẩy cô vào phía cái cây bên vệ đường.
「Nói!đi theo tôi để làm gì?」
Tiếng nói cũng giống như Tiền Hiểu!
Trương Hân bị khống chế,nhìn không ra mặt người phụ nữ đó,đau oa oa kêu「Hiểu Hiểu,Tiền Hiểu là em phải không?」
Người phụ nữ đó ngẩn ra,ngay lập tức thả lỏng tay của Tô Tố.
Trương Hân quay người lại,quả nhiên là gương mặt của Tiền Hiểu.
Tiền Hiểu nhìn thấy TRương Hân,cau mày lại,gần như là đã nhận thức được ra,nhanh chóng định bước đi,Trương Hân mắt nhạy tay nhanh,túm chặt lấy cánh tay của cô ấy.Tiền Hiểu là một sát thủ,vừa mới nhận thức được định lấy sao ở trong tay ra,nhưng hiển nhiên nghĩ ra Trương Hân không phải là kẻ thù,nhanh chóng thu lại tất cả các động tác của mình.
「Hiểu Hiểu!Hiểu Hiểu thật sự là em!em,em không phải là ……sao em lại ở đây!」
Tiền Hiểu mép miệng giật giật!
Hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào!
Sau khi TRương Hân trở về biệt thự Bán Sơn thì nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành,lại tiếp tục trở về với cuộc sống đen tối đó để làm sát thủ.Lần này tới biệt thự Bán Sơn bởi vì Vương Bưu phát hiện ra có việc ở Tiêu gia tại KiNH Thành,cho nên mới gọi tất cả bọn họ tới,bản thân cô cũng trượng nghệ cao to gan,mà Trương Hy cũng tương đối yên định,cho nên nghĩ đến thì đến,cẩn thận một chút không để bị phát hiện ra là được,ai mà biết được đến thì không bị phát hiện,tới lúc chuẩn bị về lại bị phát hiện ra!
Trương Hân nhìn thấy Tiền Hiểu trầm mặc,não bộ nhanh chóng quay,cũng nghĩ được ra điều gì đó!
Tiền Hiểu không phải là người mà Tô Tố sắp xếp cho cô hay sao,sao mà lại tới biệt thự Bán Sơn này,có thể tới được biệt thự Bán Sơn này chỉ có thể là thuộc ha tin cận của Lãnh Mạc mà thôi!
Trương Hân cũng đâu có ngốc!
Trong đầu tất cả sương mù tan biến hết!
Như là ……Tại sao Tô Tố lại nói với cô Lãnh Mạc bị trọng thương! Bọn họ……chắc chắn đã sớm gặp và liên lạc rồi.
Như là ……vết thương của Lãnh Mạc tại sao lại có thể khỏi nhanh tới vậy!
Còn như là ……Tại sao Lãnh Mạc không hề nhìn con chó Pomeranian,nhưng lại biết nó là một con chó cái!
Càng như là……tại sao con chó lạnh lùng đó nhìn thấy Lãnh Mạc lại ngay lập tức biến thành một con chó ngoan,nằm trên người của Lãnh Mạc!
Trương Hân bỗng nhiên vỡ lẽ!
「Cô là người mà Lãnh Mạc sắp xếp chăm sóc cho tôi」
Tiền Hiểu nhìn là biết che giấu không nổi nữa,cau mày「Đúng!」
「Con chó Pomeranian đó là của Lãnh Mạc nuôi?」
「Đúng!」
QUả nhiên!
Chẳng trách cùng với Lãnh Mạc thân thiết tới vậy!
「Tố Tố nữa, Tố Tố……」Trương Hân có chút thương tâm,Tố Tố sao lại cùng với Lãnh Mạc hợp lại lừa cô.
Tiền Hiểu lần này nói một câu công bằng「Trương Hân,thực tế mà nói là đại ca tìm thấy cô trước, đại ca biết là Tô tiểu thư giấu chị đi cho nên liên lạc với Tô tiểu thư.Đại ca nói chuyện rất nhiều với Tô tiểu thư,nói anh ấy sẽ thay đổi.Nói tóm lại,nói ra rất nhiều nhưng lời cảm động.Tô tiểu thư chắc cũng vì lo sợ đại ca làm gì chị nên chỉ còn cách phối hợp anh ấy diễn kịch.」
「Ừ!」
Điểm này trong thâm tâm cô biết rất rõ,nếu như anh làm hại cô,Tô Tố chắc chắn sẽ dùng sinh mạng để bảo vệ cô!
Điểm này không thể nghi ngờ gì,vì bọn họ là người thân duy nhất rồi!
Trương Hân đứng trên đường,xoa xoa cằm không biết đang nghĩ điều gì.
「Trương Hân! Trương Hân! Trương hân? Tôi vẫn còn có chuyện này ……」
「Được rồi,cô đi trước đi! nhưng ……」Trương Hân ra lệnh cho Tiểu Hiểu「Đừng đem chuyện tôi nhìn thầy cô nói cho Lãnh Mạc biết! 」
「Được thôi!」
「Đúng rồi,tôi vẫn còn một việc nữa muốn hỏi cô」
「Cô nói đi!」
「Vết thương trên người Lãnh Mạc,rốt cuộc là thật hay là giả?」
……
Trương Hân ngồi trên ghế sofa,ôm lấy Pomeranian,lúc thì véo tai nó,lúc thì véo móng nó, Pomeranian rất rõ có thể nhận thấy là nó không thích bị ngược đãi như vậy,「gừ gừ 」kháng nghị.Nhưng,sự kháng nghị của nó cũng không có tác dụng gì,cơ thể nó quá nhỏ,rất dễ dàng bị Trương Hân ôm chặt trong lòng,muốn cắn không dám căn,chỉ có thể ngồi im trong lòng chịu đựng!
Lãnh Mạc họp xong quay trở về biệt thự nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Con chó nhỏ nhìn thấy anh,trong phút chốc ánh mắt sáng lên,đáng thương nhìn anh 「gâu gâu 」kêu lên hai tiếng.
「Aha——mày còn thấy ủy khuất nữa hả 」Trương Hân hừ nhẹ một tiếng,để con chó đặt trên nền đất「Được được được, đi mách chủ của mày đi,nói tao ngược đãi mày!」
Con chó nhỏ có được sự tự do,vui mừng chạy hướng về phía Lãnh Mạc.
Nó chạy tới chân của Lãnh Mạc,vẫy đuôi vẫy tai với anh,thật là ngoan ngoãn
Lãnh Mạc cúi người bế nó lên,quay lại đi tới phía ghế sofa ngồi xuống bên cạnh Trương Hân,cười nhìn cô「Sao thế,tên nhóc này lại làm cho em khó chịu à?」
Trương Hân hừ một tiếng,hai tay ôm trước ngực,bộ mặt dương dương lên「Sao có thể!một chút hy sinh nhỏ mà thôi,em sao mà dám tức giận với nó!」
Lãnh Mạc đơ ra!
Anh có cảm giác……Trương Hân nói những lời này ……hình như muốn ám chỉ điều gì đó
Nhất là,khi này cô nói còn nhìn anh lườm mổ cái sắc lẹm!
Lãnh Mạc ho nhẹ một tiếng,đặt con chó nhỏ trên mặt đất,một tay ôm lấy vai của Trương Hân「Sao mà chỉ cây dâu mắng cây hòe vậy!」
「aizz da da——」Trương Hân kêu có chút khoa trương「đừng có ôm em,ngộ nhỡ không cẩn thận chạm vào vết thương của anh thì làm sao,nhanh chóng,ngài nhanh chóng ngồi cẩn thận,ngồi thẳng thắn một chút ha!」
「……」Lãnh Mạc!
Đây là trách rồi!
Buổi sáng khi đi họp không phải là vẫn còn bình thường hay sao!
Sao mà vừa mới có một lúc mà đã âm dương khác biệt như thế này!
Chẳng lẽ do một buổi sáng anh không ở bên cô?
「Trương Hân,có phải anh có chỗ nào đắc tội với em không?」
「Sao lại có thể thế được,ngài là đại ca,chỉ có người ta đắc tội với ngài chứ ngài nào có thể đắc tội với người khác được!」
Lãnh Mạc rơn tóc 「Trương Hân,chúng ta thương lượng,có thể đừng dùng từ ‘’ngài ‘’để gọi không?」
Trương Hân nhẹ nhàng gườm anh một cái,thoải mái gật đầu 「ok,em sẽ không dùng từ này nói nữa! bây giờ em hỏi anh một câu, anh thành thật nói,nếu không……haha——」
「Nói,em nói!Anh chắc chắn Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!」
「Hừ! em cũng chỉ hỏi anh một câu,anh nghĩ kỹ trả lời cũng được!」
「Hỏi!」
「Em hỏi anh.bây giờ anh có còn chuyện gì không nói với em hoặc có chuyện gì còn giấu em hay không?」
Lãnh Mạc tim đập nhanh!
Đây là đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Hay là cũng chỉ có một chút hoài nghi,cho nên bây giờ lừa anh?
Chắc là không phải bị phát hiện chứ,anh rõ rang không có lộ điều gì mà!Nếu như nói thật rồi,không biết còn chuyện gì đang đợi anh ở phía trước nữa.
Lãnh Mạc ánh mắt lóe lên,lựa chọn tiếp tục giấu kín「Không có mà,anh làm gì có chuyện gì giấu em được chứ! 」
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...