Tiêu Lăng đã sử dụng thời gian nhanh nhất để xử lý các vấn đề trong công ty, và sau đó cho tài xế Tiểu Trần đưa anh ta đến bệnh viện.
Anh vừa đi vừa cầm tập tài liệu cuối cùng xem và vốn dĩ không để ý đến sự tồn tại của Tô Tiểu Thất.
Cho đến khi có người đụng vào chân, thì anh mới định thần lại, dẹp tài liệu sang bên, anh nhìn xuống nền đất, có một bé gái đáng yêu đang nắm chặt cái mũi nhỏ, đôi mắt long lanh đen lay láy đang rơm rớm nước mắt nhìn anh.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cô bé sướt mướt, trái tim lạnh lẽo và cứng rắn của anh đau nhói. Anh cúi người định kéo bé gái đứng dậy, thì đứa trẻ này bỗng chốc nhìn anh vui mừng khôn xiết, lao vào anh reo lên.
"A, Daddy đây rồi!"
Dad... dy?
Tiêu Lăng sốt sắng ngạc nhiên, tỏ ý quay lại nhìn phía sau,tuy nhiên phía sau chỉ có mỗi mình Tôn Nguyênđang há miệng kinh ngạc, vốn dĩ không có người thứ 3 ở đây.
Đây có phải là... gọi anh ta?
"Lão, lão đại ơi..."
Tôn Nguyênbụm miệng lại, kinh ngạc chỉ vào Tiểu Thất "Cô bé này..."
Mèn ơi, cô bé này nhìn mặt rất giống với lão đại đấy, đặc biệt là cái mũi và miệng, quả thật như khuôn đúc ra.
Ánh mắt hoài nghi của Tôn Nguyênnhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng, há miệng ngáo ngác có thể đặt trọn quả trứng gà vào trong.
Mẹ ơi.
Cô bé gọi lão đại là daddy, không lẽ... có con rơi bên ngoài?
Nhưng...
Nhưng cô bé này trông như chỉ bốn hoặc năm tuổi, tuy rằng những năm gần đây lão đại có ăn chơi hơi xa hoa, nhưng chưa nghe anh đề cập đến có đứa con gái rơi.
Hay là tại lão đại không muốn công nhận đứa bé này?
Trong đầu Tôn Nguyênbỗng chốc xuất hiện nhìêu hoài nghi dơ bẩn về chuyện tình của lão đại.
......
Thực ra Tiêu Lăng bản chất không tốt lành gì.
Cô bé này thực sự rất giống anh ấy.
Anh ta chắc chắn nếu Tiêu Lăng bồng cô bé trên tay, thì 10 người hết 9 người đều nghĩ là cha con, còn 1 người còn lại coi như bị mù vậy!
Anh ấy luôn không thích trẻ em và cảm thấy rằng trẻ em rất ồn ào, khó chịu.
Nhưng kỳ lạ, anh phát hiện bản thân không hề khó chịu với cô bé trước mặt, thậm chí lúc cô bé hét lên "daddy" cũng đủ làm anh rung động.
"Cháu... gọi chú à?"
Một vị tổng tài tài năng lần đầu tiên nói lắp vậy
Đôi mắt Tiểu Thất lăn lông lốc nhìn một vòng, và xoa mông nước mắt ngấn lệ nhìn Tiêu Lăng.
"Tiểu Thất đau đau mông quá."
"Hãy đứng dậy." Tiêu Lăng bối rối, vội vã bế Tiểu Thất lên, cơ thể búp bê nhỏ tỏa mùi thơm sữa, với đôi má ửng hồng, ngày càng đáng yêu hơn. "Tôn tử, đưa khăn ướt đây."
"Ờ! Ờ!"
Tôn Nguyênđịnh thần lại, nhanh chóng lấy một khăn giấy ướt từ túi đưa cho anh.
Tiêu Lăng ngồi khụy xuống trước mặt Tiểu Thất, hai người nhìn nhau một hồi, lôi ra chiếc khăn giấy ướt lau bàn tay bị dấy bẩn cho cô bé, thao thác thật nhẹ nhàng. Như sợ cô bé bị hù dọa, ngay cả nói chuyện anh cũng nói thật nhẹ nhàng. "Cháu tên Tiểu Thất à?"
"Vâng ạ, cháu tên Tô Tiểu Thất ạ."
"Lúc nãy cháu vừa gọi ta sao?"
Tiểu Thất cười híp mắt hưởng thụ sự phục vụ cùa daddy, reo mừng như chú mèo con trộm được miếng mồi tanh vậy. Cô bé phát hiện ra rằng daddy không đáng ghét như cô nghĩ.
Cô muốn trả lời Tiêu Lăng, bỗng nhiên sau gáy chảy mồ hôi hột.
Cô quay lưng liếc nhìn thấy anh trai trợn mắt nhìn cảnh cáo.
Tiểu Thất sợ hãi vỗ ngực
Ố ya, thiếu chút nữa cô bị sập bẫy bởi sự điềm đạm tử tế của daddy mà nói sự thật rồi.
Haizz, cô bé như không cưỡng nổi sự điển trai của vị soái ca rồi.
May quá, may quá.
"Cô bé không có gọi chú đâu." Tô Cảnh Thụy từ phía sau Tiểu Thất đi ra, nét mặt khô khốc và nghiêm túc, "Bị té đau lắm không?"
"Đau..."
"Đáng đời, đi đường không cẩn thận, té bao nhiêu lần vẫn chưa chừa." Cảnh Thụy nắm lấy tay cô bé, nhìn vào bàn tay vẫn còn hằn dấu bụi bẩn chợt thở phào, "không sao chứ?"
Tiểu Thất mếu máo, bởi cô ấy nôn nóng muốn gặp daddy mà.
Buồn bã rút lại bàn tay nhỏ nhắn, "Không sao."
......
Tiêu Lăng và Tôn Nguyênbây giờ mới gặp Tô Cảnh Thụy.
"Ôi Mẹ ơi!" Tôn Nguyêntrợn mắt một cái, kinh ngạc không nói nên lời.
Anh ta và Tiêu Lăng cùng nhau lớn lên, đây là lần đầu tiên anh thấy có một bé trai giống anh hồi nhỏ như đúc.
Khuôn mặt nhỏ không biểu cảm kia.
Cặp lông mày rậm rạp kia.
Giống đến nỗi không tìm được điểm nào khác biệt...
Chúa ơi.
Ai nói lão đại và hai đứa trẻ này không có quan hệ gì, anh là người đầu tiên không tin.
......
Boom!
Nhìn thấy Tô Cảnh Thụy, người tinh anh như tổng tài Tiêu còn phải điên đảo lên.
Đầu óc ngừng hoạt động.
Anh nhìnvào hai con búp bê và nói lúng túng, "cháu, cháu lúc nãy gọi ta là gì?"
So với sự rung động của Tiêu Lăng, Tô Cảnh Thụy bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu nhăn nhó, đưa tay kéo Tiểu Thất ra sau.
"Cháu nói Tiểu Thất không phải gọi chú đâu." Tô Cảnh Thụy không ngừng giải thích, "em cháu nhìn nhằm người."
Nhận nhầm người à?
Tiêu Lăng nhíu mày và trông nghi ngờ.
Trí nhớ anh nào giờ rất tốt, anh ấy chắc chắn trước giờ chưa gặp qua hai đứa trẻ này, nhưng đối với anh hai đứa trẻ này lại cho anh cảm giác rất thân thuộc, không chỉ quen thuộc với ngoại hình, mà đến tiếng nói cũng quen thuộc.
Hình như anh đã từng nghe hai giọng nói này ở đâu rồi.
"Em gái con thực sự nhận nhầm người." Tô Cảnh Thụy nheo mày nhìn Tiêu lăng như giấu giếm điều gì, vẫy tay một cách nhanh chóng gián đoạn suy nghĩ của Tiêu Lăng, "Nhà con có người đang nằm trong bệnh viện, má mi con đang ở trên lầu thăm bệnh, tụi con cảm thấy buồn nên xuống đây dạo chơi, chú đây rất giống daddy con, nên Tiểu Thất lúc nãy nhận nhầm người thôi. "
Hóa ra là như vậy!
Tiêu Lăng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên anh khẳng định chắc rằng không có con riêng bên ngoài, nhưng khi nghe cậu bé nói vậy, anh hụt hẫn.
Nhớ ra rồi, anh nhớ ra hai đứa bé này!
"Các con có phải Tô Tiểu Thất và Tô Cảnh Thụy không?"
Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhìn nhau và lo lắng.
Thì ra daddy đã biết đến sự tồn tại của hai người rồi à? Nếu như vậy, thì càng không nên tha thứ!
Cảnh Thụy căng khuôn mặt nhỏ nhắn, kéo tay Tiểu Thất ra đằng sau, đề phòng nhìn trừng Tiêu Lăng, "chú làm sao biết tên của con và Tiểu Thất thế?"
"Hóa ra là tụi con thật à." Tiêu Lăng không biết nên thất vọng hay là nên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xoa đầu hai đứa trẻ, "yên tâm đi, chú không phải người xấu, các con còn nhớ trước kia có quen một thái gia gia không, đó là ông nọi của chú đấy. "
Trong thời gian này, thái gia không ngừng gọi điện cho Tiêu Lăng, mỗi lần gọi đều kể về cuộc nói chuyện của ông với hai đứa nhỏ."
Kể về cặp sinh đôi ấy thông minh ra sao, dễ thương ra sao, khuôn mặt giống Tiêu Lăng ra sao.
Vào cuối mỗi cuộc gọi, ông già phải nói, "Vì vậy, con rồng thông minh và dễ thương, tại sao không phải là loại của bạn?"
Giọng điệu muốn ưu oán bao nhiêu thì lại ưu oán bấy nhiêu.
Tên của hai đứa bé được anh ta biết từ lão ông đó.
Nhưng lão ông đó nói rằng hai đứa trẻ này bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng sao?không nhẽ mẹ hai đứa đã lưu lại bức ảnh cha của hai người chăng?
Vậy người đàn ông đó sao lại giống anh ta thế?
Suy tính một hồi cũng chỉ có khả năng này thôi
Bây giờ gặp rồi anh mới biết vì sao lão ông lại thích hai đứa bé này đến vậy, và thậm chí đến cả người lạnh lùng như anh ngắm nhìn hai đứa trẻ còn phải yêu mến nữa, nói chi đến lão ông kia cũng đã bị kiểm soát luôn.
Tiêu Lăng không ngừng lắng nghe lão ông oán trách về việc cha của hai đứa là cặn bã.
Và giờ đây anh ta đã hiểu.
Đến đứa trẻ dễ thương như vậy mà bị bỏ rơi,thì bây giờ đã rõ đầu đuôi người cặn bã đó rồi!
“Ồ, thì ra chú là cháu của thái gia gia à.” Giọng nói hai đứa bé nhẹ bẵng ra.
"Đúng, chính là chú."
Tiểu Thất rối bời, bộ mặt ngạc nhiên, "Chú là cháu của thái gia gia, vậy con có thể gọi chú là daddy không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...