Chuyển ngữ: ND.Linh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Phạm Đan Khê đã hoàn thành xuất sắc một đoạn trích trong “The nutcraker”
Cô ta khá tự tin khi phát huy được hết năng lực của mình.
Trong lúc nhảy, cô ta luôn nhìn thẳng vào mắt Tiết Gia Di.
Thực ra, nhà họ Phạm đã sớm liên hệ với Tiết Gia Di để hẹn dùng bữa với mục đích ngầm xã giao.
Ở Bắc Thành, hiếm ai có thể từ chối tiền của nhà họ Phạm.
Vì vậy, Phạm Đan Khê tràn đầy niềm tin đối với lần tuyển chọn này.
Cuộc thi chỉ có một người được chọn.
Esmeralda, cô ta vào chắc.
Nhưng, trong lòng Tiết Gia Di lại hoàn toàn không vừa ý Phạm Đan Khê.
Nhìn thấy đôi giày của Phạm Đan Khê, biểu cảm của Tiết Gia Di hơi mất tự nhiên.
Bà ta không xem hết phần trình diễn của cô ta mà chỉ cắm đầu chấm điểm.
Bạch Thư Ý thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Thấy em ấy thế nào?”
Tiết Gia Di bình tĩnh, dối lòng nói: “Tố chất cũng tạm, có thể cân nhắc cho vào.
Những chỉ cho vào lớp F rồi bồi dưỡng dần dần.”
Bạch Thư Ý cười: “Mặc dù hôm nay chúng ta giúp cô Hạ chọn học sinh vào lớp F, nhưng cũng không cần hạ thấp tiêu chuẩn đâu.”
“Ý cô là gì.”
“Ở Esmeralda, mặc dù lớp F là lớp cuối cùng, nhưng nhìn ra toàn quốc cũng chỉ có mấy người ngang hàng.
Cho thấy tiêu chuẩn chọn người của chúng ta cũng không thấp.” Bạch Thư Ý nói: “Không lẽ là cô nhìn đôi giày của Bộ Đàn Yên mà em ấy mang chứ.”
Tiết Gia Di không phải là kẻ ngốc, cười nhạt nói: “Sao có thể, cô và Bộ Đàn Yên mới là bạn tốt chứ.
Nếu nói về tình, người nên giữ em ấy lại là cô mới đúng chứ.”
Bạch Thư Ý nhìn cô gái trên sân khấu, không chút lưu tình đánh dấu vào dòng “không đạt yêu cầu”: “Em ấy không đạt tiêu chuẩn của tôi.”
Tiết Gia Di cắn răng, chỉ nói: “Tôi cũng thế.”
Bạch Thư Ý mới là tổ trưởng ở Esmeralda nên bà ta có quyền quyết định trực tiếp.
Tiết Gia Di không có gia đình làm chỗ dựa.
Những thứ mà bà ta đạt được đều dựa vào bản thân.
Khi đối diện với Bạch Thư Ý, bà ta không thể nào ‘làm cứng’ được.
———
Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin cảm ơn cả sân khấu rồi đi xuống vũ đài.
Cô ta vừa xuống, các bạn nữ đã vây quanh cô ta, liên tục tán thưởng: “Đan Khê, cậu giỏi thật!”
“Đúng đấy, mình quan sát qua thì thấy hai cô giáo vừa nãy cứ luôn thì thầm, chắc chắn đang khen phần trình diễn của cậu.
Không có thí sinh nào khiến họ chú ý như vậy đâu.”
“Chắc chắn là vì Phạm Đan Khê mang đôi giày mà Bộ Đàn Yên từng mang khiến gợi lại kí ức cho hai cô.”
“Không phải vậy đâu, là dáng múa của Đan Khê làm cảm động họ!”
———-
Phạm Đan Khê cúi đầu nhìn đôi giày của mình, cười nói: “Cho dù thế nào, hôm nay mà vào được Esmeralda thì đôi giày này của tớ đã phát huy hết công dụng rồi.”
“Đúng vậy, 1 triệu USD mà! Mang lên chân và khí chất của cậu là quá khớp rồi!”
“Tớ dám cá là Bộ Đàn Yên mang không đẹp bằng Đan Khê!”
Khương Vũ nghe thấy câu này, không nhịn được mà bật cười.
Giúp cô gái này khoe khoang mà bọn họ thổi lên tận trời xanh, đúng là không biết ngại.
Phạm Đan Khê thấy Khương Vũ cười mình, không hề tức giận.
Bây giờ cho cô vui một chút, dù sao người cuối cùng được vào Esmeralda chỉ có cô ta, Phạm Đan Khê mà thôi.
Khương Vũ cô cứ đợi đến khi kết thúc thì tìm chỗ mà khóc đi.
……
Theo hướng âm nhạc vang lên, Khương Vũ hít thở sâu, đứng một tư thế thật đẹp, nhẹ nhàng bước lên sân khấu.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đồng thời thay đổi sắc mặt.
Cô mặc bộ đồ thiên nga đen sải chân ra sân khấu khiến bọn họ cùng nhớ đến Bộ Đàn Yên năm đó!
Nhìn đáng vẻ linh hoạt và nhanh nhẹn của cô, mỗi động tác đều đạt đến kỹ thuật cao nhất.
Khoác trên người bộ thiên nga đen kia… sống động như một Bộ Đàn Yên khác vậy!
Tiết Gia Di không kiềm chế được nắm chặt cây bút trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm rồi.
Nhưng trong lòng Tiết Gia Di, bóng dáng của bà ấy còn nguyên vẹn, vẫn cứ quẩn quanh bà ta như một cơn ác mộng.
Cho dù bà ta nỗ lực như thế nào cũng mãi mãi không thể theo kịp bước chân của bà ấy.
Bất kể là dáng điệu, gia thế, và phẩm chất đầy sức hấp dẫn… Tất cả mọi thứ, bà ta đều không so được với bà ấy! Vĩnh viễn không so được, bà ta chỉ làm nền cho bà ấy.
Cho dù bà ấy chết nhưng hào quang lại không hề mất đi.
Bởi vì, Tiết Gia Di mãi mãi không lấy được vị trí nữ hoàng kia.
Bà ta không được, Bạch Thư Ý cũng không được.
Bộ Đàn Yên giống như một huyền thoại.
Vì đã chết trên sân khấu mà hình ảnh trở nên vĩnh hằng.
Bây giờ, nhìn thiên nga đen đang sải cánh trên sân khấu, Tiết Gia Di cảm thấy đây chính là một Bộ Đàn Yên thứ hai.
Bà ta ngoảnh đầu nhìn Bạch Thư Ý.
Vẻ mặt Bạch Thư Ý hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên là cùng chung suy nghĩ với bà ta.
“Thế nào, em ấy đạt tiêu chuẩn vào Esmeralda chưa.” Tiết Gia Di cố ý để kích động Bạch Thư Ý.
Bạch Thư Ý nói: “Không chỉ được vào, mà còn là tiêu chuẩn vào lớp A”
Trường nghệ thuật Esmeralda chia thành những lớp nhỏ A B C D E F, lớp A do Bạch Thư Ý dẫn dắt, còn Tiết Gia Di là lớp B.
“Chỉ đáng tiếc.” Bạch Thư Ý khó xử cười: “Tôi chỉ dạy nhiều nhất là 7 em, lớp A đã đủ người rồi.”
“Nói như vậy, lớp B của tôi có 10 học sinh cũng đủ người rồi,” Tiết Gia Di tiện thể nói: “Xem ra không tuyển được rồi, tiếc quá.”
Bạch Thư Ý biết tâm tư của Tiết Gia Di.
Cô gái này rất có thiên phú, cái thiếu là sự đào tạo chuyên nghiệp và bài bản.
Nếu có thời gian, môi trường phù hợp, chỉ sợ còn xuất sắc hơn Bộ Đàn Yên.
Tiết Gia Di đương nhiên không đồng ý cho cô gái này vào Esmeralda.
Bởi vì trên người cô có hình bóng của Bộ Đàn Yên, nhiêu đó đã đủ để trở thành ác mộng của Tiết Gia Di rồi…
*
Khương Vũ nhảy xong trích đoạn “Hồ thiên nga”.
Lúc cô chào cảm ơn, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Trích đoạn này có thể nói là tiết mục biểu diễn chuyên nghiệp.
So với mấy phần trình diễn trước đó, cho dù là thí sinh không múa giỏi cũng có thể nhìn rõ năng lực của Khương Vũ với những thí sinh khác.
Giữa Khương Vũ và họ vốn dĩ không cùng cấp bậc.
Lâm KhúcVăn kích động đến đỏ mặt, vỗ tay kịch liệt.
Từ góc độ chuyên môn của bà, Khương Vũ chắc chắn là thí sinh tiềm năng!
Sau khi tất cả năm thí sinh trình diễn xong, một số ban giám khảo mời các thí sinh lên sân khấu tiến hành khâu phỏng vấn cuối cùng.
Câu hỏi của vòng phỏng vấn này tương đối đơn giản.
Giới thiệu bản thân, gia đình, trường học, thành tích ở trường, đã giành được giải thưởng gì, v.v… để Esmeralda đánh giá về tiềm năng của họ.
Phạm Đan Khê giơ tay đầu tiên: “Em tên là Phạm Đan Khê, bố em là chủ tịch Công ty Giải trí Phong Khê.
Chắc hẳn các cô giáo cũng không xa lạ với giải trí Phong Khê.
À, phải rồi, gần đây có một gương mặt nam mới rất nổi trong giới giải trí – Giang Trầm Mộng.
Anh ấy là nghệ sĩ thuộc công ty gia đình em.
Đương nhiên, gia đình em và nghệ thuật múa ba-lê có quan hệ chặt chẽ với nhau.
Ví dụ cô Tiết Gia Di và mẹ em rất thân thiết.”
Dứt lời, cô ta còn nhìn về phía Tiết Gia Di mà cười.
Biểu cảm của Tiết Gia Di có vẻ lúng túng.
Bà trầm mặt xuống, đánh lạc đề: “Nói đến chuyện ba-lê đi, vì sao em thích múa ba-lê?”
“Từ nhỏ em đã thích ba-lê, em thấy múa ba-lê rất có khí chất! Mục tiêu của em là thành Bộ Đàn Yên tiếp theo!”
Bạch Thư Ý hỏi: “Nên em mang đôi giày giống Bộ Đàn Yên, để trở thành Bộ Đàn Yên tiếp theo sao?”
“Không phải giống.” Phạm Đan Khê vội vàng giải thích: “Mà đây đúng là đôi giày của Bộ Đàn Yên, bố em mất 2 triệu USD để mua!”
Bạch Thư Ý khéo léo cười, nói: “Vậy sao”
“Vâng ạ, bố em gửi từ Mĩ về đấy.”
“Nhưng giày của Bộ Đàn Yên sao có thể chạy đến nước Mĩ được.
Em có nghĩ đến vấn đề này chưa?”
“Ừm….”
Bạch Thư Ý tiếp tục nói: “Lúc Bộ Đàn Yên còn sống, bà ấy hay bị con gái lớp múa cô lập.
Có một người bạn đố kị với bà ấy nên đã viết chữ ‘B’ ở dưới đáy giày, chuyện này chỉ có vài người biết.
Nếu đáy giày em có chữ này, chứng minh giày em mua là hàng thật.”
Dứt lời, Bạch Thư Ý nhìn sang Tiết Gia Di.
Ánh mắt Tiết Gia Di né tránh, giả vờ lật tài liệu trong tay.
Phạm Đan Khê nghe Bạch Thư Ý nói vậy, mau chóng tháo giày ra kiểm tra.
Đến giày trống trơn, căn bản không có bất kì vết tích của chữ viết nào.
“Nhiều… Nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng mực bút sớm đã bay mất rồi.” Cô ta hoảng loạn chống chế: “Chắc chắn là mực bút bị phai màu rồi nên mới không nhìn thấy!”
Bạch Thư Ý: “Mực bút không bị phai đi đâu, bởi vì người đó dùng bút có ngòi mực đặc chế.
Cho dù 50 năm cũng không bị phai màu.”
Tay Tiết Gia Di siết chặt trang sách trên bàn: “Được rồi, hôm nay là ngày tuyển chọn vũ công cho Esmeralda, không phải lễ truy điệu của Bộ Đàn Yên.”
Mặt mày Phạm Đan Khê tím tái, mím chặt môi.
Cô ta không dám nhìn vào biểu cảm của các bạn nữ khác.
Cô ta đã khoe khoang đôi giày này trước mặt bọn họ tận mấy ngày liền.
Ấy vậy mà bị phơi bày là hàng giả trước bàn dân thiên hạ.
Hiển nhiên biểu cảm trên khuôn mặt cô ta trông rất khó chịu.
Bố đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đôi giày này cho cô ta.
Không ngờ lại là đồ giả, hơn nữa còn làm giả lộ liễu như vậy.
Một đám ngu ngốc!
Tiết Gia Di đổi chủ đề, hỏi sang thí sinh thứ 2, thứ 3.
Các câu hỏi đều liên quan đến gia đình và tại sao muốn học múa.
Hoàn cảnh gia đình của những nữ sinh này đều rất khá.
Chỉ có bạn nữ tên là Hoàng Gia Lệ và Khương Vũ là rất bình thường.
Nên khi Tiết Gia Di hỏi đến Hoàng Gia Lệ, Khương Vũ chú ý nghe xem câu trả lời của cậu ta như thế nào ______
“Gia đình của em không nổi bật, bố mẹ không có địa vị hiển hách, nhưng em thích ba-lê, muốn được múa ba-lê.
Đó là mơ ước của em.”
Bạch Thư Ý hỏi: “Nếu hoàn cảnh gia đình không tốt, bố mẹ không có khả năng ủng hộ em múa ba-lê.
Em sẽ làm thế nào?”
Hoàng Gia Lệ cao giọng nói: “Em nghe nói Esmeralda có học bổng giúp những học sinh nghèo khó như chúng em.”
“Xem ra em rất muốn vào Esmeralda nên đã đi nghe ngóng cả rồi.
Nhưng em thấy trình độ của bản thân có đủ để vào không?”
“Em biết, trình độ hiện tại của em có thể không đủ.
Nhưng xin cô hay tin em, em nhất định sẽ nỗ lực!”
Tiết Gia Di bổ sung: “Cô Bạch muốn hỏi em, em nghĩ em có ưu thế gì so với những học sinh khác có tài năng hơn em?”
“Em chăm chỉ, chịu khó, đó là phẩm chất mà họ không được như em.”
“Không sai, cần cù bù thông minh.
Mong rằng em luôn kiên trì với ước mơ của mình.”
Tiết Gia Di rất đồng ý với Hoàng Gia Lệ.
Bởi vì bản thân bà ta cũng xuất thân từ nghèo khó.
Ngay từ đầu, bà ta đã phải cố gắng nỗ lực hơn bất kì ai.
Để giờ đây, bà ta mới có thể ngồi vào vị trí giáo viên chủ chốt ở Esmeralda.
….
Bạch Thư Ý nhìn Khương Vũ, “Còn em thì sao? Khương Vũ, vì sao em muốn múa ba-lê?”
Khương Vũ thật thà nói: “Giống như hầu hết các cô gái, em có niềm đam mê với ba-lê.”
“Đưa ra cho cô một cái lí do vì sao, không phải cũng là nhìn có khí chất chứ?”
“Lí do sao?” Khương Vũ nghĩ ngợi chốc lát, “Bởi vì đã từng bỏ cuộc, nên khi quay lại với ba-lê, em mới phát hiện ra nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với cuộc sống của em.
Cuộc đời của em vốn rất bình thường.”
“Nhưng em phải biết rằng, đa số người múa ba-lê đều là người bình thường.
Trừ đam mê ra, họ không có gì cả.”
Khương Vũ Bình tĩnh nhìn Bạch Thư Ý: “Em không phải không có gì cả, em có tài năng.”
Cô vừa dứt lời, trong lòng Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di bỗng giật mình.
Câu này, không phải Bộ Đàn Yên đã từng nói trong tiết học ba-lê đầu tiên ở Esmeralda sao!
“Bởi vì, tôi có tài năng”
Rất tự tin!
Một người múa ba-lê, bạn có thể dựa vào gia thế, dựa vào giáo viên tốt nhất, dựa vào nỗ lực và đam mê, nhưng duy nhất… Tài năng là cái bạn không thể nỗ lực, thứ mà bạn không có được!
Trong nghề này, chỉ có tài năng, mới có thể khiến bạn đi đến vị trí sáng chói.
….
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, ban giám khảo thảo luận riêng trong 5 phút, rồi mới cho thí sinh lên sân khấu, công bố kết quả cuối cùng.
Trên sân khấu, mỗi cái tên của người đều được xướng lên, bao gồm cả Khương Vũ.
Bạch Thư Ý nhìn các cô gái đang căng thẳng trên sân khấu: “Kết quả của các bạn đã có rồi, sẽ có một bạn trong năm bạn được chọn vào Esmeralda, tiếp tục có cơ hội được đào tạo chuyên sâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...