Nhược Hy bất ngờ, nhìn Lam Nhược Khê tiếng chị phát ra lúc này không hề có sự chán ghét hay khinh thường mà là gọi một cách chân thật. Nắm tay thành quyền để áp chế cảm xúc của mình, Lôi Lạc Dương cũng nhận ra sự thay đổi trong con ngươi đen không gợn sống kia. Giọng nói mang theo cưng chiều vang lên bên tai cô
- Bảo bối, hãy làm theo cảm nhận từ tim em.
Nhược Hy nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa nở một nụ cười rồi quay sang nhìn Lam Nhược Khê
- Người có lỗi là mẹ cô, không phải cô.
Nhược Hy bình tĩnh nói, Lam Nhược Khê nhìn cô giọng nói hơi khàn vì khóc
- Chị...chị sẽ chấp nhận người em gái này chứ và chỉ có thể tha thứ cho những gì em đã làm không. Thật sự em rất muốn chị làm chị em
Lam Nhược Khê nói những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng không hề có chút giả dối nào. Nhược Hy có chút dao động cô cũng muốn lắm, có một đứa em gái để yêu thương. Lam Chính Huy chỉ biết im lặng, ông không biết phải nói gì...ông đã nhận ra lỗi?
Nhược Hy thở dài, cô thật sự mềm lòng a. Nhìn Lam Nhược Khê rồi nhìn Lam Chính Huy, cô nói
- Được rồi, tôi sẽ tha thứ cho cô còn về ông (đưa mắt nhìn về Lam Chính Huy) phải xem biểu hiện của ông đã.
Nói xong Nhược Hy mệt mỏi dựa vào vào người Lôi Lạc Dương. Lam Nhược Khê vui không ngớt cuối cùng cô cũng có chị
- Cảm ơn chị.
Lam Chính Huy cũng biết lỗi lầm của mình, nên ông sẽ bù đắp tất cả để được Nhược Hy tha thứ. Lôi Lạc Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nhược Hy có chút đau lòng
- Bảo bối, mệt lắm sao?
Nhược Hy thật sự lười mở miệng nên đành gật đầu, mắt cũng lim dim hẳn là buồn ngủ. Lam Chính Huy mắt thấy Nhược Hy mệt mỏi mở miệng nói
- Đỡ con bé lên phòng nghỉ ngơi đi. Tí nữa ăn cơm trưa ở đây rồi hãy về.
Lôi Lạc Dương cũng không từ chối gật đầu đồng ý. Ôm Nhược Hy lên phòng, đặt nhẹ nhàng cô xuống giường chính mình cũng nằm xuống ôm cô vào lòng rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Tỉnh giấc, Nhược Hy nhìn căn phòng vừa quen vừa xa lạ kia.
- Tỉnh rồi?
Phía trên đầu truyền đến giọng nói trầm ấm cùng cưng chiều. Nhược Hy nhìn Lôi Lạc Dương đang chống tay đỡ đầu mắt nhìn về phía mình thì nở nụ cười, ôm lấy hong anh đầu cọ cọ vào lòng ngực cứng rắn kia.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sau đó là giọng nói của Lam Nhược Khê truyền đến
- Chị, anh rễ cơm đã xong hai người mau xuống nhà ăn cơm.
- Được.
Nhược Hy đáp trả rồi xốc chăn đứng lên, chân còn chưa kịp đặt xuống đất thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, theo phản xạ Nhược Hy ôm lấy cổ của Lôi Lạc Dương để không bị té. Lôi Lạc Dương ung dung bế cô vào làm vệ sinh cá nhân rồi bế xuống phòng ăn. Nhược Hy ngượng đỏ cả mặt, mắt liếc nhìn những người làm đang nhìn họ thì vùi đầu vào ngực Lôi Lạc Dương nói
- Anh bỏ em xuống đi, ngại chết được.
Lôi Lạc Dương nhìn cô co rút trong lòng ngực anh như con mèo thì tâm tình tốt lên hẳn, giọng có phần trêu chọc
- Bảo bối của anh cũng biết ngại nha...
Nhược Hy thở phì phò trừng mắt nhìn Lôi Lạc Dương, nhưng anh chỉ nhìn cô cười vô tội. Vào đến phòng ăn Lam Chính Huy và Lam Nhược Khê đã an tọa trên bàn, cả hai không hẹn cùng ngước nhìn Lôi Lạc Dương và Nhược Hy.
- Chị xuống rồi, mau ngồi đi.
Lam Nhược Khê biết ý đứng dậy kéo ghế để Nhược Hy ngồi, nào ngờ Lôi Lạc Dương gật đầu xem như cảm ơn rồi ôm Nhược Hy ngồi lên đùi mình bắt đầu đút cơm cho cô ăn.
- Em tự ăn được.
- Nhưng anh vẫn thích đút cho bảo bối.
Con ngươi của Lam Chính Huy cùng Lam Nhược Khê mở căng ra hết cỡ nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là người đàn ông được mệnh danh là "lãnh huyết vô tình"? Là người nghe người sợ, lạnh lùng không gần nữ sắc? Vậy cảnh họ đang chứng kiến là gì đây? Nguoi đàn ông cười ôn nhu, vẻ mặt cưng chiều cùng sủng nịnh. Dịu dàng đút vợ ăn cơm, nếu như không tận mắt chứng kiến có đánh chết họ cũng không tin.
Nhược Hy thấy hai người lộ nét mặt kinh ngạc chỉ biết lắc đầu cười khổ. Anh cũng quá khoa trương đi...
- Hai người cũng mau ăn đi.
Nhược Hy nhìn cả hai chưa động đũa thì có lòng tốt nhắc nhở. Hai người lúc này mới biết mình làm hành động hơi lố, liền cười trừ rồi cúi mặt ăn cơm để che đi phần xấu hổ.
Sau khi ăn xong, Nhược Hy cùng Lôi Lạc Dương ra về. Có lẽ nên để quá khứ chôn vùi mãi mãi, bây giờ cô đang rất hạnh phúc không chỉ vì muốn trả thù mà đánh vỡ hạnh phúc này. Dù gì cô đã cho Dương Liễu ở tù nên cũng sẽ cho Lam Chính Huy một cơ hội để sửa đổi lỗi lầm. Quá khứ cũng đã là quá khứ, nên buông bỏ được thì buông bỏ.
Chiếc siêu xe dừng trước biệt thư Lôi Viên. Lúc hai người bước vào đã thấy khuôn mặt lo lắng của Tề Phúc, Lôi Lạc Dương nhíu mày không vui nhìn về phía Tề Phúc chờ anh nói
- Lão đại, lô hàng bị bang Hắc Thiên cướp rồi.
Tề Phúc vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Lôi Lạc Dương, anh biết lô hàng này rất quan trọng tất cả vũ khí đó đều là loại tối tân nhất.
- Có biết họ đưa đi đâu?
- Là Anh Quốc.
- Chuẩn bị máy bay, tôi lập tức qua đó.
Lôi Lạc Dương lạnh lùng ra lệnh, sau đó ôn nhu nhìn Nhược Hy nói
- Bảo bối, anh có việc bận nêm sẽ rời đi mấy ngày. Em ở nhà nhớ chăm sóc mình thật tốt. Nếu cảm thấy chán thì gọi Lăng Ngọc hoặc Lam Nhược Khê đến chơi, có biết không?
Lôi Lạc Dương ân cần nhắc nhở, thật sự anh không muốn rời xa bảo bối tí nào. Nhược Hy buồn buồn nhìn anh, nhưng miệng vẫn cười
- Dạ, em biết rồi. Anh phải cẩn thận, nhớ về sớm không thì em sẽ rất nhớ anh.
- Ừ, anh biết rồi. Bà xã, anh yêu em.
Lôi Lạc Dương hôn nhẹ lên trán Nhược Hy, rồi bước vội đi. Nhược Hy nhìn bóng lưng khuất dần thì trong lòng một nỗi bất an dấy lên. Nhưng trong lòng tự nhủ "anh sẽ không sao đâu"
Cứ như vậy, một ngày trôi qua...đêm hôm đó Nhược Hy bừng tỉnh sau cơn ác mộng, cô mơ thấy Lôi Lạc Dương bị người ta bắn máu không ngừng chảy ra. Lúc nhắm mắt anh chỉ kịp nói hai từ xin lỗi. Mồ hôi nhễ nhãi trên trán, nhìn lên đồng hồ treo tường chỉ mới hai giờ sáng. Nhược Hy lúc này muốn nghe giọng nói của Lôi Lạc Dương để biết anh vẫn an toàn. Cầm điện thoại ấn số của Lôi Lạc Dương, chỉ hai lần đỗ chuông đã có người bắt máy
- Bảo bối?
- Ông xã,...
Giọng Nhược Hy nghẹn lại khi nghe thấy tiếng nói của anh. Trên mặt đang nhăn lại cũng từ từ giãn ra, anh vẫn bình an.
- Bảo bối, sao em vẫn chưa ngủ?
- Không có anh, em ngủ không được.
Lôi Lạc Dương cảm thấy hạnh phúc cũng đau lòng nói
- Ngoan, ngủ một giấc cho khỏe anh sẽ về sớm.
- Dạ, vậy anh cũng ngủ ngon, yêu anh...ông xã.
Nói xong cô cúp máy, Lôi Lạc Dương tay cầm điện thoại nhìn màn hình đã tắt nở nụ cười
- Anh cũng yêu em, bà xã!
Trầm ngâm một hồi cả hai con người ở hai nơi khác nhau, nhưng con tim lại đập cùng một chỗ và mang theo hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. Nhưng họ đâu hề hay biết, đây sẽ là lần gọi cuối cùng, được nghe giọng nói của cô và anh lần cuối trước sự mất tích của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...