Mạc Oanh Oanh chạy lên máy bay, Mạc Tầm cũng có lý do quang minh chính đại để có thể lên chiếc máy bay này.
“Tôi lo lắng Oanh Oanh sẽ gây rắc rối, chúng ta cũng ngồi lên đi.”
Bạch Linh có chút không sẵn lòng, nhưng cũng có một chút khả năng, cô ta không muốn để Mạc Tầm và Tô Tố có cơ hội cùng nhau-----không sợ ngay cả khi nhiều người như vậy cũng không được, nhưng lý do của Mạc Tầm rất tốt. Với lại cũng không cần cô nói thì đã bước chân lên máy bay rồi. Trong mắt Bạch Linh lướt qua một nỗi giận dữ, cắn môi mà bước lên theo.
Chuyến bay tư nhân với chuyến bay thông thường đương nhiên sẽ khác, toàn bộ các thiết bị trong đó đều rất chỉnh chu, vừa mới bước vào là một phòng khách rất lớn, ở giữa là một cái bàn hình tròn lớn. Trên bàn dùng dĩa pha lê đựng trái cây tươi. Mỗi cạnh bàn đều để một chiếc ghế sofa tròn, đúng lúc bo tròn thành một cục, cũng có thể ngồi cùng nhau trò chuyện đại loại như thế.
Ngoài ra ngay cửa sổ của máy bay cũng để một hàng ghế sofa, có thể ngồi ở đó ngắm cảnh, cũng có thể trò chuyện.
Tiểu Hy lần đầu thấy một nơi cao cấp như vậy, vào được cabin là phấn khích tham quan khắp nơi, thỉnh thoảng thở dài, “Wa….ông trời ơi, ở đây thậm chí còn có vòi sen và nhà vệ sinh bên trong. Ngay cả phòng ngủ cũng có, hai phòng ngủ lận đó, mỗi góc nhỏ đều được sử dụng triệt để, đẹp đến không tin được….”Tiểu Hy chạy đến sofa tại cửa sổ máy và ngồi xuống, nhìn một lúc và tiếp tục than thở, “Đợi máy bay cất cánh thì có thể từ đây nhìn thấy đám mây, cảm giác nhất định rất tốt.”
Cuối cùng Tiểu Hy tóm tắt một câu nói, “Cái này giống chiếc máy bay ở đâu vậy, nó đơn giản là một kiểu căn hộ.
Tôn Nguyên che mặt, lần này cảm giác như đem An Tiểu Hy ra ngoài đúng là điều thất bại, với dáng vẻ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài làm cho anh ta cảm thấy mất mặt.
Mạc Oanh Oanh biết Tiểu Hy là bạn của Tô Tố, vì vậy tỏ thái độ nhìn không tốt đối với cô ta, nhìn thấy hành vì này của cô ta liền ôm cánh tay và khinh bỉ nói một câu, “Đồ quê mùa!”
Tiểu Hy vừa quay người lại đúng lúc nhìn thấy cô ta chưa cất đi cái nhìn khinh bỉ đó, cô ta nhìn lên nhìn xuống khiến Mạc Oanh Oanh choáng váng và hét lên Mạc Tầm để tìm anh trai mình, đây không phải là người phụ nữ trước đó đưa tiền để Tô Tố rời bỏ Tiêu Lăng sao! Tiểu Hy nhếch miệng lên, chế giễu và tấn công, “Oh-----không phải là đầu thai một tí thôi sao, tôi tự kiếm tiền tự xài, tự mình nổ lực tự mình có bản lĩnh để ăn, đâu giống ai kia, nếu như thoát khỏi thân phận không được làm tiểu thư nữa thì chắc không thể tự nuôi bản thân được đâu.
Tôn Nguyên đặt tay lên trán, trái ớt nhỏ này đối với ai đều độc ác vậy sao.
Sắc mặt Mạc Oanh Oanh “xoạc” một cái trong u ám, đôi mắt cô ta cháy lên với ngọn lửa rực, nghiến răng nhìn vào An Tiểu Hy, “có thể đầu thai thì đó cũng là khả năng! Có khả năng thì cô cũng đi làm đại tiểu thư xem đi.”
“Hơ hơ…..nhìn phức tạp chả có lợi ích gì! Những người dân bình thường như chúng tôi, sống đơn giản cũng sẽ thú vị hơn, Bất cứ điều gì nhỏ nhặt đều có thể khiến chúng tôi rất hài lòng. Bây giờ, công việc tôi thuận lợi, tình cảm thì….” An Tiểu Hy liếc nhìn Tôn Nguyên, miễn cưỡng và nói, “Tình cảm cũng coi như là thuận lợi, ít ra cũng có nhiều người theo đuổi tôi, không có điều gì nói về những ngày tháng này. Đâu giống như một số đại tiểu thư nhà giàu, bề mặt thì cái gì cũng có, nhưng trên thực tế thì cũng không nhận được sự ưa chuộng từ người mình thích. Cho nên, có một số điều đều là tương đối, cô cảm thấy tôi đáng thương nhưng ngược lại tôi còn cảm thấy cô bị thương hại nữa.”
Sau khi Tiểu Hy làm dẫn chương trình xong thì miệng càng phát ra sắc nét hơn, Mạc Oanh Oanh đâu phải là đối thủ của cô ta. Mặt đã mọc lên thành màu gan lợn, đưa ngón tay run rẩy chỉ vào An Tiểu Hy, một câu nói cũng không thể nói ra, “Cô, cô cô……”
“Tôi rất tốt, không cần cô lo lắng đâu.” An Tiểu Hy nhún vai.
“Tôi muốn ném cô ra ngoài, anh, đuổi cô ta đi, em không muốn nhìn thấy người phụ nữ này trên lãnh địa của mình.”
Tôn Nguyên nghe thấy những lời đó, liền cau mày.
Dù gì đi chăng nữa trái ớt nhỏ này là người anh ta mang đến, Mạc Oanh Oanh trực tiếp đuổi người như vậy, cũng không cho anh ta sỉ diện nào cả!
Hơn nữa, Mạc Oanh Oanh là người gây chiến trước!
Tôn Nguyên đứng trước mặt Tiểu Hy, đưa tay ra khoác lên vai Mạc Tầm, cười haha và nói, “Mạc Tầm, An Tiểu Hy là người bạn đồng hành nữ tôi đưa đến. Nếu như anh muốn đuổi cô ấy đi thì tôi cũng đi theo xuống máy bay.”
Tô Tố cau mày, “Tiểu Hy không đi tôi cũng không đi.”
Tiêu Lăng nắm lấy tay cô ấy, “Đúng lúc, tôi cũng không muốn đi lắm.”
Mộ Bạch và Lãnh Mạc nhìn những người này dửng dưng và bế tắc, cũng đứng về phía Tiêu Lăng, mặc dù họ không nói nhưng lập trường rất vững chắc.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi mất tự do.
Tiểu Khả lên để xua đi bầu không khí, “Đây là đang làm gì vậy, chỉ là con bé đấu khẩu thôi mà, có chuyện gì đâu, mọi người ngồi vào vị trí, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi. Hãy thắt dây an toàn trước, đợi máy bay cất cánh rồi chúng ta cùng nhau vui chơi.”
Mạc Tầm lập tức tìm một nơi dưới bậc thang, anh ta khiển trách Mạc Oanh Oanh, “đừng có lộn xộn nữa, mau chóng tìm một chỗ ngồi, có chuyện gì thì đợi máy bay cất cánh rồi hãy nói.”
Mạc Oanh Oanh hung hăng cắn môi, tìm một vị trí đặt mông xuống, nhìn Tô Tố và An Tiểu Hy với anh mắt cay độc.
Tô Tố và Tiểu Hy coi như không thấy nó.
Máy bay sắp cất cánh, người tiếp viên hàng không trong cabin đi lên nhắc nhở mọi người tắt nguồn điện thoại, thắt dây an toàn. Tô Tố ngồi bên cạnh Tiêu Lăng, ngồi ở phía bên tay trái là Tiểu Hy. Đêm qua cô ta ngủ không ngon, cơ thể vừa chạm vào chiếc sofa mềm mại thì mí mắt có chút nặng, tựa vào cánh tay của Tiêu Lăng muốn ngủ đi.
“Mệt rồi?”
“Ừ! Tô Tô gật đầu mệt mõi, “có một chút.”
“Chịu đựng một tí, chút nữa máy bay sẽ bay êm hơn thì vào phòng ngủ.”
“Ừm.”
Hai người họ đang nói chuyện với nhau, một vài người trong cabin tâm trạng phức tạp.
Mộ Bạch biết rằng nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng mà cũng không chịu được đành ngược đãi bản thân nhìn một lần rồi một lần. Ánh mắt của Mạc Oanh Oanh hận đến muốn ngấu nghiến Tô Tố, còn ánh mặt của Mạc Tầm thì hận đến muốn lột da Tiêu Lăng. Ánh nhìn của Bạch Linh lúc thì nhìn vào Tô Tố lúc thì nhìn vào Mạc Tầm. Cúi mặt xuống để che đi những cảm xúc trong mắt.
Những người trên máy bay không phải là kẻ ngốc, lặng lẽ nhìn phản ứng của vài người trong mắt họ, lặng lẽ không nói lời nào.
Máy bay cất cánh, đi qua một luồng không khí xấu đã phải khi bắt đầu cất cánh sau đó thì ổn định lại.
Tiêu Lăng cởi dây an toàn ra, chuẩn bị đưa Tô Tố vào phòng nghỉ ngơi.
“Này, đừng đi. Máy bay này phải bay trong 8 tiếng đồng hồ. Chúng ta không dễ dàng gì mới có thể cùng nhau, thôi thì cùng nhau chơi đi.” Tiêu Khả đề nghị.
Tiểu Hy nghe thấy chơi thì ánh mắt sáng rực lên, đưa tay ra kéo Tô Tố, “Đúng đó đúng đó, Tố Tố, một hành trình thoải mái như vậy thật không đáng để đi ngủ. Chúng ta chơi gì đi, đợi đến khi đến hòn đảo sau đó mới ngủ bù được không?” Tiểu Hy ôm lấy cánh tay Tô Tố và hét lên nhõng nhẽo, “Tố Tố, tớ biết cậu là người tốt nhất, chơi với tớ đi!”
Tô Tố nhìn thấy dáng vẻ nài nỉ của cô ta, không thể không cười, cô đáng lẽ đã đứng dạy rồi nhưng lại ngồi xuống, “Muốn chơi cái gì?”
Tiêu Hy cũng không biết phải chơi cái gì.
Ánh mắt của Mạc Oanh Oanh từ bên kia quay sang, lập tức nhảy dựng lên, “Chúng ta chơi trò chơi mạo hiểm lời nói thật trong trái tim.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...