Ngược lại với tin vui của Tiêu Lăng và Tô Tố, thì những ngày tháng của Bạch Linh đều trôi qua thật khó khăn đau khổ.
Bạch Linh mặc trên người một chiếc áo bệnh nhân màu trắng sọc xanh, tái nhợt mà trầm lặng đứng bên cửa sổ phòng bệnh, cửa sổ bị đóng chặt lại, cô chỉ có thể nhìn thấy những cánh hoa tuyết trắng đang bay phất phới bên ngoài, căn phòng bệnh cao cấp này có rất ít người ở, trong phòng bệnh này yên tịnh đến nỗi có thể nghe được tiếng con tim mình đập thình thịch.
Bạch Linh dựa vào cửa sổ, cười trong sự đau khổ.
Từ tối hôm qua cho đến bây giờ đã đúng một ngày rồi, vào cái lúc cô bị sẩy thai cho đến hiện tại đã trôi qua hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ, từ ngày cô bắt đầu nhập viện thì một ngày của cô kéo dài như một năm, chỉ có Mạc Tầm đưa cô đến bệnh viện, và cô cũng biết vợ chồng Mạc Đào cũng đã đến đây, cô cũng đã từng nghe cuộc đối thoại của hai vợ chồng Mạc Đào và Mạc Tầm
Mạc Tầm......
Bạch Linh nắm chặt bàn tay lại, cô cảm thấy rất thất vọng với anh ta
Vậy mà anh ta cũng đồng ý với vợ chồng Mạc Đào là sau hai tháng nữa sẽ tìm người phụ nữ mang thai hộ cho anh ta.
Trong mắt Bạch Linh bây giờ đầy sự phẫn nộ
Dựa vào cái gì
Chẳng lẽ con của cô không phải là con sao
Suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cô đã nếm được cái cảm giác đang ở trên thiên đường bỗng chốc rơi xuống địa ngục, trước đó khi trong bụng cô còn cái thai, tuy rằng vợ chồng Mạc Đào không thích cô, nhưng cũng vì danh phận của đứa bé mà vẫn đối xử tốt với cô, nhưng sau khi con cô mất rồi, bọn họ đến bệnh viện cũng không thèm liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, từ lúc Mạc Tầm đồng ý cho người phụ nữ khác mang thai hộ, thì họ lập tức rời đi, Mạc Tầm thì...... Trong mắt Bạch Linh lấp lánh những giọt nước mắt.
Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ không bao lâu thì thuốc bắt đầu có tác dụng và làm cô ngủ mê man, đợi đến khi tĩnh lại, nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Mạc Tầm, thì thật không ngờ đến bóng dáng của Mạc Tầm cô cũng không được nhìn thấy, anh ta đã lẵng lặng đi mất tiêu, cả người anh ta như lặng mất tăm, mãi cho đến hiện tại cũng không thấy đến thăm cô.
Những giọt nước mắt trên khóe mắt Bạch Linh không ngừng tuôn chảy.
Cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên, Bạch Linh vội vàng lau những giọt nước mắt đi, vui mừng nhìn ra cửa thì thấy người xuất hiện bên cửa phòng, lập tức những ánh hào quang trong mắt cô trở nên ảm đạm xuống.
"Bạch tiểu thư, tại sao cô lại đứng đó......" Nữ hộ lý bưng trên tay chiếc hộp giữ nhiệt, nhìn Bạch Linh lập tức đỡ cô lên giường ngồi "Bạch tiểu thư, cô đã sẩy thai, cũng giống như đang trong tháng của phụ nữ sau sinh vậy, một tháng cũng không được bước chân xuống giường sẽ bị nhiễm lạnh, bằng không về sau nhất định sẽ bị nhiều bệnh vặt, mau lên giường nằm xuống đi......"
Nữ hộ lý này là người Mạc Tầm đã tìm tới để chăm sóc cô, từ lúc cô tỉnh dậy cho đến giờ đều là nữ hộ lý này đã ở bên chăm sóc cho cô.
Bạch Linh hoang mang nắm lấy tay nữ hộ lý, "Cô Trương, Mạc Tầm đâu, tôi muốn nhìn thấy Mạc Tầm được không?"
"Mạc tiên sinh à" nữ hộ lý đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên tủ ở đầu giường, lấy tất cả thức ăn từ trong hộp ra, nghe thấy Bạch Linh hỏi, cô lập tức nói, "Mạc tiên sinh dạo này khá bận rộn."
Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Linh ảm đạm u ám,cô lập tức nói tiếp, " Nhưng mà Mạc tiên sinh cũng rất quan tâm đến Bạch tiểu thư đấy, hộp canh gà này là Mạc tiên sinh ngàn lời dặn dò tôi hầm cho Bạch tiểu thư uống đấy, hơn nữa Mạc tiên sinh đối với Bạch tiểu thư thực sự rất chu đáo tận tình nữa, biết rằng phụ nữ khi trong tháng là không thể ăn quá mặn nên đã cẩn thận kêu tôi để ít muối thôi, những thứ gia vị khác đều không được bỏ vào, và đặc biệt yêu cầu tôi nói với Bạch tiểu thư là nếu có cần chuyện gì thì cứ dặn dò tôi, muốn ăn gì và muốn uống gì chỉ cần cô yêu cầu là tôi sẽ lập tức đi mua cho cô."
"Thật sao?" Bạch Linh nắm chặt bàn tay của nữ hộ lý, "Mạc Tầm có thật là nói như thế không?"
"Đương nhiên là sự thật." Nữ hộ lý nhìn Bạch Linh cảm thấy khó hiểu, "Bạch tiểu thư cô đừng nên suy nghĩ nhiều nữa Mạc tiên sinh thật sự rất bận rộn đợi anh ta rảnh nhất định sẽ đến thăm cô, thời gian này chủ yếu là cô nên bảo vệ sức khỏe tịnh dưỡng cho tốt, con mất rồi không sao vì cô và Mạc tiên sinh còn trẻ mà sau này còn nhiều cơ hội để có thật nhiều con thôi."
Bạch Linh như cảm thấy suy sụp dựa vào giường.
Vẫn có thể có nhiều con sao?
Ha……
Thể chất của cô bây giờ rất là khó đậu thai, lần có con này thật không dễ dàng, sự việc này chỉ có mình cô biết mà thôi, bây giờ bị sẩy thai làm tổn hại đến cơ thể thế này, thì sau này cô làm sao có con được nữa.
Mạc Oanh Oanh
Mạc Oanh Oanh chết tiệt
Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho Mạc Oanh Oanh
Bạch Linh một hơi uống hết hộp canh gà của nữ hộ lý mang tới, đợi sau khi nữ hộ lý rời đi, cô lập tức bấm điện thoại gọi đi, " Hêy, là tôi, giúp tôi làm một việc"
......
Màn đêm buông xuống, Mạc Oanh Oanh với tâm trạng phiền muộn đến quán bar uống rượu.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô thay đổi không ngừng, lần này biến thành Tiểu Thịt Tươi có làn da trắng trẻo, cô ngồi ngay quầy rượu, kéo cánh tay của Tiểu Thịt Tươi, say khướt và hô to, "Anh nói xem chuyện này có liên quan gì đến tôi không, đâu phải tôi làm cho chị dâu bị sẩy thai mà ba mẹ lại mắng chửi lên người của tôi, rõ ràng chính là lỗi của Tô Tố mà, tôi không có tí sai nào cả, bọn họ cần cháu đến nổi phát điên rồi, việc làm xấu xa gì cũng đổ hết lên đầu tôi, lại còn nói tôi phải thành thật nếu không sẽ gặp ai thì gã tôi cho người đó"
Tiểu Thịt Tươi nắm chặt cánh tay của cô và nói, "Mạc tiểu thư cô đừng uống nữa......"
"Ai là tiểu thư ai là tiểu thư ngươi mới là tiểu thư, trong nhà người mới là tiểu thư......" Mạc Oanh Oanh căn bản không để ý tới anh ta, tiếp tục uống rượu vào bụng, "Anh nói xem tôi có phải là đang chột dạ không, làm sao tôi dám nhìn mặt chị dâu của tôi, dù sao chị ấy cũng đối xử rất tốt với tôi, nhất định cũng sẽ không trách tôi...... Huống chi chuyện này thật ra là không liên quan đến tôi"
Mạc Oanh Oanh uống say khướt, ánh mắt nhìn thấy mọi người như không tỉnh táo bóng chồng bóng, cô đẩy Tiểu Thịt Tươi ra, "Anh đi ra đi, anh là đồ khốn nạn, anh dám hủy hôn ước với tôi à, anh không muốn lấy tôi thì cũng đừng mang tôi ra làm trò cười...... Sau này tôi sẽ không thích anh nữa "
Mạc Oanh Oanh thất tha thất thểu rời khỏi quán bar, trong quầy bar có hai người đàn ông khác đang nhìn cô, họ nhìn nhau, rồi bước đi theo sau cô.
Mới ra khỏi quán bar, thì bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến,Mạc Oanh Oanh lập tức vịnh vào bức tường và ói liên tục.
Vừa nôn ói xong, cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, cô bị một cái túi chụp lên đầu, rồi bị người ta khiêng lên, cô nhất thời kinh hoảng không ngừng kêu la, "A ……thả tôi ra, tôi là Mạc Oanh Oanh, là đại tiểu thư của Mạc gia, các người động đến ta, cha mẹ và anh trai của tôi nhất định sẽ không buông tha cho các người đâu"
Người đàn ông đó không nói gì, khiến Mạc Oanh Oanh càng thêm khiếp sợ.
Đại khái qua hai mươi phút sau, Mạc Oanh Oanh đột nhiên bị quăng xuống nền đất, và cái túi trên đầu cô được vén mở ra.
"A ……"
Mạc Oanh Oanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng chốc bị dọa dường như sắp tè ra quần.
Cô ta hiện đang ở trong một cái hẻm tăm tối, cái hẻm nhỏ này tràn ngập mùi hôi thối từ thùng rác, cái hẻm âm u tối mịt, lúc này đang có năm sáu người đàn ông nhìn chằm chằm cô như hổ đói rình mồi.
Mạc Oanh Oanh đã rã rượu và bừng tỉnh dậy, bị dọa đến nổi cứ liên tục lùi về phía sau, "Các người, các người muốn làm gì"
Một trong số những người đàn ông đó có một người với vết sẹo trên mặt như đã từng bị dao cắt không vội cũng không chậm đứng trong hẻm tối rồi lấy ra một cái máy ảnh, đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh ta và những người đàn ông khác liếc nhìn nhau, với giọng cười – dâm đãng tiến lại gần Mạc Oanh Oanh nói, “ Cô cảm thấy chúng tôi muốn làm gì nào?”
"A …… tôi là đại tiểu thư của Mạc gia, tôi sẽ cho các người tiền, các người đừng đụng vào tôi......"
"Rất tiếc à rất tiếc, chúng tôi bây giờ không hứng thú gì tới tiền, chúng tôi muốn nếm thử, hương vị của một thiên kim tiểu thư nhà giàu là như thế nào, anh em còn khách sáo gì nữa? Lên thôi nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...