Biên tập: An Thuần
Hiệu đính: Xiaoxin
Khi Khương Vũ về tới phòng, cô hơi mất hồn mất vía, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa.
Cô không hề sợ Hoắc Thành nhưng điều cô sợ nhất là Hoắc Thành gặp Cừu Lệ.
Lúc trước thủ phạm của vụ án buôn lậu di sản ở Hải Thành chính là anh họ của Hoắc Thành, mà Hoắc Thành và Cừu Lệ coi như đã kết thù oán.
Mà app [Đã Biết] vẫn chưa gửi cho cô thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Sau những bài học kinh nghiệm của Trình Dã, Khương Vũ không dám lơ là mất cảnh giác.
Nhiệm vụ chưa hoàn thành cũng đồng nghĩa là Cừu Lệ vẫn chưa thoát khỏi số mệnh của kiếp trước.
Khương Vũ đã rất cẩn thận khi cho anh chuyển tới sống cùng, chăm sóc anh, còn giao bố cho anh ấy cùng chăm sóc.
Vốn dĩ cô nghĩ nếu làm vậy dần dần mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.
Nhưng mà giây phút cô nhìn thấy Hoắc Thành, tâm lý của cô hoàn toàn sụp đổ.
Hoắc Thành đã trở lại, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Khương Vũ cũng không dám nghĩ nữa.
Cừu Lệ nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
“Em hơi mệt, em muốn về nhà.”
Anh dứt khoát kết thúc trò chơi dù đang rất vui vẻ, cùng Khương Vũ rời khỏi bàn.
Lúc ra khỏi cửa, Khương Vũ sợ hãi nhìn xung quanh, may mà không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Thành.
Cô rất lo lắng sợ Cừu Lệ gặp hắn ta.
Nhưng mà chắc hẳn hắn ta cũng chỉ đang vui chơi cùng bạn bè của mình thôi.
Khương Vũ tự an ủi chính mình rằng mọi thứ chỉ là sự trùng hợp.
Xa cách nhiều năm như vậy, quan hệ giữa cô và Hoắc Thành cũng chẳng có gì.
Cứ cho là ngẫu nhiên gặp mặt thì cũng chỉ là những người dưng xa lạ
Không cần phải sợ.
***
Tạ Uyên không cho Cừu Lệ ngủ chung phòng với Khương Vũ nên đã dọn dẹp phòng bên cạnh cho anh ở.
Buổi tối, Khương Vũ nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, giống hệt như cô của kiếp trước, cô nằm co ro trên sàn nhà lạnh băng, vòng tay ôm lấy chính mình chịu đựng những cú đấm, đá của gã đàn ông kia.
Váy ngủ mỏng manh không thể che giấu được những vết thương của cô, cách đó không xa, phía bên ngoài cửa sổ sát đất cô nhìn thấy dáng người cao gầy của một người đàn ông.
Bác sĩ tâm lý của Hoắc Thành – Cừu Lệ.
Đôi mắt đen mang sự thờ ơ, lạnh nhạt không chứa đựng cảm xúc của con người, tựa như sứ giả đến từ địa ngục.
Hoắc Thành say rượu chìm sâu vào giấc ngủ còn cô như cái thớt bị vứt bỏ, nằm trên sàn nhà lạnh như băng, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Một giọt nước mắt cũng không rơi, trong mắt chỉ có sự lặng thinh.
Không lâu sâu người đàn ông nọ bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô lên giống như ôm lấy một con vật nhỏ đang bị thương.
Vòng tay ấy cũng lạnh băng nhưng giọng nói lại dịu dàng
“Ngủ một giấc đi.”
Khương Vũ được anh ôm tới sô pha, đắp chiếc áo khoác lên người cô, hai mắt cô nặng nề nhắm lại, cơn buồn ngủ ập đến.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh rất dịu dàng chạm đến vết thương trên cánh tay cô.
Sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên vết thương của cô.
Giọng anh rất trầm và ấm, chậm rãi khiến cô chìm vào cảnh mộng.
“Trong mơ thật đẹp, có trời xanh mây trắng.
Đám mây giống như kẹo bông gòn mềm mại.
Còn có thảo nguyên rộng lớn mênh mông, có một loài hoa không tên nở rộ.
Trên lá còn vương sương mai lấp lánh như pha lê.
Tiểu Vũ nằm trên cỏ, em ngửi thấy mùi hương thanh mát của đồng cỏ, mùi đất tươi mới sau mưa.
Có cơn gió nhẹ thoảng qua như có một chiếc lông vũ quét qua má em…”
Trong khoảnh khắc anh chậm rãi thôi miên, lần đầu tiên trong hai năm Khương Vũ có một giấc ngủ ngon.
Nhưng lần thứ hai khi cô mở mắt ra chỉ có một căn nhà trống rỗng và tên ác ma say rượu kia.
Trên ngực hắn là một con dao gọt hoa quả sắc nhọn.
Trên ngực và bụng có rất nhiều vết thương đếm không xuể.
Cô không biết liệu còn có bao nhiêu nhát dao nữa.
Hắn ta đã chết từ lâu, thi thể đã lạnh ngắt từ bao giờ.
Cừu Lệ ngồi trên đất, trên tay dính đầy máu tươi, trên môi là ý cười rất nhạt, rất lạnh.
Cô nhìn anh như ác ma đang cười, thân thể gầy yếu run lên lẩy bẩy.
Là Cừu Lệ làm!
Sau đó, anh bị còng tay và áp giải lên xe cảnh sát, trước lúc đi còn quay lại nhìn cô một cái.
Khuôn mặt anh vô cảm, nhưng tay bị còng lại che giấu một bí mật trong tim.
***
Nửa đêm, Khương Vũ giật mình tỉnh giấc, Cừu Lệ vẫn đang đọc sách, nghe thấy tiếng động của từ phòng cô liền chạy sang.
“Sao vậy? Em gặp ác mộng à?”
Tay Khương Vũ run rẩy nắm lấy vạt áo của Cừu Lệ, cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, nhìn xuyên qua màn đêm sâu thẳm.
Môi cô run lên, cô muốn nói anh đừng giết người nhưng cuối cùng chỉ run rẩy gọi một tiếng: “A Lệ.”
Cừu Lệ nhíu mày, duỗi tay giữ lấy vai cô gái nhỏ lại phát hiện phần lưng đã ướt đẫm.
“Em mơ thấy cái gì?”
“Rất đáng sợ.” Khương Vũ kéo anh xuống: “Mơ thấy anh ngồi tù.”
Cừu Lệ: …
“Em không muốn anh chết nên muốn anh ngồi tù?”
Khương Vũ ôm eo anh, nức nở nói: “Ai bảo anh… xấu xa như thế?”
Cừu Lệ bất đắc dĩ cười: “Em muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đấy, có không ngoan chỗ nào hả?”
“Đêm nay anh đừng đi, ở lại với em đi.” Chỉ khi ôm lấy anh, cô mới thoáng an tâm hơn chút.
Đêm đó, Cừu Lệ dịu dàng hơn tất thảy.
Từ đầu đến cuối chỉ có một tư thế là ôm chặt lấy cô, chuyển động chậm rãi.
Anh không quan tâm đến cảm nhận của mình, chỉ muốn dùng cách này an ủi cô.
Trong tiếng thì thầm của anh, Khương Vũ lại ngã vào mộng đẹp.
Trải nghiệm tuyệt vời hôm đó khiến cô cả đời này chẳng thể quên được.
Thế nên sáng hôm sau khi tỉnh dậy, lúc đánh răng rửa mặt, cô nhìn gương mặt ửng hồng trong gương, cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Sớm hay muộn thì cô cũng chết trong vòng tay của người đàn ông này.
***
Mà những ngày sau đó, Khương Vũ không gặp lại Hoắc Thành.
Dần dần cô thật sự cho rằng lần chạm mặt đó chỉ là trùng hợp.
Có lẽ Hoắc Thành chẳng để tâm tới cô.
Dù sao thì qua nhiều năm như vậy, khúc mắc thời học sinh cũng không đáng để nhắc tới trong cuộc đời này.
Chiều hôm đó, Khương Mạn Y đến quán pub Mạn Bộ phát lương cho nhân viên.
Khương Vũ vô cùng lo lắng mà đuổi tới nơi nói cho bà biết trong quá trình đóng phim Trình Dã đã bị thương.
Khương Mạn Y lập tức bỏ lại mọi việc, cùng Khương Vũ lái xe tới bệnh viện tư nhân Đức Huy.
Bệnh viện này thường nhận bệnh nhân có chức vụ cao, giàu có hoặc là những minh tinh, nghệ sĩ.
Người bình thường sẽ không tới bệnh viện này để khám bệnh.
Vì thế người trong bệnh viện cũng không nhiều lắm.
Hành lang trắng sạch sẽ, có thể nói là không dính một hạt bụi.
Trên đường đi, Khương Mạn Y rất khẩn trương, không biết thương thế của Trình Dã nghiêm trọng tới cỡ nào.
Nghe Khương Vũ nói là trong lúc quay cảnh hành động, dây thép hỗ trợ xảy ra vấn đề nên ông ngã từ trên cao xuống, đầu bị va đập.
Cô cũng vừa mới nhận được điện thoại cũng không rõ tình huống lắm.
Phòng bệnh được trang trí bắt mắt, màu sắc ấm áp chứ không phải là sắc trắng nặng nề thường thấy ở các bệnh viện, nhìn qua còn tưởng là phòng hạng sang trong khách sạn cao cấp.
Khương Mạn Y nhìn Trình Dã không có vấn đề gì quá nặng, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt ve gương mặt anh tuấn nhưng nhợt nhạt của ông ấy: “Anh Dã, anh cảm thấy sao rồi?”
Trình Dã mờ mịt nhìn bà: “ Cô… là ai?”
Khương Mạn Y: ?
“Em là Mạn Mạn đây.”
“Mạn Mạn?” Trình Dã nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Mạn Mạn là ai?”
“Anh Dã? Anh đừng đùa như vậy!”
Lúc này một bác sĩ đeo kính, mặc áo blouse trắng bước vào, nói với Khương Mạn Y: “Bệnh nhân bị tổn thương não bộ, có thể xuất hiện chứng mất trí nhớ tạm thời, có lẽ sẽ quên mất những người xung quanh.”
Khương Mạn Y choáng váng: “Mất trí nhớ? Ông nói là anh ấy không nhớ gì về tôi?”
“Cô không cần quá lo lắng, đây chỉ là mất trí nhớ tạm thời.
Chúng tôi nhất định dốc hết sức để chữa trị.”
“Những chỗ khác có bị thương không?”
“Tạm thời thì không có vấn đề gì.”
Khương Mạn Y nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Không biết nên vui vì Trình Dã bình an, lành lặn hay đau lòng, buồn tủi vì Trình Dã quên mất mình.
Trình Dã là người đàn ông cô yêu từ lúc còn niên thiếu.
Bà bình thường, nhạt nhòa như vậy nhưng lại có được trái tim của người đàn ông này.
Trong suốt một đoạn thời gian dài, Khương Mạn Y đều cảm thấy mình rất may mắn.
Mà sự may mắn này đột nhiên kết thúc, trong lòng Khương Mạn Y cảm thấy trống rỗng, toàn bộ thế giới của bà đều trở nên ảm đạm.
Cuộc sống của bà giờ đây chỉ còn lại hai màu xám trắng.
Hai ngày tới, mỗi ngày Khương Mạn Y đều dùng cả 24 giờ để làm bạn với Trình Dã với mong muốn sẽ giúp ông ấy nhớ ra mọi chuyện.
Từ lúc mất trí nhớ đến giờ, Trình Dã trở nên trầm lặng hơn.
Mỗi ngày đều chỉ cầm một chiếc nhẫn kim cương hai carat được chạm khắc hoàn mỹ ướm lên tay của các nữ y tá.
Khương Mạn Y nghe người đại diện nói, vốn dĩ ngày đó Trình Dã chuẩn bị để cầu hôn bà ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hiện tại Trình Dạ một lòng một dạ muốn đi tìm chủ nhân của chiếc nhẫn này, giống như hoàng tử cầm giày thuỷ tinh đi tìm nàng lọ lem của mình.
Ông thử tay Khương Vũ trước, phát hiện chiếc nhẫn hơi lỏng, tiếp theo thử lên tay của từng nữ y tá trẻ xinh đẹp trong bệnh viện.
Nhưng tay của các nữ y tá dù nhỏ hay lớn, mỏng hay dày thì cũng rất khó tìm được bàn tay đeo vừa chiếc nhẫn này.
Sau cùng, chiếc nhẫn này lại vừa trên tay nữ y tá trưởng.
Nữ y tá trưởng 50 tuổi nhìn Trình Dã với ánh mắt bất lực, “Ôi siêu sao như anh nếu như là 20 năm trước, tôi chắc chắn sẽ nhận nhưng bây giờ con trai tôi đã lớn đến tuổi lấy vợ rồi.
Anh xem… không thể được, không phù hợp.”
Trình Dã như thể là một người không tim không phổi, ông đã tự nhủ nếu ai mang vừa chiếc nhẫn kim cương này thì nhất định sẽ là tình yêu chân thật của mình.
“Không sao cả, chị y tá trưởng ạ.
Tuổi tác không phải là rào cản tình yêu, quan niệm người đời càng không có cách nào ngăn cản tình yêu của tôi với chị.”
Y tá trưởng đỡ trán, tháo nhẫn kim cương, nghiêm túc nói: “Nếu anh cứ dây dưa lằng nhằng vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cuối cùng thì Khương Mạn Y cũng không nhịn được nữa, đi đến trước mặt Trình Dã, cầm lấy chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của tay trái rồi quơ quơ trước mắt Trình Dã, bất mãn nói: “Nhìn đi, em mới là người anh muốn tìm.”
Trình Dã nhìn chằm chằm ngón tay mảnh dẻ thanh tú của bà, nhìn nhìn sau đó nói: “Thật sự là em à!”
“Nếu không thì còn ai?” Khương Mạn Y tức giận mà nói: “Ca sĩ nổi tiếng lại còn định bày trò diễn ơ diễn iết gì không biết.
Kỹ năng diễn xuất của anh, nhìn là biết diễn….”
Trình Dữ không để ý đến bà đang tức giận phừng phừng, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Khương Mạn Y, khoé miệng nhếch lên ý cười: “Vậy là Mạn Mạn đồng ý rồi?”
“Đồng ý cái gì?”
“Cầu hôn.”
Khương Mạn Y: ?
Đúng lúc này, tất cả bác sĩ, y tá cùng đi ra, ngay cả Khương Vũ và Cừu Lệ cùng bước ra từ trong phòng bệnh, tất cả cùng chung một lời hô: “Đồng ý đi!”
Khương Mạn Y sửng sốt vài giây.
Sau đó bà mới nhận ra bị thương cái gì chứ, mất trí nhớ cái gì chứ.
Mấy trò này đều là một âm mưu được lên kịch bản từ trước.
Trình Dã nhận lấy bó hoa hồng đã được trợ lý trẻ chuẩn bị cẩn thận, bước đến trước mặt Khương Mạn Y, quỳ một gối xuống: “Đồng ý rồi thì không thể đổi ý nữa.”
“Em đồng ý… lúc nào chứ!?” Một mặt bà cảm thấy may mắn vì Trình Dã không mất trí nhớ, mặt khác lại rất tức giận: “Là anh lừa em.”
“Anh không có lừa em, anh bị thương thật.” Trình Dã giả bộ đáng thương nói: “Tuy là không nghiêm trọng nhưng vẫn rơi từ rất cao, suýt chút nữa là không còn được gặp lại em.
Lúc ngã xuống, trong đầu anh chỉ một ý nghĩ nếu không thể cùng em trải qua quãng đời còn lại thì sẽ không cách nào cứu lấy những tiếc nuối của anh.”
“…”
Ánh mắt Khương Mạn Y hơi ngạc nhiên, không biết phải nói gì mới ổn, mãi lúc lâu sau mới thở dài một tiếng: “Chúng ta đều đã đến cái tuổi..”
“Mặc kệ là 20 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi,… Chỉ cần nắm tay em thì cuộc sống mới chính thức bắt đầu.”
Khương Mạn Y nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, muốn thử tháo ra nhưng lại không tháo được.
Trình Dã cười: “Chiếc nhẫn cũng như giày thuỷ tinh vậy.
Anh đã nhờ người tính toán, em chỉ có thể đeo lên và cũng chỉ có mình em mới vậy, đeo lên rồi sẽ không tháo ra được nữa.”
Ban nãy y tá trưởng đeo lên vẫn có thể tháo ra nhưng Khương Mạn Y dù có thử dùng sức nhưng chiếc nhẫn vẫn không tháo được.
Chiếc nhẫn này là do bà tự đeo lên, hiện tại đúng là rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Mẹ, dù sao thì không tháo ra được thì mẹ đồng ý bố Trình đi.”
“Con nhóc thối này, con cũng hùa theo lão già này lừa gạt mẹ.”
Khương Vũ cười: “Bởi vì bố Trình đã đồng ý một điều kiện của con, điều kiện quá xịn nên con chỉ có thể giúp bố Trình thôi.”
“Mẹ vất vả nuôi con thế mà vì một chút lợi ích mà con phản bội mẹ, đầu quân cho địch?” Khương Mạn Y bất mãn nói: “Nhưng nói mẹ nghe đi, ông già này cho con cái gì?”
“Bố Trình, bố đồng ý điều kiện gì thì mau nói cho mẹ con nghe đi.”
Trình Dã quỳ một gối trên mặt đất, nắm tay Khương Mạn Y, nhìn bà đầy trân trọng: “Anh hứa với Tiểu Vũ từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ tôn trọng em, quan tâm chăm sóc cho em.
Em nhường nhịn anh lâu như vậy, những ngày kế tiếp hãy để anh nhường nhịn em, cùng em làm chuyện em thích, giống như cách em từng đồng hành với anh.”
Mắt Khương Mạn Y đỏ hoe, trong lòng cảm động không tả xiết, nhìn Trình Dã rồi nhìn Khương Vũ.
Cuối cùng bà cũng đồng ý lời cầu hôn của Trình Dã.
Người đàn ông này bà đã thích nửa đời, bà nguyện ý cùng ông ấy bước vào “lâu đài tình ái”.
Như lời Trình Dã nói vậy, mở ra một cuộc sống mới.
***
Khương Mạn Y nhận lấy hoa tươi, cùng Trình Dã rời khỏi bệnh viện.
Bà cũng từ ngỡ ngàng trong hạnh phúc tỉnh táo lại, muốn tính sổ ông.
Bà nhìn về phía Khương Vũ cùng Trình Dã: “Dùng ý tưởng mất trí nhớ để lừa gạt tôi đeo nhẫn là của ai? Là ai nghĩ ra?”
Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của Khương Mạn Y, Khương Vũ và Trình Dã nhìn nhau sau đó đồng thời quyết định cùng nhìn về phía Cừu Lệ.
Cừu Lệ: ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...