Thần Bùn bãi Đại Ngưu vốn đã bị sông Hoàng Hà chặn lại, nhưng giờ lại xuất hiện ở đuôi thuyền giữa sông. Tất cả dân tị nạn bị dọa đến hồn phi phách tán, gào khóc bò về phía trước. Song mới bò được mấy bước, từng người một đã ngã xuống khoang thuyền, hai chân đã bị lớp bùn dày đặc hiện ra từ trong không khí quấn lấy.
Dù người ta có đá bao nhiêu đi chăng nữa, nó cũng ngày càng nặng hơn.
"Mẹ ơi... Bồ Tát ơi cứu con với..." Cụ ông quấn khăn dê vừa nắm lấy ván gỗ của khoang thuyền, vừa tiến về phía trước, còn không ngừng hét gọi tổ tiên của mình.
Từ đuôi thuyền đến mũi thuyền, càng tới gần tượng đất, bùn trên người ngày càng dày. Mấy người tị nạn ở gần cuối thoáng chốc đã bị bùn vàng bao lấy áo bông.
"Đồ chết giẫm, ông đây liều mạng với mày!"
Phía sau khoang thuyền, nơi tượng đất xuất hiện, nửa người của một người dân tị nạn gần như đã chìm trong bùn, đối phương thấy mình không còn hy vọng trốn thoát. Trong tuyệt cảnh bộc phát tính hung ác, gào to một tiếng mang theo nỗi sợ hãi còn sót lại, lao về phía Thần Bùn bãi Đại Ngưu kia, vung quyền đập vào đầu tượng đất.
Khán giả trong phòng livestream ở hiện thực đã sợ hãi kêu lên một tiếng. Những kẻ bùng nổ trong hoàn cảnh tuyệt vọng so với những tên đang khóc cha gọi mẹ kia, chắc chắn sẽ làm cho người ta đồng cảm hơn.
Nhưng có câu tục ngữ, Bồ Tát đất sét qua sông, khó giữ nổi thân mình (*), nhưng trái lại "Bồ Tát đất sét" có thể qua sông chắc chắn còn đáng sợ hơn Bồ Tát đất sét bình thường.
(*) Một câu tục ngữ Trung Hoa ý chỉ thân mình còn lo chưa xong hơi sức đâu quản việc thiên hạ.
Trong chớp mắt, bùn trong đò liền bò lên nắm đấm và cổ của người tị nạn kia. Người tị nạn kia còn chưa chạm tới tượng đất nửa phần đã bị bùn vàng nuốt chửng.
Nói thì chậm nhưng chỉ xảy ra trong tích tắc, Vệ Ách đang đứng ở mũi thuyền lao về phía trước, giẫm lên tấm ván gỗ của khoang thuyền, hắt nước vào người tị nạn ở phía sau thuyền ——
Một chén nước Hoàng Hà bị Vệ Ách hất vào Thần Bùn bãi Đại Ngưu xuất hiện ở đuôi thuyền.
Nước Hoàng Hà hắt lên tượng đất sét khiến lớp sơn trên tượng bị mờ đi một chút.
Dân tị nạn vốn sắp bị bùn vàng bịt kín miệng mũi đều "rầm" một tiếng, ngã xuống ván thuyền, bùn vàng trên người ào ào rơi xuống. Lúc dân chạy nạn ngã sấp xuống, nắm đấm mà anh ta vừa vung ra đã xẹt qua đầu tượng đất —— "răng rắc", tiếng đất đá đập nát vang lên, tượng đất vẫn còn nguyên vẹn ở đuôi thuyền, còn người tị nạn ngã xuống ván thuyền, cánh tay vung ra đã bị gãy thành nhiều đoạn.
Chỗ nứt, tất cả đều là đất vàng nhạt.
Máu thịt người sống, khi đụng vào tượng đất lại biến thành phôi bùn.
"Ahhhhh!" Cánh tay gãy rơi xuống ván thuyền, người tị nạn nắm lấy nửa cánh tay đã biến thành bùn, hét lên chói tai hệt như vừa trải qua một cơn đau đớn tột độ.
Dân chạy nạn bốn phía bám vào mạn thuyền tản ra, khi nước Hoàng Hà hắt lên người Thần Bùn, cảm giác nặng nề bị bùn bao lấy chân bọn họ cũng giảm bớt một chút.
Sống chết trước mắt, phát hiện nước Hoàng Hà có tác dụng với tượng đất.
Một đám dân tị nạn lao tới mạn thuyền, vươn tay múc nước muốn bắt chước Vệ Ách hắt nước Hoàng Hà lên người tượng đất.
Kết quả vừa bổ nhào tới mạn thuyền liền đối diện với mái tóc bồng bềnh của thủy quỷ trong nước, gương mặt tái nhợt hiện ra từ trong mái tóc.
Bàn tay vươn ra, còn chưa đụng tới nước Hoàng Hà đã bị khí lạnh của thủy quỷ đông lạnh đến mạch máu cứng lại, mu bàn tay chuyển sang màu xanh tím.
Một đám dân tị nạn la hét, chen chúc vào giữa khoang thuyền.
Đám đông chen chúc như vậy, thuyền lại bắt đầu lắc lư.
"Ai còn gây ồn ào nữa thì cút xuống gặp Diêm Vương trước cho bổn thiếu gia." Thiếu gia nhà giàu đứng ở đầu thuyền quát to một tiếng, trong tay cậu cầm cái bát lớn màu đen. Không biết chuyện gì đã xảy ra với chiếc bát đó, lại có thể tránh được thủy quỷ trong nước, "múc" một bát nước từ sông Hoàng Hà rồi hất về phía tượng đất sét ở đuôi thuyền.
Thiếu gia nhà giàu tàn nhẫn lạnh lùng ấy, lúc này dường như đã trở thành niềm hy vọng của người trên thuyền. Cậu giẫm lên gỗ thuyền, tay áo bông ướt đẫm nước. Ánh sáng của vài cây đuốc còn sót lại chiếu rọi nét mặt của cậu sâu hơn người Quan Trung, giữa trán hiện lên vẻ hung ác.
Người tị nạn đều có mắt nhìn, nhìn ra được vị thiếu gia này không hề có ý định cứu người, chỉ vô tình lên cùng một chiếc thuyền, đồng thời cũng bị tượng đất bao vây trong phạm vi giết người của nó, vì mạng của mình mới đấu với tượng đất.
Người trên thuyền ai dám liên lụy cậu thì người đó thực sự phải mất mạng trước!
Thời buổi này muốn sống thì phải có đầu óc và mắt nhìn. Những người tị nạn trên thuyền lập tức cứng đờ, đừng nói đến la hét, ngay cả cử động cũng không dám. Bọn họ khép nép co chân, không dám bò loạn thêm một tấc nào nữa.
Sau một tiếng quát, con thuyền xóc nảy lắc lư thoáng ổn định lại, nhưng tình hình vẫn rất tồi tệ ——
Tượng đất xuất hiện trên đò hồi phục rất nhanh, lớp sơn bị hắt nhòe đi, đảo mắt đã trở nên rõ ràng.
Vệ Ách đứng ở mũi thuyền cách tượng đất xa nhất, bùn không trực tiếp xuất hiện trên đùi cậu, nhưng cậu mặc áo bông ngắn, dường như đang bị đổ nước bùn vào từng chút một, trở nên vừa lạnh vừa ướt lại nặng nề. "bát xương máu" có thể rút máu của mục tiêu thù địch xuống đáy bát, bình thường cũng có thể rút chút nước từ khoảng không. Vệ Ách mặc đồ ẩm ướt nặng nề, cầm chiếc bát xương máu trong tay "múc" nước sông Hoàng Hà, sau đó dội từng bát một về tượng đất ở cuối thuyền.
Ngay khi Thần Bùn vừa xuất hiện ở bến đò vịnh Lão Ngưu cách đó không xa, đã biến ba người sống thành tượng đất.
Sau khi Thần Bùn bãi Đại Ngưu chui ra khỏi lốp bùn, những người sống trên bờ bị bùn nuốt chửng nhanh đến mức không thể nhìn rõ.
Điều này chứng tỏ khoảng cách càng gần với Thần Bùn, tốc độ bị "hóa tượng đất" sẽ càng nhanh hơn.
Mà sau khi Thần Bùn bãi Đại Ngưu xuất hiện trên đò ở trung tâm sông Hoàng Hà, tốc độ người tị nạn trong khoang thuyền bị bùn vàng nuốt chửng chậm hơn nhiều so với trên bãi biển Hoàng Hà.
Tuy không biết sao Thần Bùn lại lên được thuyền, nhưng nước sông Hoàng Hà vẫn trấn áp nó, tốc độ giết người cũng không nhanh như vậy.
Hết bát này đến bát khác múc nước sông Hoàng Hà hất vào người Thần Bùn, tạm cản việc sơn dầu hồi phục.
Tuy lớp sơn dầu đã bị làm phai mờ, nhưng những lớp bùn vàng vẫn xuất hiện trong khoang thuyền.
Ánh đuốc soi sáng khuôn mặt của Thần Bùn, Vệ Ách ở mũi thuyền đối mặt với Thần Bùn, cái miệng của nó tô vẽ đỏ rực rồi há to ra.
Một khi Thần Bùn bị giội một lần, bùn trong thuyền sẽ nhiều thêm một lớp. Tốc độ Thần Bùn bị nước sông "giội" chắc chắn không bằng tốc độ xuất hiện bùn vàng. Ánh sáng của ngọn đuốc lay động, chiếu vào gương mặt lo lắng của mọi người —— trong chớp mắt, phần lớn thi thể người sống trong khoang thuyền đều đã bị ngâm trong bùn vàng.
Vệ Ách đứng ở mũi thuyền có tấm ván gỗ, cao hơn khoang thuyền một bậc, đến bây giờ vẫn còn chưa dính bùn, nhưng bùn vàng vừa xuất hiện thì thuyền dưới chân đang chìm dần, chiếc đò chở khoảng hai mươi người đã tới mép nước, nếu chìm thêm chút nữa thì thuyền sẽ chìm xuống sông Hoàng Hà!
Vệ Ách thấp giọng mắng một câu, tuần tra trên thuyền với vẻ mặt khó chịu, thoạt nhìn như đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng bị dồn vào đường cùng, ánh mắt nhìn ai cũng mang theo dao găm.
Những người tị nạn khác trên thuyền sống ở lưu vực sông Hoàng Hà, ít nhiều đều biết một số chuyện về thuyền.
Khi nhìn thấy mớn nước của thuyền đang dâng lên, lập tức biết thuyền này sắp chìm đều bám vào những tấm ván gỗ trên thuyền —— có thiếu gia nhà giàu giết người không nương tay ở đầu thuyền quát lớn, không ai dám la hét gào rống nữa, nhưng mỗi người đều sợ đến nỗi giống như một giây sau sẽ uống canh vàng Hoàng Hà, làm bạn với thủy quỷ vậy.
(*) Mớn nước là độ chìm của tàu (thuyền) - khoảng cách theo chiều thẳng đứng, vuông góc với mặt nước, tính từ đáy tàu lên đến mặt nước - được gọi là mớn nước của tàu (thuyền).
Thuyền chìm rất nhanh, mớn nước của thuyền càng lúc càng dâng cao. Mà trong bùn vàng, tốc độ dân tị nạn bị bùn cắn nuốt cũng càng lúc càng nhanh, nếu ngừng vẩy nước, chớp mắt một cái sẽ có một người bị nuốt chửng. Vệ Ách cầm bát xương máu, lần nữa giội một bát nước sông Hoàng Hà lên Thần Bùn, cứu một người tị nạn sắp bị bùn nuốt chửng. Tầm mắt của cậu đã quét qua tất cả mọi người —— những người chạy nạn trên thuyền coi sông Hoàng Hà là hy vọng sống duy nhất của bọn họ, khi Thần Bùn xuất hiện, tất cả mọi người đều chen chúc lên thuyền.
Nói rõ dĩ vãng khi bọn họ chạy trối chết thì Thần Bùn sẽ không băng qua sông để đuổi giết. Ít nhất trước đây nó chưa từng làm vậy.
Song đêm nay Thần Bùn xuất hiện trên sông.
—— Thần Bùn bãi Đại Ngưu không phải không thể qua sông, mà là qua sông sẽ áp chế quy luật giết người của nó, mà việc qua sông cũng rất mạo hiểm đối với nó.
Một khi người trên thuyền mạo hiểm xuống nước liều mạng bơi lội qua sông thì sự xuất hiện của nó trên đò cũng chẳng có tác dụng gì. Mà buổi tối hôm nay, chiếc đò bị thủy quỷ sông Hoàng Hà ở vịnh Lão Ngưu bao vây, những người sống trên thuyền không có cơ hội nhảy xuống sông trốn thoát. Chỉ cần nó lên thuyền, mọi người trên thuyền sẽ là đồ ăn không có lối thoát, vậy việc giội nước cũng không ngăn được Thần Bùn, chỉ cần nó nuốt chửng người sống trên thuyền trước khi thuyền chìm thì nó sẽ có cách thoát thân.
Thuyền cứ chìm mãi, bùn vàng cứ dâng lên.
Hầu hết những người tị nạn trên thuyền đều ngâm mình trong bùn vàng, bọn họ đều hoảng sợ nhìn thiếu gia nhà giàu ở đầu thuyền, môi run lên.
Những người này không dám lên tiếng cầu xin Vệ Ách lòng dạ ác độc cứu mình, trong đôi mắt của bọn họ vằn vện lên tia máu và khát vọng sống sót. Bọn họ chỉ hy vọng rằng khi thiếu gia nhà giàu vẫn còn sống có thể để bọn họ cũng được thơm lây kéo dài hơi tàn của mình.
Khán giả trong phòng livestream cũng giống như người trên thuyền, nín thở, siết chặt tay.
[Bùn vàng sắp xuyên qua vách ngăn rồi...]
[Thuyền, thuyền sắp chìm!]
[Trên thuyền có hai mươi người, cộng thêm thuyền chở đầy bùn vàng, mớn nước cũng chịu không nổi.]
Giội nước, Thần Bùn sẽ tan ra, khoang thuyền sẽ chứa đầy bùn, chìm xuống sông, trong sông có không biết bao nhiêu thủy quỷ đang chờ đợi. Không giội nước, quy luật giết người của Thần Bùn sẽ trực tiếp biến cả thuyền thành tượng đất. Kết cục của chiếc thuyền này đang ở ngay trước mắt.
Quả nhiên ngay sau đó, bùn vàng dâng lên đụng phải ống quần Vệ Ách.
Mớn nước của thuyền sắp vượt quá giới hạn tối đa.
Phòng livestream hồi hộp đến mức tê cả da đầu, Vệ Ách bất ngờ xoay người lại, túm lấy "đứa con" của Lý Thúy Hoa bị đóng đinh ở mũi thuyền xách lên, ném về phía đuôi thuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...