Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vệ Ách đã gặp qua ​​​​rất nhiều cách cắt giấy, kỹ thuật cắt giấy của Liễu phái của Đường Tần đã phát huy rất nhiều tác dụng ở phó bản Mân Nam và Điền Nam. Song phong cách đặt trên khay hiện giờ hoàn toàn khác với phong cách của Đường Tần.

Giấy nền dùng: đỏ thẫm, xanh lá cây, chàm, tro đất, vàng đậm.

Tổng cộng 5 màu.

Cô gái tóc đuôi sam dài chừng ba tấc, đường nét cắt giấy dày và gồ ghề, có rất nhiều chữ viết lớn được khắc bằng đao, phong cách thô sơ và đơn giản. Hình như là phong cách vùng Tây Bắc tỉnh Sơn Tây, điều đặc biệt hơn nữa là những tờ giấy màu xếp chồng lên nhau, khi nhặt từng tờ một lên sẽ thấy phần dưới của hình người cắt giấy kết hợp với các đặc điểm của động vật khác.

Nhìn kỹ thì giống như người và thú, dung hợp vào một chỗ.

Mà nơi cô gái tóc đuôi sam kết hợp với đủ loại động vật xấu xí và đều có những đường nét tượng trưng cho "lụa đỏ".

Ở mũi thuyền, dị biến của "Lý Thúy Hoa" chợt lóe lên trong đầu Vệ Ách.

[Chúc mừng người chơi "Vệ Ách" phát hiện ra bản thảo cắt giấy (ngũ quỷ kết âm thân), (thần chuột đón dâu), (□□ cưới gả) (*), (cô gái mười hai tay), (người phụ nữ cưỡi ngựa mặt vàng), xin hỏi ngài có ghi chép lại hay không?]

(*) Raw gốc là ô vuông, không phải bị lỗi text thì cũng do tác giả ẩn.

Người cắt giấy đầy màu sắc được đặt trên đĩa, lời nhắc của hệ thống lặng lẽ lướt qua bảng điều khiển.

Vệ Ách hơi nheo mắt lại, cậu còn chưa có động tác gì thì "tay" liền tự vươn ra, nắm lấy năm người giấy màu sắc lòe loẹt trên đĩa —— thứ xuất hiện trong tầm mắt cậu là một đôi móng tay biến thành màu đen, làn da thô ráp và nứt nẻ, trên cổ tay là hai chiếc vòng tay bằng đồng thau rực rỡ.

"Giáp Ất, Giáp Bính, Giáp Đinh, Giáp Mậu..."

"Lý Thúy Hoa" vừa nói vừa cầm lên hình người giấy trong đĩa, đếm chúng một cách kỳ lạ.

Cô ta liên tục đếm, còn không ngừng dựa theo thói quen của phụ nữ nông thôn, nhúng nước vào một bên rồi chấm vài chấm lên người giấy.

Vệ Ách thử khống chế hành động của "Lý Thúy Hoa" phát hiện không có tác dụng gì.

Hệt như cậu chỉ nhập vào ký ức của "Lý Thúy Hoa", mượn ánh mắt của cô ta đọc những gì cô ta thấy.

Sau khi phát hiện ra điều này, Vệ Ách liền ngừng làm những chuyện dư thừa, chỉ quan sát hành động của "Lý Thúy Hoa", nhân tiện xác nhận [xác định thu thập] trên bảng điều khiển —— thứ cắt giấy này không có tác dụng gì đối với cậu, nếu gặp được Đường Tần có thể đưa cho cô, để cô thăng cấp một chút.

Theo lý thuyết, "kéo cắt đầu rồng" của Đường Tần có tiềm năng rất cao, nhưng cô lại có ít mẫu cắt giấy, điều này đã hạn chế khả năng cắt giấy của cô.

Đường Tần tự nghiên cứu, tự nghĩ ra mẫu cắt giấy của riêng mình.

Độ khó của cái sau rất cao, sau khi cắt giấy xong phải có năng lựa kỳ lạ mới kích hoạt được, hình như còn tồn tại quy tắc nào đó.

Tương đối mà nói, năng lực của một người chơi cắt giấy khác trên bảng A lại cao hơn, nhưng không phải tất cả người chơi cao cấp đều gia nhập cục kiểm sát, có một số người rải rác trong dân gian, có một số người thì gia nhập "hiệp hội" do chính người chơi kết đoàn hình thành [1]. Sự tồn tại của "hiệp hội" khác với cục kiểm sát, "hiệp hội" có mục tiêu rõ ràng, tập trung vào việc cải thiện năng lực của người chơi, chứ không phải giải quyết những sự kiện quỷ dị. Phần lớn thành viên của hiệp hội không qua lại với phía chính phủ, thời gian Vệ Ách trở lại trái đất cũng không lâu, còn chưa từng tiếp xúc với bọn họ.

Không biết có thành viên hiệp hội nào trong số 100 người chơi được chọn cho phó bản Quỷ Độ Huyền Hà này hay không.

Ngay khi suy nghĩ này vừa thoáng qua, Vệ Ách đã nhập vài kiểu giấy vào thanh vật phẩm của mình.

"Mậu Giáp, Mậu Ất..." Tay "Lý Thúy Hoa" trước điện thờ ướt đẫm nước, ngón tay cô ta chấm vào giấy ngũ sắc trong khay. Cô ta "ôi chao" một tiếng, lẩm bẩm "còn thiếu một cái nữa".

Sau khi xếp gọn gàng cắt giấy ngũ sắc, Lý Thúy Hoa phủ một tấm vải sẫm màu lên khay, đặt nó trước ánh nến của điện thờ.

Giấy cắt bình thường ban đầu, khi được đặt trước điện thờ, trào ra một chút quỷ vận khó phát hiện.

Vệ Ách mượn ánh nến đỏ nhìn lại.

Chỉ thấy một luồng khí xám trắng bay ra khỏi điện thờ, lượn lờ trên khay.

Thời gian dần trôi qua, nó thấm vào cắt giấy ngũ sắc đã phủ vải đen.


"Lý Thúy Hoa" trong "thăm dò linh hồn" không hề biết rằng có người đang quan sát từng cử động của cô ta bằng chính đôi mắt của mình. Cô ta đặt những mảnh giấy trước và sau điện thờ, rồi cất bước ra khỏi căn nhà hẹp. Tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên —— hóa ra nơi Lý Thúy Hoa đặt cắt giấy và điện thờ cung phụng là một phòng tối riêng biệt bị giấu kín.

Cánh cửa tủ quần áo lớn bằng gỗ đặt trên sàn được mở ra, sau khi Lý Thúy Hoa ra khỏi tủ quần áo bèn đặc biệt khóa tủ lại.

Lúc này cô ta mới mặc vào một bộ đồ mới chưa cũ, loạng choạng bước ra ngoài.

Ánh mắt Vệ Ách lướt qua ngôi làng nơi Lý Thúy Hoa sinh sống —— kiến trúc Bắc Sơn Tây truyền thống, nhà hầm lớn nhỏ trong đất sét vàng trải dài trên núi.

(*) Nhà hầm (khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm)

Người đàn ông đội khăn xếp và người phụ nữ mặc váy hoa màu xanh đậm, những bó ớt và tỏi treo trước cửa. Dường như người trong làng quen biết "Lý Thúy Hoa", có vài phần kính sợ với cô ta, gặp mặt bèn lên tiếng chào hỏi một câu "thẩm Lý". Còn có người phụ nữ khác chạy tới, nhét cho cô ta mấy đồng xu.

"Thẩm Lý, con gái lớn nhà tôi còn phiền thẩm lo liệu cho một gia đình tốt." Người phụ nữ trong làng vừa nải nỉ vừa dúi đồng xu cho cô ta.

Một tay Lý Thúy Hoa cầm giỏ trúc, một tay nhét đồng xu vào mép thắt lưng, đồng thời còn thân thiết nói: "Ai da, con gái nhà ai chứ, tôi nhìn con bé lớn lên mà, sao có thể không cho con bé gả vào một gia đình tốt chứ? Mợ cứ yên tâm, yên tâm giao cho tôi đi, mợ Lưu Tam này, mợ cứ chờ xem đi, tôi sẽ tìm cho con bé một thiếu gia phú quý được hưởng phúc làm thiếu phu nhân —— chỉ là thiếu gia gần đây... Cô gái ở làng bên cạnh đã quyết định rồi, chỉ sợ con bé phải gả xa một chút, nhưng dù có xa đến mấy cũng tốt hơn chịu khổ trong khe núi nghèo phải không? Có tiền mà, một năm ít về thì ít về, nhưng có thể mang nhiều tiền về giúp đỡ gia đình mới là lòng hiếu thảo ấy nha."

"Thẩm Lý nói rất đúng, vậy thì cứ gả xa một chút."

Người phụ nữ trong làng cảm kích rời đi, nhưng Vệ Ách lại như có điều suy nghĩ liếc nhìn Lý Thúy Hoa đi ra.

Trong thời đại cũ, làm sao một cô gái nông thôn có thể dễ dàng gả vào phủ địa chủ làm thiếu phu nhân?

Lời nói dối rõ ràng như vậy, người phụ nữ trong làng thế mà lại tin không nghi ngờ chút nào.

Không phải ai trong làng cũng là kẻ ngốc.

Hoặc là bọn họ đã tận mắt chứng kiến việc cô gái "lấy chồng xa" rất kiểu cách phô trương rồi sai người đưa tiền về giúp đỡ gia đình.

Những hình người cắt giấy với ngày sinh tháng đẻ trên khay của Lý Thúy Hoa chợt lóe lên, Vệ Ách chuyển sự chú ý của mình về hướng Lý Thúy Hoa ra khỏi làng —— nhiều người cũng đi bộ bên ngoài như cô ta, có người đi xe bò, có người cõng con trên lưng, hình như là đi chợ.

Phụ nữ ở quê không có nhiều lễ nghĩa chú ý như tiểu thư đài cát trong biệt phủ, con gái lớn có chồng hay chưa cũng phải phụ giúp việc nhà. Khi có phiên chợ lớn, mọi người sẽ ra ngoài bán trứng và lông cừu, may quần áo đủ dùng trong năm cho cả gia đình.

Người dân vài dặm xung quanh tụ tập trên con đường bùn đất vàng.

Lý Thúy Hoa dựng một chiếc giỏ trúc đi theo người phụ nữ ra chợ. Đi tới đi lui, liền đến gần một cô gái lớn tuổi sắp lấy chồng.

Có lẽ cô gái này đến từ một làng khác, không biết Lý Thúy Hoa, Lý Thúy Hoa khéo ăn khéo nói moi ra hoàn cảnh của cô gái. Sau khi biết được tuổi tác thích hợp của cô, thái độ của cô ta càng trở nên thân thiết hơn. Khi cô gái bị hỏi dò về chuyện kết hôn của mình, lập tức thẹn thùng cúi đầu đi về phía trước.

Ánh mắt "Lý Thúy Hoa" đảo qua đảo lại mảnh vải thêu để lộ ra trong giỏ của cô gái.

Lý Thúy Hoa "ái chà" mỉm cười, không còn vặn hỏi mà trái lại giới thiệu một "công việc" với cô gái.

Nói mình là thần mai mối ở một làng nào đó, thường xuyên đến xem việc kết hôn cho người khác, thấy trong thị trấn người ta hay bán loại vải thêu hoa này, một mảnh này đáng tiền lắm. Thêu thành miếng lớn có thể dán ở nhà cả năm.

Chỉ là kiểu thêu này tốn rất nhiều công sức, mấy cô gái tay không khéo không làm được.

Uổng phí cô ta tốn nhiều tiền bạc để mang về một tấm vải thêu tốt, nhưng lại không tìm được thợ lành nghề trong làng.

Lý Thúy Hoa bắt bí được cô gái nông thôn, cô ta vừa than thở vừa kể một cách sinh động về mọi chiêu trò trong thị trấn, còn lấy ra một miếng phấn thơm bọc giấy đỏ dúi vào tay cô gái kia.

Đi sắp xong phiên chợ này thì cũng biết cô gái ấy tới năm kết hôn, cô gái lớn đương tuổi lấy chồng đi theo Lý Thúy Hoa.

Lý Thúy Hoa lấy cớ dẫn cô đi xem mẫu thêu mang từ trong thành về, với lý do muốn cô gái xem xét liệu cô gái có thể làm được hay không. Nếu có thể làm thành một mảnh, cô ta sẽ nhận phí công của người trung gian, ba đồng xu còn lại thuộc về cô gái.

Bề ngoài Lý Thúy Hoa thật thà chất phác lại niềm nở hiển nhiên rất có sức thuyết phục, hơn nữa cùng đều là đàn bà con gái, mà cô ta còn là phụ nữ một thân một mình đến chợ. Cô gái mới đầu còn hơi sợ người lạ, nhưng dần bị lời ngon tiếng ngọt suốt một đường của Lý Thúy Hoa mà nói ra, cứ mở miệng ra là "thẩm Lý" như tin tưởng lắm.

Vệ Ách thấy Lý Thúy Hoa dẫn người càng đi càng xa, cuối cùng đến một khe núi.


Lý Thúy Hoa quẹo chân một cái, té ngã trên mặt đất, ai da kêu to.

Cô gái không nghi ngờ gì, vội ngồi xổm xuống đỡ cô ta.

Lý Thúy Hoa lấy ra một cái nêm sắt từ trong giỏ trúc, đập vào gáy cô gái. "Bụp" một tiếng, cô gái ngã xuống đất, Lý Thúy Hoa thay đổi thái độ niềm nở và chân chất trước đó, nhanh chóng đứng dậy từ mương đất sét vàng. Cô ta ngó xung quanh rồi ném giỏ trúc của cô gái xuống rãnh sâu, còn mình khiêng cô gái bất tỉnh rồi rẽ trái rẽ phải, đi theo một con đường vắng vẻ đến một nhà hầm đất sét vàng bị bỏ hoang.

Nhà hầm đầy mạng nhện được mở ra, cô gái bị trói ở phần trong cùng của nhà hầm.

Vệ Ách mượn tầm mắt của "Lý Thúy Hoa", liếc nhìn khung cảnh chung của nhà hầm ——

Trong nhà hầm không có đồ đạc gì, nhưng có vài chiếc ghế đẩu dài, phía trên nhà hầm hình cung treo một chiếc móc sắt to cho đồ tể làm thịt heo.

Những chiếc ghế dài, móc sắt và mặt đất đều dính đầy máu.

Còn có rất nhiều xương vụn rơi xuống.

Lý Thúy Hoa kéo người vào nhà hầm, trói chặt bịt miệng rồi trở về làng như không có chuyện gì xảy ra. Ký ức về [thăm dò linh hồn] thay đổi, ánh sáng biến hóa, dường như trời đã về đêm. Lý Thúy Hoa cúi người, đứng cung kính trong nhà hầm, thận trọng nói:

"Đại chân sư, mười mấy 'nữ sinh dẫn' mà ngài muốn đều đã tìm thấy. Người cuối cùng có ngày sinh tháng đẻ đặc biệt nhất, con nhớ chân sư đã nói, phải tìm một cô gái tốt cho "thần Ngũ Hỉ", đặc biệt để lại cho ngài. Người nhìn xem thế nào?"

Lý Thúy Hoa nịnh nọt "đại chân sư" còng lưng, dùng đôi tay khô như đại bàng tóm lấy cô gái đang sợ hãi, không nhìn làn da của đối phương mà như xuyên thủng lớp da kiểm tra thứ gì đó.

"Không sai không sai, Giáp Mộc Tử Thủy (*), ngày sinh vô cùng tốt, xứng với "thần Ngũ Hỉ" của ta."

(*) Bên mình gọi là mệnh Hải Trung Kim có nghĩa là vàng dưới đáy biển, chỉ những thứ quý giá, vàng bạc nằm sâu dưới đáy biển hiếm có. Hải Trung Kim được đánh giá là nạp âm điềm đạm nhất, họ lạc quan, nhẹ nhàng và yêu đời. Từ bên ngoài đến nội tâm, người này toát ra vẻ hiền hòa, ít khi cố gắng gây ảnh hưởng lớn đến những người xung quanh.

Cô gái kia đầy sợ hãi, hoàn toàn nghe không hiểu đại chân sư mặc áo đỏ đang nói gì, chỉ giãy giụa rên rỉ.

Đại chân sư nhếch miệng cười với cô, lộ ra hàm răng vàng khè, nói: "Đúng là một cô gái xinh đẹp, đừng nóng đừng nóng, bây giờ tôi sẽ tiễn cô đi gặp lão gia thần Ngũ Hỉ."

Khi đang nói, đôi tay như móng vuốt đại bàng của đại chân sư đột nhiên nắm lấy đầu cô gái bị Lý Thúy Hoa lừa gạt.

Mắt cô gái mở to.

Từng luồng khí màu trắng trào ra từ tay đại chân sư, thoáng chốc, một bức tượng mơ hồ và kỳ lạ xuất hiện trong nhà hầm.

Trước khi tượng thần Ngũ Hỉ xuất hiện, Lý Thúy Hoa cúi đầu xuống trước, không dám nhìn bức tượng xuất hiện kia. Vệ Ách trong ký ức của "Lý Thúy Hoa" không thể nào kiểm soát được hành động của Lý Thúy Hoa, chỉ có thể loáng thoáng thấy đường nét từ bóng đen trên vách tường nhà hầm —— tượng thần tạo hình quái dị xuất hiện ở phía sau cô gái, ôm lấy cô gái rồi hòa vào làm một với người sống.

Cùng với đó là âm thanh của những khớp xương bị trật khớp và sắp xếp lại.

"Đại chân sư" thở ra một hơi, dường như rất hài lòng.

Mãi đến lúc này, Lý Thúy Hoa mới không nhịn được tò mò ngẩng đầu lên, liếc nhanh một cái.

Khuôn mặt của đại chân sư già nua và teo tóp trước đó trở nên căng mọng và tràn đầy sức sống, dáng người còng xuống trước đó của ông ta đã thẳng hơn rất nhiều, dường như thoắt cái ông ta đã trẻ ra hơn mười mấy tuổi.

Mà ở trước mặt chân sư, dây thừng trên người cô gái vốn bị trói đều đã rơi xuống, mặt cô gái trắng bệch trơ trơ ra.

Cô gái đứng thẳng trên mặt đất như một con rối, hai tay buông xuống, tuy còn sống nhưng lại đáng sợ hơn cả người chết, từng dải lụa đỏ tươi vươn ra khắp cơ thể cô gái, nối cô với một bức tượng quái dị phía sau có vầng hào quang tối tăm hơn nhiều.

"Thoải mái... thoải mái." Đại chân sư khen ngợi, vẫy tay về phía cô gái đang đứng thẳng. Cô gái mang theo tượng thần sau lưng tiến về phía trước rồi tự động đáp xuống bên cạnh chân sư.

Khi cô gái mang theo tượng thần bay tới, Lý Thúy Hoa vội cúi đầu xuống, dường như không dám nhìn chính diện tượng thần Ngũ Hỉ. Thấy đại chân sư nhận lấy "nữ sinh dẫn" mà mình dẫn tới, Lý Thúy Hoa hanh chóng quỳ xuống dập đầu nói:

"Chân sư, những việc ngài nói, con, con đều đã làm theo."


"Con có thể gia nhập môn Trường Sinh không?"

"Đại chân sư" thi triển bí pháp xong dường như có tâm trạng rất tốt, tiện tay bỏ lại một món đồ cho Lý Thúy Hoa.

"Bây chỉ là một ả đàn bà thôn quê, thiên phú dốt nát, thực ra khó nhập môn. Thôi thôi thôi, hiếm khi tâm trạng ta tốt, làm người tốt một lần. Thứ này có thể cho bây câu thông với một quỷ quái ở âm phủ, nhưng bây chỉ là một con đàn bà ngu dốt, muốn trường sinh không bị bệnh tật hay gặp tai họa thì phải vay mượn sự giúp đỡ từ thần linh." Đại chân sư cười khà khà mấy tiếng: "Phải xem bây có nỡ hi sinh chồng mình làm tế phẩm hay không."

Tấm thẻ gỗ đen như mực rơi xuống đất, Lý Thúy Hoa nắm chặt tấm thẻ gỗ, dường như tâm trạng thay đổi mạnh mẽ.

Đại chân sư phớt lờ cô ta, chỉ âm trầm nói:

"Nhớ kỹ, vào môn Trường Sinh của ta, vàng bạc phú quý, trường sinh bất tử, tự đến tự có. Nếu dám tiết lộ bí mật và phản bội môn Trường Sinh của ta... Ơ?"

Ánh mắt đại nhân sư liếc nhìn "Lý Thúy Hoa", lời đang nói bỗng ngừng lại.

Khi ấy, tầm mắt của đại chân sư dường như xuyên qua "Lý Thúy Hoa".

Một cảm ứng kinh khủng đột nhiên sinh ra, Vệ Ách cắt đứt ngay [thăm dò ký ức linh hồn] này mà không chờ bất cứ lời nhắc nào của hệ thống.

** ***

Ánh lửa vàng rực rọi vào mắt, Vệ Ách mở mắt ra, đối diện với đống lửa trước mặt.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi.

—— vừa rồi, khi cậu đang thăm dò ký ức của Lý Thúy Hoa, vào giây phút cuối cùng, vốn dĩ "đại chân sư" của môn Trường Sinh chỉ là một đoạn ký ức, vậy mà lại thực sự thấy cậu xuyên thấu qua ký ức!

Chính đại chân sư trong ký ức của Lý Thúy Hoa có thể đoán trước được tương lai có người đang rình mò?

Hay là cậu thông qua ký ức thấy đại chân sư của môn Trường Sinh, đối phương có thể trực tiếp phát hiện?

Thoạt nhìn, hai tình huống này không có nhiều khác biệt, nhưng cái trước chỉ là đại chân sư trong môn Trường Sinh có thể cảm nhận được tương lai. Cái sau lại càng khủng bố —— điều đó nói rõ, đại chân sư môn Trường Sinh rất có thể vẫn còn sống! Cậu chỉ đứng ngoài quan sát ký ức của người khác, cũng sẽ khiến đối phương cảm nhận được.

Cả hai tình huống đều vô cùng kinh khủng, Vệ Ách không hề hoảng sợ, cậu làm theo khẩu quyết của [Mai Hiên Bỉnh Quỷ Quyết], chậm rãi vận chuyển tâm pháp, bình tĩnh lại suy nghĩ trong đầu.

Sau khi điều hòa hơi thở, Vệ Ách bình tĩnh suy nghĩ về lượng thông tin trong đoạn ký ức của "Lý Thúy Hoa".

Lý Thúy Hoa vốn là bà mối trong làng.

Mượn cái danh bà mối để giúp đỡ việc hôn sự, cô ta đã lấy được nhiều ngày sinh tháng đẻ của nhiều khuê nữ nông thôn, dựa theo yêu cầu của một số người mà chọn lựa.

Sau đó, dưới danh nghĩa gả cô gái đến một nơi xa tận hưởng hạnh phúc, đưa cô gái đến trong tay một ít người có khả năng đặc biệt.

Tài lực của đối phương phải rất hùng hậu, lúc này mới có thể làm cho Lý Thúy Hoa làm mối diễn ra suôn sẻ, trước vàng thật bạc trắng, người trong làng sẽ không ai nghi ngờ cô ta. Ai cũng mong cô ta có thể đưa cô con gái ra ngoài, gả cho một gia đình giàu có.

Mà "môn Trường Sinh" muốn những cô gái này có mục đích khác. Hành động của đại chân sư xuất hiện trong nhà hầm đã chứng tỏ một chút xíu công dụng ——

Cái gọi là "đại chân sư" trong thân thể chứa đựng một thứ quỷ quái tên là "thần Ngũ Hỉ".

Chính Vệ Ách cũng đã dung nạp quỷ quái, biết việc dung nạp quỷ quái có ảnh hưởng lớn bao nhiêu với người thường. Cậu có hệ thống và "Luật Thiên Cương" bảo vệ, mới không bị ảnh hưởng. Song nếu người sống bình thường thu nhận quỷ quái, rất có thể đối phương sẽ chịu sự ăn mòn và tra tấn cả ngày lẫn đêm của quỷ khí, máu sẽ dần biến mất.

Mà quỷ vật có hung tính rất mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn trả người điều khiển quỷ.

Khi đại chân sư mới xuất hiện trong nhà hầm, cơ thể ông ta còng xuống, ngón tay khô quắt, rõ ràng là bị quỷ quái hút máu nên mới thế, nhưng cái gọi là đại chân sư lại có thể lợi dụng một cô gái còn sống làm nhân tình của thần Ngũ Hỉ, áp chế hung tính lệ quỷ của thần Ngũ Hỉ. Sau đó thông qua cách điều khiển cô gái này, thì ông ta có thể khống chế được "thần Ngũ Hỉ".

Đây là một pháp môn đã hình thành một hệ thống đối phó với lệ quỷ!

Bọn "chân sư" nắm giữ pháp môn này, dường như nó là một cách chuyển giao cắn trả của lệ quỷ bằng cách phối âm hôn cho lệ quỷ đế khống chế lệ quỷ.

Trong lúc đó đã có một bộ quy tắc hoàn chỉnh đã được thiết lập, chỉ là người ngoài tạm thời khó có thể đi sâu vào chi tiết.

[—— người chơi "Vệ Ách" phát hiện tàn tích của giang hồ: Môn Trường Sinh.]

Khi Vệ Ách sắp xếp lại suy nghĩ của mình, trên bảng hệ thống hiện lên một dòng nhắc nhở nhỏ. Cậu nhìn lướt qua, thấy không còn thông tin gì nữa bèn tắt bảng điều khiển.

Vệ Ách dành phần lớn thời gian để thăm dò ký ức của Lý Thúy Hoa, trong hiện thực dường như chỉ mới trôi qua được nửa canh giờ.

Lưu Tam Ngưu và Thẩm Phú Dũng làm đầy tớ tạm thời ở hai bên trái phải, cầm gậy khều đống lửa, thỉnh thoảng thêm chút củi vào bên trong.


Những người tị nạn còn lại ở một đống lửa khác, quần áo ướt sũng, run rẩy co lại với nhau vì gió lạnh.

"Mấy người từ đâu tới?" Vệ Ách bỗng nhiên lên tiếng, hơi hất cằm về phía toán dân tị nạn đang ngủ gật đằng kia.

"Thiếu gia đang hỏi mấy người đấy! Ngủ cái gì mà ngủ, mau dậy!"

Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu cũng coi như người có tài. Vệ Ách chỉ ngẩng đầu lên, cả hai đã cáo mượn oai hùm hét vào mặt toán dân tị nạn kia.

Những dân tị nạn khác đang buồn ngủ bị bọn họ thô lỗ đánh thức, nhưng cũng không dám phàn nàn —— ai đã từng thấy đại thiếu gia hỏi mà ân cần không? Đại thiếu gia chịu hỏi ngươi, đó là phúc khí của ngươi.

"Bẩm thiếu gia, tôi đến từ làng Tằng Gia ở sông Thanh Thủy, tôi tên là Tằng Dũng Tử, còn đây là vợ tôi, Vương Tú Cần."

"Tôi tên Ngưu Đản, cũng là dân làng sông Thanh Thủy."

"Tôi là Phó Đại Sinh, đây là con tôi, Tam Cẩu Oa."

Một đám người mồm năm miệng mười giới thiệu với Vệ Ách. Có bốn mươi năm mươi dân chạy nạn ban đầu chen chúc ở vịnh Lão Ngưu, khi Thần Bùn xuất hiện, hơn một nửa trong số đó đã chết, còn mấy người khác cướp đò không lên được thuyền rơi xuống sông Hoàng Hà mà chết đuối. Cuối cùng thành công qua sông tổng cộng mười bảy người, tất cả đều đến từ các làng phía Bắc. Mọi người chạy nạn trốn quỷ quái khác nhau, nhưng thứ kinh khủng nhất cũng là thứ mọi người đang trốn tránh, chính là Thần Bùn bãi Đại Ngưu trước đó.

Vệ Ách nghe xong một lần, không nghe được ai nói đến môn Trường Sinh.

Cậu bèn hỏi người tị nạn có đứa con bị đứa bé quỷ của Lý Thúy Hoa ăn thịt, làm sao nhận ra Lý Thúy Hoa.

Người tị nạn kia tên là Hồ Đại Điền, vừa nhắc tới Lý Thúy Hoa đã hại chết người vợ và con của mình, vành mắt đối phương liền đỏ lên: "Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên đường, khi cùng đi không ngờ tới con ả này hóa ra là thần mai mối có liên quan tới mấy thứ mờ ám kia, hại cả con tôi và vợ tôi..."

Vệ Ách nhẫn nghe trong chốc lát, Hồ Đại Điền nói mãi mà cậu vẫn không nghe được điều mình muốn bèn giơ tay ngắt lời đối phương.

Cậu vốn định hỏi bọn họ "thần mai mối" là gì, nhưng vì thân phận nên không thể lộ ra bất cứ nghi vấn nào.

Chỉ có thể thuận tay bắn ra hai viên đá lửa màu đen, phát ra hai tiếng tanh tách rồi rơi vào đống lửa.

Ngọn lửa bắt đầu cháy vượng lên.

Hoàng Hà không có thảm thực vật, củi do dân tị nạn nhặt được đều đã cháy gần hết, sức nóng của đống lửa có hạn. Dù có sưởi ấm bàn tay hồi lâu cũng không thể hong khô. Nếu để gió sông thổi suốt một đêm, sáng mai có thể nhặt luôn xác của bọn họ. Vệ Ách lấy được hai viên đá lửa này từ Tống Nguyệt Mi, cậu vừa cho vào, đống lửa lập tức bùng lên dữ dội. Tống Nguyệt Mi là một trong những người trong đội nòng cốt nhận được truyền thừa "Thải Môn", Thải Môn là nghệ nhân giang hồ ảo thuật ngày xưa, thường lấy ảo thuật để kiếm sống, thế nên có rất nhiều pháo khói thuốc súng của xã hội cũ và truyền thừa luyện chế pháo đá lửa.

Khi ở căn cứ, Tống Nguyệt Mi sẽ đưa cho đồng đội của mình một số thứ mà cô đã luyện chế ra, có thể dùng mà không cần thủ pháp của Thải Môn. Nếu bỏ vào đống lửa thì một trong những công dụng của đá đen, có thể làm cho ngọn lửa vượng hơn, kéo dài thời gian cháy lâu hơn.

Vệ Ách quan sát kỹ càng hồi lâu, thì chắc rằng bối cảnh của [Quỷ Độ Huyền Hà] đã có diêm tiêu và đá lửa của Thải Môn rồi. Khi cậu sang sông đã phi đao, mà người dân tị nạn không tỏ ra kinh ngạc đều cho rằng cậu là người trong giang hồ. Người trong giang hồ lại mang theo vài viên đá lửa trong người thì cũng chẳng lạ gì.

Hai viên đá lửa Thải Môn ném vào đống lửa, ngọn lửa cháy rực, hong ấm tay người ta.

Mọi người đều ngẩn ra, Thẩm Phú Dũng bên cạnh phản ứng nhanh đã bắt đầu ồn ào.

"Thiếu gia thưởng cho mấy người, còn không cảm tạ đại thiếu gia!"

Vệ Ách: "..."

Vệ Ách không nói gì liếc nhìn Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu một cái.

Hai người này một xướng một hát, trời sinh chân chó kéo nhanh khí thế đại thiếu gia không làm người của cậu.

Thiết lập nhân vật phản diện đại thiếu gia của cậu, ít nhất có một nửa công lao của hai tên chân chó này.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Phú Dũng, Lưu Tam Ngưu: Chân chó mạnh nhất, cạnh tranh trèo cao!

Các đồng đội khác lúc này: Vất vả với thiết lập của mình...

Hiệp hội: Ngành công nghiệp dân gian của nước ta trong xã hội cũ, tên gọi chung cũ của các hiệp hội như Đại Đao hội, Kha Lão hội, Hoàng Thương hội, các thương nhân và thương xã ở các vùng khác nhau, v.v... thuộc về quần thể hỗ trợ nhau của dân gian.

(*) 大刀会: Đại Đao Hội (một nhánh của Bạch Liên Giáo, cuối thời Thanh, Trung Quốc).

(**) 哥老会: Kha Lão hội (tên một hội kín cuối thời Thanh ở Trung Quốc)

Hình minh họa nhà hầm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui