Tô Tố ngây người ra!
‘’Cậu muốn đi thăm anh ta?’’
Trương Hân gật đầu dứt khoát.
‘’Lãnh Mạc anh ấy…không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ trong phòng anh ấy toàn là người, thuộc hạ anh ấy đang ở trong đó canh giữ, vả lại Biệt Thự Bán Sơn lại là địa bàn của Lãnh Mạc, cậu…mà bị phát hiện, nói không chừng không đi khỏi được!’’ Tô Tố đề nghị, ‘’Hay là cậu đừng vào đó, đúng rồi, mình vừa nảy có chụp tấm hình của Lãnh Mạc, cậu có thể xem qua, tình trạng anh ấy đã ổn định rồi’’
Tô Tố đưa điện thoại qua cho Trương Hân, Trương Hân lập tức giật lấy cô lật bức ảnh trong điện thoại, vừa nhìn đã thấy tấm ảnh mới chụp.
Lãnh Mạc hai mắt nhắm chặt, cả mặt trắng bệch! Một nửa người anh nằm trên giường lớn, nửa dưới đã bị chăn che lại, khuôn ngực khỏa thân vốn đầy gợi cảm đó, giờ lại dày đặc băng gạt lưới màu trắng, trên vải lưới đó có thể nhìn thấy rõ ràng vết tích máu từ bên trong tràn ra.
Tay trái anh vẫn đang truyền nước, nhìn vào yếu đuối không sao tả.
Trong lòng Trương Hân cực kì nôn nóng!
Mười một năm qua! Đây là lần đầu tiên cô thấy điệu bộ Lãnh Mạc yếu ớt như vậy!
Cô càng kiên định suy nghĩ của mình!
“Tố Tố, mình nhất định phải đi thăm ảnh.”
“Bị phát hiện rồi thì…”
“Cho dù bị phát hiện, mình cũng phải bên ảnh canh ảnh!” Khóe mắt Trương Hân đỏ ngầu, “Cho dù..đợi anh ấy dậy rồi lại lần nữa giam cầm mình, mình cũng chịu! Tình trạng anh ấy như vậy, mình cũng không còn cách nào…Tố Tố, mình không thể trơ mắt nhìn ảnh như vậy, còn có thể an tâm mà trốn ở một góc nào đó sao”
Miệng Tô Tố nhúc nhích cái, cuối cùng, nhìn vào bộ dạng kiên định của Trương Hân, cô thở dài.
“Thôi được rồi! Nếu đã vậy, chúng ta cùng đi thăm anh ta! Có lẽ có cậu bên cạnh, anh ấy có thể phục hồi nhanh hơn.”
Trương Hân nghe xong không chút do dự mở cửa xe, xuống xe!
Người giúp việc xung quanh và mấy vệ sĩ nhìn thấy cô, ai cũng tròn xoe mắt nhìn. Trương Hân bước vào đại sảnh trong ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, sau đó lại lên lầu!
Trên lầu!
Căn phòng ngủ của cô và Lãnh Mạc, có hai vệ sĩ đang đứng canh gác bên ngoài, nhìn thấy Trương Hân đều mở tròn mắt, “Phu, Phu nhân?”
“Mở cửa!”
“Ồ, dạ dạ dạ, lập tức mở cửa lập tức mở cửa!”
Vệ sĩ nhanh chóng mở cửa, Trương Hân bước lớn vào trong.
Trong phòng cũng không có nhiều người, chỉ có Tiêu Lăng Vương Bưu và một bác sĩ mặc áo blouse trắng, Vương Bưu nhìn thấy Trương Hân, cũng mở to mắt, “Phu nhân? Sao người người lại về đây? Không phải không phải, ý tôi là, người bị kẻ khác bắt đi rồi sao, sao lúc này lại xuất hiện ở đây?”
Trương Hân không trả lời hắn, cô bước lớn xông đến cạnh chiếc giường lớn, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lãnh Mạc, cắn chặt môi hỏi bác sĩ, “Bác sĩ, tình trạng anh ấy sao rồi, bị thương ở đâu rồi?”
“Trước ngực bị trúng đạn, rất may là không trúng vùng nguy hiểm, may mà cứu kịp nên không nguy hiểm đến tính mạng, giờ chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng cho tốt là được, vết thương không được đụng nước, một tuần tôi sẽ đến thay thuốc cho anh ta một lần! Nhớ lấy, thời gian này nhớ hầm các loại canh bổ máu cho anh ấy uống, tình trạng hiện giờ của anh ta, uống đồ bổ hiệu quả hơn dùng thuốc nhiều, còn nữa…tôi đã mở đơn thuốc cho anh ta, nhớ theo hướng dẫn sử dụng mà uống.”
Trương Hân chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, “Còn không?”
“Hết rồi, tóm lại cứ chăm sóc tốt là được, đạn đã lấy ra rồi! Đúng rồi, nhất đinh phải duy trì tâm trạng tốt nhất cho bệnh nhân, như vậy sẽ tốt hơn cho việc phục hồi vết thương.”
Trương Hân gật đầu lia lịa.
Rất nhanh, bác sĩ sắp xếp ổn thỏa cả rồi thì ròi khỏi.
Tô Tố và Tiêu Lăng thấy tình hình này, cũng cáo từ về trước, Vương Bưu tiễn hai người họ ra khỏi cửa, mấy người rời khỏi phòng, đóng của lại, trong phòng chỉ còn lại Trương Hân và Lãnh Mạc. Trương Hân cứ sợ đụng vào vết thương của Lãnh Mạc, không dám ngồi trên giường, nên quỳ nửa người xuống bên cạnh giường, vươn tay nắm chặt tay của Lãnh Mạc.
Cô hít hít mũi, khóe mắt cay cay, “Anh ở trước mặt tôi không phải rất lợi hại rất ngầu hay sao! Sao giờ lại bị người khác làm cho bị thương thành như vậy! Anh con người khốn nạn…nếu anh dám xảy ra chuyện! Tôi nhất định sẽ lấy người khác, sau này sinh con cho người khác! Cho anh tức chết!”
Lãnh Mạc nằm trên giường gân xanh ở góc bên trán nhảy một nhảy.
Trương Hân lại không hề chú ý tới.
Cô tiếp tục nói,” Anh nói con người ngang ngược bá đạo như anh! Chỉ biết nổi điên với người nhà mình, sao không lợi dụng người khác đi! Hôm qua tôi nằm mơ…mơ thấy anh hai tay ôm người đẹp, sau đó người đàn bà trong lòng ngực anh cho anh một nhát dao…vết thương này của anh chắc là lúc đi tìm hoa hỏi liễu mà ra chứ gì, bị sát thủ của người ta phái đến làm ra nông nỗi này! Nếu như là thật…Vậy anh chết cũng đáng!”
Lãnh Mạc đang “hôn mê”, khóe miệng không khống chế nỗi bỗng nhúc nhích!
Tay của Trương Hân đang trong lòng bàn tay của Lãnh Mạc, hoàn toàn không chú ý đến người bị “Hôn mê”, biểu hiện trên mặt là phong phú đa dạng đến vậy! Cô suy cho cùng là lo lắng không kiềm được, âm thanh nghẹn lại, “Lãnh Mạc, anh nhất định phải khỏe lại, chỉ cần anh khỏe lại, em không yêu cầu gì…anh nhất định phải khỏe lại, nếu không….em phải làm sao..em không có người thân, anh và Tố Tố là người thân nhất cảu em, em đã mất Tô Tố một lần, không thể lại mất anh nữa.”
Lãnh Mạc mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Trương Hân đang quỳ dưới đất, ánh mắt đầy phức tạp.
Ài…..
Cái con đàn bà chết tiệt này, coi như còn có lương tâm!
Trương Hân ngẩng đầu lên, một giây trước khi cô ngẩng đầu lên, Lãnh Mạc đã tiếp tục nhắm chặt mắt lại, dường như chưa từng mở mắt qua!
Lúc này, Vương Bưu đã tiễn Tiêu Lăng và Tô Tố đi, từ ngoài quay vào lại.
“Vương Bưu, đây rốt cuộc là chuyện gì!”
Vương Bưu cứ chần chừ không nói.
“Mau nói tôi nghe, tôi có quyền được biết!”
Vương Bưu thở dài, đi đến bên Trương Hân, nhẹ nhàng nói,”Phu nhân…thấy người không sao, tôi cũng yên tâm, đợi đại ca tỉnh dậy thấy người vẫn khỏe mạnh, anh chắc chắn cũng yên tâm rồi!”
“Ngươi có ý gì?”
“Ài…là như vậy, đại ca chắc có nói với người về nhà họ Tô chứ? Chính là ông ruột của Bạch Linh, Bạch Linh chẳng phải chạy đến chỗ Tô Gia được người trong Tô Gia bảo vệ sao! Đại ca vì biết Bạch Linh từng hại người, nên mấy năm nay luôn muốn khử cô ta đi, Ông lão gia nhà họ Tô lại coi cô là người nối nghiệp sau này, đương nhiên không để cho đại ca toại nguyện rồi! Lần sau sau khi người mất tích, cũng không biết Tô Gia từ đâu biết được tin này, nói người ở trong tay họ, bảo đại ca đến chỗ hẹn để đàm phán!”
Trong lòng Trương Hân thắt lại.
Tiêu Lăng lắc lắc tay, “Thực ra đó cơ bản chả phải hẹn để đàm phán gì cả, bên đó đã bày thiên la địa vọng, đợi đại ca đến đấy, sau khi đại ca biết người không bị bắt, đã liều mạng tháo chạy về! Người không biết đâu, cục diện bên đó vô cùng khốc liệt, may mà tôi không yên tâm dẫn theo đám thuộc hả cứ bám đuôi theo, nếu không nói không chừng đại ca lần này đã lọt vào tay người nhà họ Tô rồi!”
Trương Hân trầm mặc lại.
Thì ra… lại là do cô thật.
‘’Phu nhân, người cũng đừng áy náy, đại ca vì người làm chuyện gì cũng là anh cam tâm tình nguyện, giờ người cũng về rồi, thấy người không sao, nhất định sẽ rất vui! ‘’
Đang nói, Trương Hân cảm thấy ngón tay của Lãnh Mạc đang cử động.
Cô nhanh chóng chuyển mình lại!
‘’Lãnh Mạc! Anh tỉnh rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...