Ly hôn?
“Không! không,tôi không ly hôn!” mẹ Tiêu lo sợ tột cùng, bà ấy lo sợ tới mức toàn thân run lên, “Tôi không ly hôn! Quốc Cường tôi chỉ còn có ông và Diệp Lạc thôi, ông được đối với tôi như vậy…Tôi đã biết tôi sai rồi,sao mà ông lại không thể cho tôi một cơ hội cơ chứ…”
“Bà biết là bà sai rồi,có thể làm cho con của Tô Tố quay trở lại không?” Tiêu Quốc Cường lắc đầu, “Bà không thể! Có những vết thương đã gây ra,lần này bà không chỉ hại tới đứa con trong bụng của Tô Tố, bà còn làm cho tình cảm của Tiêu Lăng và Tô Tố rạn nứt tới tận cùng! Bà làm tổn thương không chỉ hại Tô Tố, bà còn hại cả Tiêu Lăng! Thật sự tôi không thể hiểu nổi, kể cả không phải là chung một dòng máu,Tiêu Lăng cũng là con trai của chúng ta,kể cả nó và Diệp Lạc không thể có thành quả gì nhưng đó là chuyện tình cảm,bọn nó không khống chế được! Nhưng khi chúng nó yêu nhau,Tiêu Lăng chưa từng làm gì có lỗi với Diệp Lạc,người rời đi là Diệp Lạc,tổn thương Tiêu Lăng bao nhiêu năm trời như vậy rồi! sao mà bà không thể công bằng một chút chứ? tình thân quan trọng như thế này sao?”
Lúc này những gì Tiêu Quốc Cường nói,mẹ Tiêu không dám phản kháng lại.
Bà ấy hoảng loạn quay qua nhìn Tiêu Lăng, “bụp rập” một tiếng quỳ xuống trước mặt anh, “Tiêu Lăng mẹ sai rồi, lần này mẹ thật sự xin lỗi con, sau này mẹ nhất định sẽ không bao giờ phá hoại con và Tô Tố nữa, con nói với bố của con đi, đừng để ông ấy rời cả mẹ, mẹ không thể không có ông ấy…”
Lại là quỳ!
Tiêu Lăng lách người,tránh hướng mà mẹ Tiêu đang quỳ,gương mặt anh lạnh cứng, “Tôi đã nói rồi,giây phút tôi mất con đó tôi không còn nợ bà bất cứ thứ gì nữa, sau này bà cũng không còn là mẹ tôi nữa! Còn nữa…tôi và Tô Tố cũng không cần bà phá nữa,hai chúng tôi cũng quyết định ly hôn rồi! Hôm nay tôi về đây,là để thông báo với ông nội và bố việc bà đã làm,bây giờ mục đích của tôi cũng đạt được, tôi cũng phải đi rồi. Chuyện của bà và bố…đấy là việc của hai người,hai người tự xử lý đi.”
Tiêu Lăng quay người định bước đi.
Lão gia tử gọi anh, “Cháu thật sự muốn ly hôn với Tôi Tố sao?”
Tiêu Lăng gật đầu, “Ông nội,Tô Tố bây giờ....Cô ấy rất không muốn nhìn thấy cháu, mặc dù cháu không trực tiếp làm hại cô ấy,nhưng lần này liên tiếp hai vết thương lớn như vậy,đều gián tiếp là vì cháu.Cháu đã có lỗi với cô ấy quá nhiều lần,lần này cháu không thể lại một lần ích kỷ miễn cưỡng ép buộc cô ấy phải ở lại bên cháu nữa,cô ấy nhìn thấy cháu chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.”
“Thế còn Cảnh Thụy và Tiểu Thất…”
Tiêu Lăng hổ thẹn nhìn lão gia tử, “Ông nội cháu xin lỗi,cháu biết ông rất thích Cảnh Thụy và Tiểu Thất,nhưng bọn trẻ là sinh mạng của cô ấy,cháu không thể cướp của cô ấy được…”
Lão gia tử cúi đầu,đi tới trước mặt Tiêu Lăng,đưa tay vỗ lấy vai anh, “Ông nội minh bạch,ông nội hiểu rồi,để bọn trẻ ở cùng Tô Tố vậy.Như thế này,có khi vết thương của con bé cũng có thể được chữa lành nhanh hơn.Có phải Tô Tố vẫn đang ở trong bệnh viện không,ngày mai ông đi thăm con bé.”
Tiêu Lăng cười khổ cực, “Ông nội,ông đừng tới.Bây giờ chắc chắn cô ấy không muốn nhìn thấy bất kỳ ai có liên quan tới cháu.”
Lão gia tử bỗng nhiên trầm lặng hẳn.
Chắc chắn,với tình hình này,dổi thành bất kỳ ai,sợ là cũng đều chỉ muốn bản thân được yên tĩnh lại.Nhớ lại khoảng thời gian trước,mẹ Tiêu bọn họ vẫn chưa trở về,trong nhà làm gì có hôm nào mà không có tiếng nói cười vui đùa?Bây giờ thì sao,hôm nào cũng im lặng chết chóc! Lão gia tử quay đầu nhìn mẹ Tiêu đang quỳ ở phòng khách,trong mắt chỉ toàn sự căm ghét! Vốn là một gia đình hạnh phúc vui vẻ,tất cả vì người phụ nữ này một tay hủy hoại hết!
Nếu như thời gian có thể quay lại,Tiêu Quốc Cường năm đó nếu như có bị ép chết,ông cũng chắc chắn không bao giờ để tai họa này được bước vào cửa!
“Cha, con biết con sai rồi, bố để Quốc Cường tha thứ cho con một lần có được không?”
Lão gia tử không quay đầu lại,ông bây giờ cảm thấy rất căm hận một đời này cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này,càng không thể nào có chuyện nói Quốc Cường để giúp cho bà ta được!
“Quốc Cường…”mẹ Tiêu qùy trước chân của Tiêu Quốc Cường, “Quốc Cường, ông nhìn trên thân phận tôi đã sinh một đứa con cho ông, tha lỗi cho tôi một lần,chúng ta cũng đã kết hôn hơn hai mươi năm rồi,chẳng lẽ ông không hiểu tôi sao? Tôi thật sự không hề biết Tô Tố có bầu.Nếu như tôi biết,chắc chắn tôi sẽ không đối với cô ấy như vậy,tôi thật sự sai rồi.…”
Mẹ Tiêu khóc mặt đẫm lệ,sự khiêm tốn cao quý trước kia biến mất hết rồi,cả người khốn khổ trong phút chốc như già đi mười mấy tuổi.
“Mẹ…”
Tiêu Diệp Lạc không biết từ khi nào xuất hiện ở trước cầu thang,trong mắt cô đẫm lệ,cô đi tới trước mặt Tiêu Quốc Cường,cũng “bụp rập” một tiếng quỳ xuống, “Cha.Tất cả những việc mẹ làm đều là vì con,nếu như cha muốn phạt thì cứ phạt con đi…đừng ly hôn với mẹ,mẹ thật sự rất yêu cha,cha và mẹ cũng có hơn hai mươi năm tình nghĩa,sao lại có thể dễ dàng nói ly hôn như vậy…cha,tất cả đều là do con sai,nếu như không có con, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra rồi…”
Tiêu Diệp Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên,ánh mắt đẫm lệ,giọng nức nở nói, “Cha,cúng có thể do sự ra đời của con đã là một sai lầm rồi,bây giờ,để cho sự sai lầm đó biến mất đi vậy! “Nói xong,cô đột nhiên quay đầu nhìn về phí Tiêu Lăng, “Anh Tiêu Lăng,em thật sự đã làm sai rất nhiều chuyện,năm đó lẽ ra em không nên rời xa anh mới đúng,còn nữa,em thật sự rất yêu anh!”
Tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng gì,Tiêu Diệp Lạc đột nhiên lấy bình hoa từ trên bàn trà lên.dùng lực đập mạnh vào đầu.
“Choang—.”
Máu tươi trong phút chốc cứ thế chảy ra không ngừng.
Tiêu Diệp Lạc mềm nhũn ngã xuống trên nền thảm!
Mẹ Tiêu mắt trợn tròn,nhìn thấy hình ảnh này,bà ấy hét lớn đứng vội lên, “A—Diệp Lạc! Diệp Lạc của tôi,đưa tới bệnh viện,nhanh đưa tới bệnh viện! Diệp Lạc con nhất định không được xảy ra chuyện gì! con có mệnh hệ gì mẹ cũng không thiết sống nữa! ”…
Sự việc xảy ra ở nhà cũ của Tiêu gia Tô Tố đương nhiên không hề biết,kể cả có biết cô chắc cũng không muốn quan tâm tới.
Cô ở trong bệnh viện nửa tháng trời,thời gian này đều là Mộ Bạch và Tiểu Hy thay phiên nhau chăm sóc cho cô,Trong thời gian đó,Tiêu Lăng cũng không từng tới thăm cô lần nào,thỉnh thoảng,Tiêu Lăng đẻ cho thư ký Trương tới.Thư ký Trương tới còn có giấy ly hôn Tiêu Lăng đã soạn thảo,trên đó Tiêu Lăng đã ký sẵn tên.
Thư ký Trương đặt bản thỏa thuận tới trước mặt Tô Tố,thở dài nói, “Tô tiểu thư,cô ký tên tôi có thể cầm về cho chủ tịch xử lý rồi!”
Tô Tố chỉ nhìn vào mục có liên quan tới những đứa trẻ,các mục khác cô bỏ qua.
Nhìn thấy Tiêu Lăng đem quyền bảo hộ hai đứa trẻ giao cho cô,cô không suy nghĩ gì nữa mà ký tên luôn.
Thư ký Trương thở dài rời đi.
Khi Tô Tố ở bệnh viện tới ngày thứ hai mươi,Mộ Bạch đưa hộ chiếu của cô tới.
Tô Tố xoa xao quyển hộ chiếu,rất lâu cũng không nói được ra điều gì.
“Vẫn còn điều gì cần giúp đỡ phải không?”
Tô Tố cúi gằm mắt nhìn xuống, “Vẫn còn một việc thật sự cần nhờ tới anh,Mộ Bạch,nhờ anh giúp Cảnh Thụy và Tiểu Thất làm thủ tục chuyển trường,và cũng để cho hai đứa nó làm tiệc chia tay với bạn học.”
“Được! “Mộ Bạch gật đầu, “Có nghĩ được là sau này sẽ đi đâu không? Anh nghĩ Anh quốc không tồi,mà anh ở đó cũng có rất nhiều bạn.Nếu như em đi cùng,thì cũng không sợ không có người thân.Cho nên em có muốn suy nghĩ đi Anh quốc cùng với anh hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...