Bây giờ Tô Tố chưa xác định được sự việc xảy ra với mẹ của mình, cô phải lập tức tìm những người có liên quan để biết chân tướng sự việc này.
Một giờ sau.
Tiêu Lăng dẫn Tô Tố một lần nữa đến khu phòng trọ của Tô Đại Khuê, lần này họ đến sớm hơn lần trước, khi đến nơi trọ của Tô Đại Khuê thì trời vẫn còn chưa tối, cuối chiều thu thời tiết thật mát mẻ, Tô Tố xuống xe và hít một làn không khí thật sâu vào người bỗng chốc cảm thấy lạnh, cả người cô rung rẩy lên.
"Đừng lo lắng, hỏi rõ ràng thì sẽ tốt hơn, có lẽ chỉ là suy đoán sai của chúng ta mà thôi." Tiêu lăng cởi áo khoác bên ngoài của anh ra rồi khoát lên vai cô, thấy cô từng bước từng bước tiến chầm chậm tại hành lang không dám vào nhà, anh hơi hơi nhíu mi và nói, "Đi thôi, anh sẽ cùng em đi vào đó."
"Dạ"
Tâm sự của lần này và lần trước tuyệt nhiên không giống nhau, Tô Tố hít một hơi thật sâu, bước từng bước lên các bậc cầu thang. Tiêu Lăng đứng đó nhìn chằm chằm vào hai người là Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên, họ có muốn chạy cũng không chạy được.
Vừa lên hết lầu ba chợt nghe thấy tiếng cãi nhau chói tai trên lầu bốn.
"Tô Đại Khuê, ông là người đàn ông khốn nạn ông ép tôi đi bán thân để trả nợ cho ông...... Rốt cuộc ông có còn là con người nữa không, tôi là vợ của ông, là mẹ của con ông, mà ông vẫn không biết xấu hổ dám yêu cầu tôi như thế sao"
Kế tiếp là tiếng gào thét cực kỳ phẩn nộ của Tô Đại Khuê, "Tôi đã nuôi bà và con suốt hơn hai mươi năm, bây giờ là lúc ba và con phải đền đáp cho tôi chứ, bà hiện tại cũng chỉ là người đẹp hết thời mà thôi, còn có thể tiếp khách nữa sao, nếu như bây giờ mà bà không chịu làm, thì nói không chừng tặng cho người ta cũng không thèm màng đến, chứ đừng nói chi là nhìn bà.”
"Tô Đại Khuê, thằng đàn ông khốn nạn, tôi sẽ không đồng ý đâu. Bây giờ tôi sẽ thu dọn đồ để ra đi, cho dù có đói chết tôi cũng sẽ không sống với ông nữa đâu"
"Bà đang phát mộng xuân thu gì thế, bây giờ hai ta như con châu chấu bị buộc chung một sợi dây, bà nghĩ bà có thoát nổi không? Thật lòng mà nói với bà, mấy ngày nay tôi đã thử rất nhiều cách rồi, bất kể là ban ngày hay ban đêm mỗi lần muốn trốn thoát ra ngoài thì đều bị người ta bắt lại, bà nghĩ giờ bà có thoát ra được hay không? Căn bản là không có khả năng" nói xong, Tô Đại Khuê bắt đầu hạ giọng xuống, giọng nói kèm chút ngọt ngào ý tứ, "LýÁi Liên, tôi đã nuôi bà hơn hai mươi năm rồi, đã cho bà hưởng thụ giàu sang phú quý hơn hai mươi mấy năm, bà cũng không thể nào nhìn thấy tôi vì nợ nần mà bị người ta chặt đứt tay, đi tiếp khách thì có làm sao đâu?Bây giờ thiên hạ chỉ cười nhạo những kẻ nghèo thôi chứ không cười những người đi tiếp khách bên ngoài đâu, hai người chúng ta bây giờ tuổi cũng đã lớn, tìm công việc sẽ không dễ dàng gì, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền, chúng ta cũng chỉ đói chết mà thôi."
"Ông đừng dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đi tiếp khách đâu"
Tô Đại Khuê nghe thế lập tức thay đổi ngữ khí với thái độ hung hăng, "Nếu bà không làm thì tôi sẽ đánh chết bà, không phải tại vì đứa con gái cưng của bà rất giàu có mà không chịu lấy tiền ra trả nợ cho tôi thì chúng ta đâu đến nổi rơi vào cảnh bần cùng như thế này, Lý Ái Liên tôi nói cho bà nghe, tốt nhất bà đừng để cho tôi gặp được Tô Huệ, nếu không lão tử sẽ chém chết nó."
Tô Tố thật sự nghe không lọt tai, cô lên lầu và gõ vào cửa.
Trong phòng bỗng chốc yên lặng, theo sau chính là lời nói đầy đề phòng của Tô Đại Khuê, "Ai, ai đó"
"Tôi Tô Tố đây"
Kéo nhẹ cánh cửa mở ra “ xoạt”, Tô Tố ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ và giận dữ của Tô Đại Khuê khi ông nhìn thấy phía sau Tô Tố là Tiêu Lăng thì khuôn mặt ông nhất thời trở nên hoảng sợ, theo bản năng ông lập tức đóng xầm cửa lại.
Trước khi cửa đónglại thì đã bị Tiêu Lăng chặng lại, dùng hết sức đẩy cửa ra.
Tô Tố vàTiêu Lăng cùng bước vào phòng.
"Các người, các người đến đây làm gì nữa, thứ mà các người muốn lấy thì cũng đã lấy đi rồi, Tô Tố, cô rốt cuộc còn muốn thế nào, rốt cuộc thế nào mới bằng lòng buông tha cho chúng tôi......"
Ánh mắt Tô Tố nhìn lướt qua ngón tay của Tô Đại Khuê.
Lần trước khi đến đây thì bên bàn tay trái vẫn còn thấy ngón út, mà lúc này, đã không còn thấy nữa.
Tô tố nhìn thấy ông ta đang rất giận dỗi mà không dám nói nên lời, bậm khóe miệng lại, cuối cùng cô lấy hết can đảm mà nhìn trực diện vào ông ta. Trước đây khi thấy ánh mắt xem thường cô của Tô Đại Khuê cô tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ biết được Tô Đại Khuê không phải là cha ruột của mình, cái cảm xúc bị Tô Đại Khuê khinh thường ấy đã không còn. Bây giờ Tô Tố chỉ xem Tô Đại Khuê như một người xa lạ, cô trầm giọng nói, "Chúng tôi lần này tới là có chuyện muốn hỏi ông."
Lần trước khi Tô Đại Khuê đắc tội với Tiêu Lăng kết quả là bị chặt đứt một ngón tay, lần này ông ta tuy rằng hận đến nghiến răng, nhưng cũng không dám nói chuyện với Tiêu Lăng một cách ngạo mạn như trước nữa, ngay cả Lý Ái Liên cũng không còn dáng vẻ bệ vệ kêu ngạo như ngày nào, rút người vào một góc sợ hãi nhìn hai người.
"Có chuyện gì thế? Những sự việc mà tôi biết đã nói hết cho hai người, bây giờ tôi không còn gì để nói nữa."
"Là việc liên quan đến mẹ tôi." Ánh mắt nặng nề của Tô Tố dừng lại trên khuôn mặt của Tô Đại Khuê, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì, "Tôi hỏi ông, mẹ của tôi rốt cuộc chết như thế nào?"
Tô Đại Khuê hơi hơi sửng sốt, "Sự việc đã trở thành quá khứ của nhiều năm rồi, cô còn hỏi lại làm gì nữa?"
"Ông đừng quan tâm đến tại sao, chỉ cần cho tôi biết đáp án là được"
Dựa vào gì mà ông ta phải nói cho cô biết.
Tô Đại Khuê nghiến răng, nếu không phải vì con tiểu tiện nhân ở trước mặt, thì hắn cũng không đến nỗi đắc tội với Tiêu Lăng, mà rơi vào tình cảnh thê thảm như thế này, ông ta hận đến nổi muốn lột da cô, rút lấy gân cô, gặm xương của cô, ăn tim gan của cô, những ý định như thế này chắc chắn ông không thể thực hiện được với Tô Tố.
Cái bộ dạng của ông ta như không muốn hợp tác và phối hợp, "Sự tình đều đã là quá khứ của nhiều năm rồi, tôi không còn nhớ nữa."
Tô Tố phẫn nộ trừng mắt nhìn ông.
Tiêu Lăng lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, "Tô Đại Khuê, chúng tôi đến đây hỏi ông cũng là vì chúng tôi đã biết chân tướng sự việc rồi, ông tưởng là tôi không thể điều tra được hay sao hãy mau nói đi, bằng không......" Ánh mắt của anh ta nhìn vào ngón tay đã bị chặt đứt của Tô Đại Khuê, nheo mắt lại và nói, "Bằng không kết cục của ông càng thêm thê thảm."
Tô Đại Khuê như không còn cốt khí toàn thân run rẩy lạnh cóng.
Khi nãy trước mặt Tô Tố ông còn tỏ vẻ rất khí khái không chịu khuất phục nhưng trong nháy mắt mọi thứ đều tiêu tan.
Ông đặt mông ngồi lên chiếc ghế, ông như mất hết sức lực và xìu xuống, "Các người muốn hỏi cái gì, hỏi đi."
Đúng như Tiêu Lăng đã nói, nếu ông ta không hợp tác, thì không chừng ông ta sẽ không giữ được các ngón tay còn lại.
"Mẹ của tôi có phải bị tai nạn xe mà chết không?"
"Đúng vậy." Tô Đại Khuê nhớ tới Tô Cẩn, ánh mắt như có chút mập mờ, ông ta không còn do dự mà trả lời, "Mẹ của cô thật sự là bị tai nạn xe mà chết, đó là vào mười bảy năm về trước, vào mùa đông, trời rất lạnh. Những ngày đó tinh thần và tâm trạng của mẹ cô rất bất thường, cô ta ngay cả ngủ cũng thường gặp ác mộng kinh sợ rồi bừng tỉnh dậy, mỗi lần như vậy tôi hỏi bà ta mơ thấy gì, bà ta không chịu nói."
"Còn gì không" Tô Tố tiếp tục truy hỏi, "Còn sự việc đặc biệt nào nữa không?"
Tô Đại Khuê cau mày cố gắng hồi tưởng, mọi người trong phòng dường như ngừng thở không dám quấy rầy ông ta, đột nhiên,đôi mắt ông ta như bừng sáng lên, "Ta nhớ ra rồi, thời gian đó bà ta thường xuyên ôm cô, dùng ánh mắt thương cảm để nhìn cô, mỗi buổi tối bà ta đều ngủ cùng cô, không lúc nào muốn rời xa cô, ngay cả khi đi làm bà ta cũng bế cô đi làm cùng, khi đó cô đã đi học rồi, tôi còn nói hành động của bà ta không được bình thường, sẽ làm chậm trễ việc học hành của cô, sau này bà ta mới không mang theo cô."
Tô Tố ngừng thở, nghe Tô Đại Khuê tiếp tục nói, "Sau hai ngày không đưa cô đi theo thì lúc đi làm về bà ta bị tai nạn và chết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...