Khuyên tai của Chủ Thần là do hai viên đá xanh đậm ngăn cách nhau bằng một hạt mã não tròn màu đỏ, cuối cùng được tô điểm bằng một hạt hình giọt máu dài rất có phong cách dân tộc thiểu số.
Sau khi xuyên qua dái tai, hạt mã não dài phía dưới lắc lư, cọ xát vào làn da bên cổ.
Một luồng hơi lạnh lướt qua gốc tai.
Tóc gáy Vệ Ách gần như dựng đứng.
Cổ tay cậu lạnh buốt định nhấc tay giật đồ của Chủ Thần xuống vứt đi.
Tay cậu vừa cử động đã bị bàn tay rộng mạnh mẽ của quỷ thần nắm lấy.
Ánh mắt của Vệ Ách và quỷ thần giao nhau ở khoảng cách rất gần.
Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên như con cá mập khát máu.
"Tự nhìn đi."
Chủ Thần nắm chặt tay Vệ Ách, kéo tay cậu ra ngoài đón những mảng ánh sáng lọt qua kẽ lá.
Ánh máu đỏ sậm chiếu vào mu bàn tay của Vệ Ách, hệt như xuyên thẳng qua đó, không chiếu ra bất cứ bóng dáng nào.
Khi ở khoảng cách cực gần như vậy con ngươi Chủ Thần thu hẹp lại thành một đường, nhìn chằm chằm Vệ Ách, cái xác này của hắn rất giống với người sống, thậm chí có nhiệt độ cơ thể và máu, nhưng đôi khi quỷ thần vẫn lộ ra đặc điểm không phải người.
Vệ Ách hơi nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trái với vật lý dưới ánh sáng trực tiếp.
—— chiếc khuyên tai đó đã trấn áp hơi thở người sống.
Khi Vệ Ách nhận ra sự thay đổi, Chủ Thần mới chậm rãi buông lỏng cổ tay cậu.
Đôi ngươi của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cổ Vệ Ách, thuận tay đeo khuyên tai cho cậu, chỉ là muốn để vào phủ thổ ty, nhưng khi chiếc khuyên tai của mình thực sự xuyên qua dái tai của Vệ Ách rồi lủng lẳng bên tai, quỷ thần lại đột nhiên cảm thấy có ý vị gì đó khác thường ——
Hạt châu đỏ đậm và xanh đậm điểm xuyết bên cổ Vệ Ách
Nước da của cậu rất trắng, hạt châu sẫm màu làm nổi bật đường nét cần cổ thon dài hấp dẫn.
Hơn nữa hạt châu này rất dài, chỉ cần thanh niên hơi nghiêng đầu hoặc cử động nhẹ, đá xanh và mã não sẽ lập tức lấp loé quanh cổ cậu.
Tính tình Vệ Ách lạnh lùng cứng cỏi, gò bó và nghiêm nghị, đeo cho cậu một khuyên tai có màu sắc rực rỡ như vậy, dường như đã vô tình xuyên thủng lớp vỏ ngoài cứng như băng sương, nghiền nát màu sắc trên nền tuyết trắng bên dưới.
"Muốn vào hay không thì tùy mày." Chủ Thần nói.
Chủ Thần biết rõ tính tình Vệ Ách, biết cậu thật ra có thể nhẫn nại rất nhiều chuyện —— miễn là những thứ đó không quan trọng bằng điều cậu thực sự quan tâm.
Đúng như dự đoán, ngón tay Vệ Ách siết chặt một lúc rồi lại thả lỏng.
Cậu không nói một lời, đẩy tay quỷ thần ra, đứng dậy lặng lẽ đi về phía "thành thổ ty La Vụ".
Chiếc khuyên tai mà quỷ thần ép cậu đeo vẫn còn dán bên cổ.
Con ngươi của Chủ Thần hơi tối lại, tuy đã đoán trước được lựa chọn của Vệ Ách, nhưng vào giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy không vui khó có thể nói rõ.
Rõ ràng cả hai mới là kẻ thù có mối thù sâu nặng nhất, Vệ Ách lại là cống phẩm duy nhất thuộc về hắn, nhưng sau khi điểm yếu của hắn bị phát hiện, hắn lại luôn nhượng bộ một sâu kiến không đáng để ý.
Quỷ thần hạ tay xuống, âm trầm nhìn chằm chằm vào Vệ Ách từ phía sau một lát.
Một lát sau, hắn mới đứng thẳng dậy, từ tốn đi theo, nhưng ánh mắt vẫn luôn xuyên qua chiếc áo sơ mi trắng mỏng của thanh niên, trực tiếp rơi vào vòng eo gầy thon thả bên dưới như một con sói xanh trong rừng, hơi nhe hàm răng sắc nhọn, theo bước chân của con mồi, khát khao giữ chặt con mồi dưới móng vuốt rồi giày vò nó.
*
Tàn ảnh của quỷ quái tụ tập trong núi rừng di chuyển rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã lần lượt tiếp cận thành có tường bao quanh boong-ke treo đèn đỏ.
Vệ Ách theo sát phía sau, cũng đến cổng thành phủ thổ ty La Vụ.
Ngay khi Vệ Ách đến gần, "Quỷ Môn Thần" nâng đầu người và trái tim trên hai cánh cổng thành đen kịt, quay đầu lại nhìn chằm chằm Vệ Ách.
Đôi mắt của "Quỷ Môn Thần" trợn tròn.
Dường như cảm thấy "quỷ" đến nương náu này có hơi là lạ, nhưng đôi bông tai do Chủ Thần cho, thực sự không phải vật bình thường.
Hai con mắt bay khỏi khung mắt Môn Thần, vòng quanh Vệ Ách mấy vòng, không tìm ra sơ hở nên chỉ có thể bay về.
Vệ Ách thu đao trong tay áo lại, sắc mặt không chút thay đổi đi theo một đám tiểu quỷ tàn tạ vào thành thổ ty.
Lúc này, Chủ Thần cũng chậm rãi đi tới từ phía sau, sắc mặt hắn âm trầm, khi đi ngang qua cổng thành đen kịt, bỗng nhiên thản nhiên nghiêng đầu.
"Quỷ Môn Thần" vừa định làm theo thói quen thường ngày, cũng phóng mắt ra để kiểm tra quỷ quái thoạt nhìn tương đối hoàn chỉnh đến nương tựa này.
Ngay khi con mắt sắp bay ra ngoài thì vô số sợi chỉ đen mảnh lao về phía chúng.
Trên cánh cửa đen kịt, Quỷ Môn Thần há mồm như muốn kêu thảm thiết.
Chủ Thần giơ ngón tay lên, âm thanh trong cổ họng của Quỷ Môn Thần dường như bị lưỡi đao cực nhỏ cực bén cắt đứt.
Bước chân Quỷ Thần không thay đổi đi về phía trước, ngón tay hắn thản nhiên buông thõng bên người, giữa ngón tay lóe lên một ánh sáng nhạt trong bóng tối.
Mà phía sau hắn, trên cánh cửa đen kịt, tay chân hai Môn Thần cứng ngắc, vẻ mặt cổ quái —— như bị những sợi tơ vô hình đóng đinh vào tấm cửa, cứng ngắc mở to mi mắt chào đón khách tới!
Sau khi Vệ Ách nhanh chóng đi theo đám quái vật tiến vào thành thổ ty, rốt cuộc cậu cũng thấy rõ những tấm bùa vàng trên người quỷ quái.
Chữ ký trên những tấm bùa màu vàng đó quả thực là của nhà họ Liễu.
Thậm chí, Vệ Ách còn thấy tên cha của thầy Liễu "Liễu Quốc Thắng"!
Sau khi thực sự thấy cái tên "Liễu Quốc Thắng", trái tim vốn đang thắt chặt của Vệ Ách thoáng buông lỏng một chút.
Ở căn cứ Long Môn, tuy Chủ Thần cũng đưa cho cậu mấy tấm giấy vàng phong ấn của nhà họ Liễu, nhưng không thể loại trừ rằng những thứ phong ấn đó là do Chủ Thần dùng thủ đoạn để tạo ra.
Phải đến khi tận mắt chứng kiến phong ấn của nhà họ Liễu thực sự tồn tại thì bản chất đặc biệt của nhà họ Liễu mới xem như chính thức xác định.
—— thầy Liễu không dễ chết như vậy.
Trong chuyện này, Chủ Thần không có nói dối.
Sau khi trở về trái đất, chứng cuồng loạn bất ổn ban đầu dần trở lại bình thường, tốc độ tiếp nhận sự tồn tại của quỷ quái trong cuộc sống hàng ngày của Vệ Ách nhanh hơn rất nhiều so với người thường.
Theo góc nhìn của cậu, nhà họ Liễu từng từng rời Sơn Hải quan để Tỏa Sơn, phong ấn "quỷ quái" ở Vân Nam.
Bối cảnh câu chuyện của hai phó bản "Sơn Vương Điền Nam" và"hương hỏa Mân Nam" cũng giống như đã thực sự xảy ra trong quá khứ.
Điều này nói rõ, từ rất lâu trước đây trên trái đất đã xuất hiện những quỷ quái khủng bố đáng sợ, đồng thời cũng có một số người có cách đối phó với lũ quỷ quái đó.
Không biết bởi vì sự kiện gì, quỷ quái biến mất, phương pháp đối phó với quỷ quái cũng dần mất đi.
[Sự biến mất của quỷ quái] rất có thể liên quan rất chặt chẽ với [phương pháp đối phó với quỷ quái dần bị thất truyền].
Bây giờ quỷ quái khôi phục, nhưng vẫn còn những lỗ hổng lớn trong hệ thống phương pháp xử lý quỷ quái.
Trước khi cả hai đều biến mất, nhà họ Liễu là một nhóm người đặc biệt có thể giải quyết quỷ quái.
Nếu nhà họ Liễu đã phong ấn gia tộc quỷ quái, vậy thầy Liễu có thể sẽ có một số cách để đối phó khi khu thành Nam trở thành "cấm địa người sống".
Đến lúc này, tâm trạng tối tăm mấy ngày nay của Vệ Ách cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Chỉ là mười năm qua, cậu và thầy Liễu sống sát vách, chưa bao giờ cảm thấy thầy Liễu có gì đặc biệt.
Trước khi thầy Liễu còn chưa nghỉ hưu thì thầy đã già lắm rồi, nếu trong cuộc sống hàng ngày có bất tiện gì thì đều do Vệ Ách chăm sóc lo liệu.
Trong ấn tượng của Vệ Ách, thầy Liễu là một người thầy già rất bình thường.
Ngoại trừ việc học thức uyên bác hơn giáo sư bình thường, thầy đi đứng không nhanh, phải chống gậy lên xuống cầu thang thì không có gì đặc biệt.
Đừng nói quỷ quái, một gã trai tráng to cao cũng có thể đẩy ngã thầy bằng một tay.
Nhất là sau khi cậu tốt nghiệp cấp 3, thầy Liễu càng già hơn còn bị hen suyễn rất nặng.
Vệ Ách học đại học ở Mân Nam, không đi học ở nơi khác, chính là vì để về chăm sóc thầy Liễu vào cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè.
Thầy Liễu luôn cảm thấy mình đang trì hoãn việc cậu học chuyên sâu, mỗi khi lên cơn hen suyễn thì đều lén dằn cơn ho.
Vệ Ách biết thầy có ý định để lại tiền tiết kiệm của mình cho cậu, nhưng cho đến nay cả hai vẫn không nhắc tới chuyện xa như vậy.
Thầy Liễu chống gậy làm người văn nhã, chỉ có thể mắng tên Vệ Thành Hòa cặn bã đó một tiếng "súc sinh", dù qua lời cụ già của Tứ Tướng Bách Môn, thầy đã từng đi theo cha mình là Liễu Quốc Thắng trong những năm tháng loạn lạc nhất, khi còn trẻ đi khắp chốn giang hồ, vào Nam ra Bắc, ra Sơn Hải quan.
Khi tuổi xế chiều liệu có khả năng thoát khỏi "cấm địa người sống" không?
Nỗi lo lắng thoáng qua, Vệ Ách đè xuống suy nghĩ chẳng lành, chỉ nắm lấy hy vọng nhỏ nhoi tiếp tục đi theo quỷ quái tiến về phía trước.
Vừa bước vào thành thổ ty, cậu đã lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng loại rét lạnh này, so với chưởng trại trấn Cốt Thiêu trong phó bản "Sơn Vương Điền Nam" thì kém xa.
Sắc mặt Vệ Ách không hề thay đổi, cậu đi theo quỷ quái vào trong sân.
Vừa vào trong sân, Vệ Ách đã thấy những xác chết teo tóp gắn trên các bức tường xung quanh thành thổ ty, nhưng điều không phù hợp với mô hình kiến trúc cổ xưa của thành thổ ty là những xác chết đó đều mặc quần áo hiện đại còn đang cầm điện thoại trong tay.
Có vẻ như số người sống bị "phủ thổ ty La Vụ" ăn thịt nhiều hơn số người chi nhánh cục kiểm sát Vân Nam đăng ký.
Tơ máu quấn quanh các thi thể, một số thi thể vẫn còn tương đối "tươi" nên tơ đỏ rút máu từ cơ thể bọn họ, truyền vào sâu trong phủ thổ ty.
Vệ Ách nhẹ nhàng nhìn lướt qua những thi thể đó, đè chặt đao trong tay áo đi vào bên trong.
Trong sảnh chính của "phủ thổ ty La Vụ" có bày một chiếc ghế da hổ.
Chính điện đang rực cháy với ánh lửa đỏ —— vài ngọn nến lớn hình đầu bò với đôi mắt đẫm máu, đặt ở hai bên trái phái của chính sảnh.
Đầu trâu há to miệng phun ra khói lượn lờ.
Khói đó có mùi tanh ngọt ngào.
Ngay khi ngửi thấy mùi này, Vệ Ách đã nhận ra nó —— đây được gọi là "nhang đốt xác" ở Vân Nam cổ đại, bề ngoài đó là làn sương thơm tỏa ra từ miệng một con trâu.
Thực ra, có một ống đồng nhỏ dùng để đưa dầu xác chết vào miệng con bò rồi nhóm lửa.
Đầu trâu làm việc cực khổ chăm chỉ, bị xoa một chút dầu để thiêu đốt hồn phách người sống cũng không phản kháng.
—— người sống như ngươi lùa trâu đi cày ruộng cho mình, mặc kệ gió mưa hay nắng gắt, cũng bắt trâu kéo chiếc cày sắt nặng nề, lãng phí máu thịt của mình trên đất của ngươi.
Trâu không có oán hận thì ngươi có oán hận gì!
Đây là một phương pháp điển hình của Vân Nam cổ xưa, lấy hồn phách của thú vật trấn áp oan hồn.
Làn sương thơm lượn lờ, nếu người sống ngửi được khói tỏa ra từ ngọn nến đầu trâu này, chỉ sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng, dương thọ bị hao tổn.
Chủ Thần đi phía sau Vệ Ách đang định giơ tay chặn làn khói.
Vệ Ách vung tay lên, thuật cổ độc nhận được từ phó bản đã lặng lẽ giải được độc khí của mùi thi thể đang ập tới.
Chủ thần thu tay lại, liếc nhìn những ngọn nến đầu trâu kia.
Lúc này, tiếng chiêng trống vang lên, một giọng nói the thé truyền ra từ sâu trong phủ thổ ty.
"Vào ngày mười tám âm lịch, tiếng cồng chiêng vang lên, chào đón khách phương xa, múa dậm nhảy ——"
Cùng với giọng nói như người ở này, một đám khói xanh từ lễ hội cổ xưa bùng nổ trong sân đối diện với sảnh chính của phủ thổ ty.
Vài tên quỷ quái mặc đồ người ở rách rưới kéo mười mấy người trẻ vào trong sân.
Vệ Ách vốn là tùy ý liếc vào trong sân, khi thấy những bóng người đó thì hơi khựng lại ——
Khoảng hơn chục người đều mặc quần áo hiện đại, cả nam lẫn nữ, khuôn mặt đầy sợ hãi, mặt không còn chút máu.
Nhưng họ vẫn còn sống.
Khi Vệ Ách đứng trong chính đường liếc ra ngoài, nam nữ trẻ tuổi bị đẩy vào trong sân cũng liếc thấy Vệ Ách trong chính đường.
Bọn họ vừa thấy Vệ Ách, đầu tiên những người đó đều ngạc nhiên sau đó lộ ra vẻ vui mừng.
Editor: (*) Dân tộc Di là một trong những dân tộc cổ xưa nhất của Trung Quốc, đã trải qua hơn 3.000 năm lịch sử, hiện nay chủ yếu tập trung tại các vùng Vân Nam, Tứ Xuyên, Quý Châu và Quảng Tây.
Bên Việt Nam gọi là dân tộc Lô Lô là một trong những dân tộc nổi tiếng giỏi ca múa.
Múa dậm nhảy khi múa thường đi vòng tròn ngược kim đồng hồ.
Điệu múa lúc nhanh, lúc chậm theo tiết tấu gõ của trống đồng.
Nhịp múa thường theo nhịp chẵn 2/4 hoặc 4/4.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...