Đồng thời lúc đó.
Vẫn là căn nhà hàng lần trước, Bạch Linh lại một lần nữa hẹn Tô Huệ tới đây.
“Tiền đâu?” Tô Huệ vừa tới nơi là đã trực tiếp đòi tiền, “Bạch Linh, thù lao bảy chữ số!”
Bạch Linh lướt mắt nhẹ nhàng vào cô ta, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô ta, trông thấy mắt của Tô Huệ phát sáng, cô “Xoạt” một cái thu hồi lại thẻ ngân hàng, Tô Huệ tức thời giận dữ nhìn cô, “Cô làm gì thế!”
“Số tiền tôi hứa với cô đều ở đây, nhưng những điều cô hứa với tôi……”
“Cô yên tâm, hôm nay sau khi ra khỏi cánh cửa này chúng ta không ai quen biết ai! Cô yên tâm, trong nước tôi đã không còn chỗ dung thân, tôi cũng sẽ không ở đây đợi chờ Tiêu Lăng đến bắt tôi, tôi sẽ nhanh chóng xuất ngoại, có được số tiền này cộng với nhan sắc xinh đẹp của tôi, sinh tồn ở nước ngoài sẽ không có vấn đề gì, sau này tôi cũng sẽ không quay trở về, cô cứ yên tâm mà sống nhàn nhã vô ưu đi.”
Bạch Linh tít mắt lại, hình như đang phán đoán tính xác thật lời nói của Tô Huệ. Tô Huệ ban đầu đã có suy nghĩ như thế, bất kể cô soi mói ánh mắt của cô như thể nào cũng không né tránh.
Bạch Linh hình như là tin tưởng rồi, nhẹ hứ một tiếng đưa thẻ ngân hàng cho Tô Huệ, “Trong đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi ở những năm gần đây, mật khẩu là 123456, ở trong đó có sáu mươi mấy ngàn…… Cô đừng nóng vội, để tôi nói hết được không!” Bạch Linh lại từ trong túi lấy ra một bộ trang sức kim cương, “Bộ trang sức này là do Mạc Tầm mua cho tôi, đem nó đi bán ra ngoài cùng với số tiền tiết kiệm này cộng lại thế nào cũng có thể ra được bảy chữ số, thời gian gần đây tôi không tiện đem bán, cô tự nghĩ cách chuyển đổi thành tiền mặt đi.”
Tô Huệ nghi ngờ nhìn cô, “Cô với Mạc Tầm cùng nhau bấy lâu nay, mới chỉ tiết kiệm được có bấy nhiêu đây tiền riêng tư?”
“Nếu không cô tưởng gì!”
Tiền của Bạch Linh đích thực không nhiều, tại vì cô với Mạc Tầm lúc bên nhau, việc ăn uống ngủ nghỉ đều là do Mạc Tầm cho người sắp xếp hết cả rồi, bản thân cô cũng không có nhiều chỗ để tiêu tiền, số tiền này đều là những năm gần đây Mạc Tâm đưa tiền tiêu cho cô, cô từ từ để dành mới có thể để dành được nhiều như vậy.
Tô Huệ nhận lấy thẻ và bộ trang sức, tiếp xúc vào nhiệt độ của tấm thẻ, cô mới tận đáy lòng nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống rót ly nước cho bản thân, cả người đều nhẹ nhõm hẳn ra, từng ngụm từng ngụm uống trà, “Vẫn chưa chúc mừng cô nữa, chúc mừng cô có được quý tử, có con rồi, cộng thêm Mạc lão đầu đã chết, địa vị của cô ở Mạc gia cũng đã vững vàng rồi, tôi có thể không thấy được cảnh kết hôn của cô với Mạc Tầm, hôm nay tôi lấy trà thay rượu chúc mừng cô trước, chúc mừng cô sớm ngày trở thành thiếu nại nại của Mạc gia.”
Lời nói này khiến cho lòng Bạch Linh vui mừng, cô xoa vào bụng nhỏ cùng nâng ly với Tô Huệ.
Tô Huệ rất nhanh đã cáo từ rồi, Bạch Linh nhìn thấy hình bóng rời đi của Tô Huệ, hốc mắt cô từ từ sâu thẳm xuống.
Cô lúc đầu không dự tính để lại mạng sống của Tô Huệ, nói sao thì Tô Huệ đã biết quá nhiều chuyện về cô, bây giờ Mạc lão đầu chết rồi, cô cũng đang mang thai, cô thực tại là không muốn dây dưa nữa, coi như là lấy tài chặn xui, Tô Huệ nếu biết điều thì trốn cho xa, đừng bao giờ quay về nữa, nếu không….. Ánh mắt Bạch Linh hận thù, đừng trách cô vô tình!
……
Quãng thời gian tiếp đó, Tiêu Lăng trở nên tương đối bận rộn.
Quốc tế Hoàn Vũ ở một vùng ngoại ô đã mua một miếng đất. Miếng đất chuẩn bị xây nhà, do tiền bồi thường khác xa với sự mong đợi của các cư dân vùng ngoại ô này, phần lớn những người dân cự tuyệt giải tỏa, chuyện này cũng không quan trọng nhất, quan trọng nhất là người phụ trách công trình lần này sau khi thương lượng xong với chính phủ thành phố A liền quyết định cưỡng chế tháo dỡ, kết quả trong quá trình tháo dỡ, làm bị thương một ông lão, gia đình ông lão lúc đầu cũng dây dưa gì nhiều, Hoàn Vũ quyết định bồi thường, lúc đầu con cái của ông lão đã đồng ý rồi, kết quả đến ngày thứ hai thái độ của họ lập tức thay đổi 180 độ, tiền bồi thường họ cũng không lấy nữa, nhất định là muốn lên toàn với quốc tế Hoàn Vũ.
Trong lòng Tiêu Lăng biết được chuyện này tuyệt đối liên quan đến Mạc Tầm, cho người điều tra qua, quản nhiên con cái của ông lão đó đã tiếp xúc qua với Mạc Tầm.
Những chuyện nhỏ như thế Tiêu Lăng đương nhiên sẽ không để tâm.
Mạc Tầm cũng đừng có nghĩ rằng chuyện này sẽ đánh đổ được Tieu Lăng, nhưng chỉ là đem chút phiền phức cho anh thôi.
Tiêu Lăng giao việc này cho thư kí Trương xử lý, thư kí Trương cũng rất là thủ đoạn, rất nhanh đã xử lý ổn thỏa tranh chấp này.
Nửa tháng trôi qua, thấm thoát là đã đến cuối tháng 10.
“Nhất Tiếu Nại Hà” do Tô Tố đóng cuối cùng đã quay xong rồi, công tác viên trong đoàn làm phim đều rất vui mừng, do là “Nhất Tiếu Nại Hà” lúc còn đang trong thời gian công chiếu, hơn nữa đó là thành công làm nổi tiếng lên một loạt các diễn viên chính và diễn viên phụ, đạo diễn Trịnh Đông lại càng vui mừng hơn và hào phóng chỉ huy, tối nay tổ chức tiệc ăn mừng.
Tô Tố và Mộ Bạch thân là nữ chính 1 và nam chính 1 trong phim, đương nhiên cũng phải tham gia.
Ngày này Tô Tố nhắn tin nhắn cho Tiêu Lăng nhắn anh không cần đợi cô, sau đó cùng với đoàn làm phim cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Trịnh Đông sắp xếp bữa cơm, sau khi ăn cơm xong là đi ca hát, thời gian hai tháng ở cùng nhau, những người trong đoàn làm phim đều thân nhau cả rồi, toàn bộ đều rất hòa đồng, cảnh tượng rất hài hòa.
Giọng Tô Tố hát rất dở, lúc ca hát sợ rằng bị điểm danh, lén lút trốn đến một góc sofa của KTV ngồi xuống, điện thoại rung lên, cô lấy lên xem nhìn là biết là Tiêu Lăng gọi điện thoại, cô ra khỏi phòng ca, kiếm được một chỗ tương đối yên tĩnh nghe điện thoại.
“Alo……”
“Ở căn KTV nào? Gần xong rồi anh qua rước em.”
Tô Tố trong lòng ấm áp, nghĩ đến vừa nãy cảnh tượng náo nhiệt trong phòng, khẩn trương từ chối, “Anh đừng đến, em thấy là họ có thể chơi đến rất tối, anh nghỉ ngơi sớm đi, để em nhờ người trong đoàn làm phim đưa em về là được rồi.”
Trong điện thoại Tiêu Lăng nhẹ hứ một tiếng, “Em nói là người trong đoàn làm phim chắc không phải là Mộ Bạch chứ!”
Tô Tố, “……”
“Tiêu Lăng, anh yên tâm, em với Mộ Bạch từ đó đến giờ đều duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường, chưa từng làm quá nửa bước nào, hơn nữa anh ấy là huynh đệ tốt của anh, nghĩ làm sao thì cũng không giật bồ anh đâu.”
“Uhm hm, đổi lại là người khác anh ta sẽ không làm, anh ta đã yêu thầm em ba năm rồi, điều này anh mới không yên tâm. Công việc hôm này của anh không nhiều, em nói địa chỉ cho anh, anh tới rước em.” Tiêu Lăng trở giọng đanh thép, trực tiếp làm nghẹt câu nói sau của Tô Tố, “Em có phải đang cảm thấy anh không thể xuất chúng được, cho nên không cho anh qua đó.”
“……”
Anh cũng nói vậy rồi, cô còn có thể từ chối sao! Tô Tố báo địa chỉ xong, “Được rồi, chỗ này anh biết, xong rồi lập tức gọi điện thoại cho anh.”
“Uhm, biết rồi Tiêu quản gia!”
Cúp điện thoại, Tô Tố dựa vào cửa sổ tận cùng của hành lang, bây giờ đã là cuối thu, những gió đêm bên cửa sổ vô cùng lạnh băng, cô nắm chặt lấy điện thoại nhưng trong lòng lại cảm thấy rất là nóng ấm.
Trạng thái bây giờ của cô và Tiêu Lăng, ngoài tấm giấy đăng kí kết hôn, càng ngày càng giống vợ chồng.
Cô nhìn lên cái tên trong danh bạ cuộc gọi.
Lúc đầu là cô lưu số điện thoại của Tiêu Lăng, trên đó trực tiếp đề tên của anh. Tiêu Lăng có một lần nhìn thấy biểu hiện vô cùng bất mãn, trực tiếp đem ghi chú sửa thành “Người chồng thân yêu” còn cấm không cho cô sửa lại.
Tô Tố nhìn thấy bốn chữ này, khuôn mặt tức thời có chút nóng ran. Khẩn trương cầm điện thoại trở về trang chủ.
“Vẻ mặt cười dâm đãng, trông ra những ngày gần đây qua cũng sống không tồi hen!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...