“Không có gì”
Tô Tố lắc đầu, nhìn theo hướng vừa nãy thêm lần nữa, bóng của người đó lại vụt mất, cô chau mày, chắc là cô nhìn nhầm, sao giờ này người đó lại xuất hiện ở đây được?
“Đi thôi. Về thôi.”
Hai người đi về hướng tòa lâu đài, Mạc Oanh Oanh theo sau quấn lấy không nỡ bỏ ra, “Tiêu Lăng, chúng ta nói chuyện đi.”
Tiêu Lăng vẫn không ngừng bước, “Tôi và em không có gì để nói cả, Mạc Oanh Oanh, tôi đã cho em cơ hội, em đã không biết trân trọng thì đừng trách tôi, sau khi anh em tổ chức lễ đính hôn xong, trở về thành phố A tôi sẽ chính thức tuyên bố hủy bỏ hôn ước với em…không chúng ta chưa từng có hôn ước gì cả, tôi chỉ cần tiết lộ thông tin với giới truyền thông, nói rằng hiện tại tôi vẫn trong trạng thái độc thân là được.”
Mạc Oanh Oanh mặt biến sắc, vậy cô ta không thể làm người được nữa.
Cô bước lớn chặn trước mặt Tiêu Lăng và Tô Tố, “Tiêu Lăng anh không thể làm như thế chúng ta lớn lên từ nhỏ, em thích anh bao nhiêu năm nay, em vì anh mà tự sát, anh không thể đối với em như vây.”
Mắt Tiêu Lăng lạnh lùng nhìn vào vết thương dưới cổ tay cô, miệng chu lên cười nhạo, “Nhớ lần sau cắt sau một chút.”
Xem anh ta là thằng ngu sao.
Nếu thật là tự sát sao chỉ cắt một vết thương nhẹ cạn như vậy, vết thương trên cổ tay sau khi liền lại còn không thấy vết tích nữa rồi còn nói mình tự sát, cho dù là tự sát thật thì có liên quan gì đến anh? Nếu bất cứ ai tự sát vì anh anh đều phải cưới người đó, vậy dù anh có thuật phân thân cũng đối phó không xuể.
Tiêu Lăng đẩy Mạc Oanh Oanh ra, dắt tay Mạc Oanh Oanh trực tiếp về phòng anh.
An Tiểu Hy và Tôn Viễn không biết đã đi đâu chơi, họ không ở đây cũng khá đúng lúc, Tiêu Lăng có cơ hội quấn quýt lấy Tô Tố.
Mở cửa sổ phòng ra, gió biển thổi ù ù vào, làm tinh thần con người sảng khoái.
Tô Tố chân dính cát, vào trong phòng tắm đi tắm, Tiêu Lăng giống như sâu nhỏ cứ bám đuôi cô.
Tô Tố vừa quay đầu lại xém chút đụng phải anh, bật cười hỏi, ‘’Anh theo em làm gì? ‘’
Tiêu Lăng đưa khăn tắm cho cô, thở một hơi nói, ‘’Vốn dĩ muốn cùng em chơi vui vẻ, không ngờ gặp loại người không biết điều như vậy, cứ phải chen chân vào, đợi mai lễ đính hôn kết thúc xong chúng ta đi chơi riêng, không dẫn ai theo hết.’’
Tô Tố đón lấy khăn lau sạch lớp nước dưới chân, cô cúi người vịn vào cánh tay Tiêu Lăng để mang giày vào, sau đó cùng anh vào phòng tắm, vừa đi vừa chọc anh, ‘’Thực ra Mạc Oanh Oanh trông rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, anh mà hủy hôn với cô ấy không cảm thấy tiếc sao? ‘’
‘’Với gia thế của anh còn cần phải liên hôn sao’’ Tiêu Lăng nhẹ nhàng hừm một tiếng, đến ngồi vào sofa trong phòng, kéo tay Tô Tố kéo cô vào trong lòng mình, ngồi lên đùi anh,’’Mạc Oanh Oanh có đóng gói như vậy cho anh anh cũng không cần, trước đây do chưa gặp được người mình thích, tuổi lại không còn nhỏ nữa sợ ông lo lắng hôn sự của anh, nên mới nói đồng ý hôn sự này, anh đối với Mạc Oanh Oanh một chút tình ý cũng không có, trước đây không phản đối vì cho rằng không gặp được người mình thích thì lấy ai cũng là vậy? Thật ra anh và cô dù có hôn ước nhưng gần hai năm qua, số lần gặp cô ấy cũng không bao nhiêu, lúc mới bắt đầu, cô ta còn thật thà lương thiện, trước mặt anh còn giả làm thục nữ, qua thời gian thì dần dần lộ ra bản tính thật của mình, cho dù không gặp em, anh cũng định tuyên bố độc thân.’’
Trong lòng Tô Tố mới thấy thoải mái một chút.
Vừa nãy cô phơi nắng quá lâu, giờ thấy hơi bùn ngủ.
‘’Không được rồi, em phải về phòng ngủ đây, buồn ngủ quá. ‘’
Tiêu Lăng có chút không nỡ bỏ cô ra, ôm chặt cô đề nghị, ‘’Hay là em cứ nằm trong lòng anh mà ngủ, sau khi ngủ say anh đưa em về phòng?’’
Tô Tố chả khách khí trơn mắt lên, ngáp cái rồi từ trong lòng anh ngồi dậy, “Em không cần đâu, đợi chút nữa Tôn Viễn từ bên ngoài về chắc cười em chết mất, em về đây, sáng mai dậy sớm một chút, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”
Tiêu Lăng không nỡ để cô đi, “Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, chỉ ở đối diện phòng anh, cách một hàng lang thôi, đâu cần tiễn, anh mệt rồi chợp mắt xíu nhé.”
“Được.” Tiêu Lăng nhẹ nhàng bỏ Tô Tố ra, “Em ngủ trước, lúc ăn tối anh gọi em.”
......
Lúc tối, Ông Mạc tổ chức một buổi tiệc ngoài trời, khách mời trong đó có cả ký giả đều được mời đến bãi biển, ở đó còn có buffet tối, nên mọi người hầu như đều qua đó.
Tô Tố và Tiêu Lăng không đi.
Tô Tố ở trong phòng ngủ, Tiêu Lăng thì không muốn đi tiếp rượu khách.
Cơm tối Tiêu Lăng gọi điện thoại cho Tiểu Trần, kêu Tiểu Trần bảo với người giúp việc, đem cơm canh đưa vào phòng anh.
Không đến nửa tiếng cơm và đồ ăn đã đến rồi.
Tiêu Lăng đến phòng Tô Tố định kêu Tô Tố cùng ăn cơm, nhưng Tô Tố ngủ quá say rồi, anh gọi mấy lần cô chỉ ừm ừm vài tiếng, tức là chả có ý định thức dậy. Bộ dạng này làm anh nhớ tới Tiểu Thất, lúc anh ta gọi Tiểu Thất dậy Tiểu Thất cũng cứ bộ dạng ngủ nướng không chịu dậy.
“Còn nói Tiểu Thất không biết giống ai, chả phải giống em sao.”
Tiêu Lăng lắc đầu, giúp cô đắp chăn lại, gió đêm rất mạnh, anh lại đóng cửa sổ lại.
Tiêu Lăng cũng không dám tin có ngày mình lại chu đáo tỉ mỉ đến thế, nhưng đối diện với Tô Tố, anh luôn nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, đây rõ ràng là biểu hiện đang để ý một người mà. Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng bước ra đóng cửa lại, về đến cửa phòng đối diện ăn tôi.
....
Cũng đúng lúc này.
Trong phòng Mạc Oanh Oanh.
Mạc Oanh Oanh ngồi cạnh đầu giường, trên đầu giường để một máy tính bảng, mở màn hình máy tính lên, trong đó liền chuyển qua hình avatar. Người trong hình không ai khác chính khác là Tiêu Lăng.
Hừm.
Cô Mạc Oanh Oanh đâu phải kẻ ngốc.
Hôm nay sau khi đến toà lâu đài, cô cố ý giở trò để xếp phòng cô và phòng Tiêu Lăng gần nhau, cố ý xếp phòng Tô Tố xa ra, cô biết chắc Tiêu Lăng sẽ đổi phòng với người khác, nên cô đã nhờ người lắp một máy quay loại nhỏ trong phòng, đầu máy quay được giấu ở nơi vô cùng kín đáo, lại vô cùng nhỏ, trừ phi là quan sát tỉ mỉ từng góc, nếu không chắc chắn không thể phát hiện ra.
Cả ngày nay, Tiêu Lăng đều ở trong tầm giám sát của cô.
Cô thấy người giúp việc đẩy cơm tối vào phòng Tiêu Lăng, sau đó thấy Tiêu Lăng ra khỏi phòng, qua vài phút lại một mình quay lại phòng, sau đó ngồi vào ghế sofa bắt đầu ăn cơm, mắt Mạc Oanh Oanh “Xoẹt” sáng qua.
Cửa phòng có tiếng gõ cửa, cô chân không xuống giường, ra mở cửa, người đứng trước cửa lại chính là cô người giúp việc vừa đưa cơm cho Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng kéo người giúp việc vào phòng.
Cô giúp việc là người Trung Quốc, nhìn thấy Mạc Oanh Oanh, cả người run rẩy, “Đại Tiểu Thư...”
“ Thứ tôi bảo cô bỏ vào trong thức ăn cô đã bỏ chưa?”
Cô giúp việc run run từ trong đồng phục công tác của mình móc ra một túi nhỏ, lúc này bột thuốc trong túi đã trống rỗng, cô giúp việc sợ hãi gật đầu,” Đã theo lời đại tiểu thư bỏ bột thuốc này vào trong canh rồi, đại tiểu thư...như vậy có xảy ra chuyện gì không đây?”
“Có thể xảy ra chuyện gì” Mạc Oanh Oanh trừng mắt nhìn cô, cảnh cáo nói, “Cô tốt nhất ngặm chặt miệng cô lại, nếu không....”
“Tôi không dám tôi không dám....”
Mạc Oanh Oanh lạnh lùng hằn một tiếng, vươn tay ra, “Được rồi, đưa thứ đó cho tôi đi”
Cô giúp việc từ trong túi móc ra chìa khóa dự phòng của phòng số mười chín, Mạc Oanh Oanh vừa thấy đã giật lấy, “Cô có thể đi rồi.”
Cô đẩy cô giúp việc ra khỏi phòng, bước thật lớn đến cạnh giường nhìn cào màn hình đang giám sát Tiêu Lăng.
Nhìn thấy anh đã uống canh có thuốc đó, Mạc Oanh Oanh nở miệng cười không ngớt.
Tiêu Lăng, em xem lần này anh chạy đâu cho thoát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...