Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi




“Hi.”Cô ấy khẽ mỉm cười chào tôi, động tác vẫn thuần thục và tao nhã, nhưng trêи gương mặt không còn vẻ lạnh lùng và kiêu căng như trước nữa, vả lại giọng điệu còn có vẻ khá thân thiết, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.Không biết bắt đầu từ bao giờ, thái độ của cô ấy với tôi đã thành như hiện giờ, đây cũng là dáng vẻ mà tôi thích.“Hi.” Tôi cũng chào lại, sau đó hỏi: “Hôm nay, cô phải đi giải quyết chuyện của công ty con à?”Cô ấy lắc đầu: “Tôi gửi đơn đi rồi, đang chờ duyệt.

Mấy ngày tới, tạm thời không bận gì.”“Thế cô… đến BTT à?”“Ừm.”“Phía BTT có tôi trông coi rồi, cô cứ nghỉ ngơi vài ngày đi.”Cô ấy vẫn lắc đầu: “Ở khách sạn chán lắm, mà tôi cũng không biết đi đâu chơi.”Tôi hỏi thử: “Hay là cô đến Bingkok tìm Ôn Hân cùng chơi vài ngày xem?”“Không, Ôn Hân phải đi cùng bạn cô ấy, một người ngoài như tôi chen vào thì không hay.”Lúc chúng tôi đang nói chuyện, mấy đồng nghiệp của nhóm dự án cũng đi từ trong phòng ra.


Sau khi chào hỏi, họ cùng chúng tôi đi vào thang máy.Có sự xuất hiện của người khác, nên tôi không tiện nói chuyện riêng với Bạch Vi nữa, vì thế chỉ lẳng lặng chờ thang máy.Tôi nghĩ nếu mình đến Bingkok hay đảo Phuki với Bạch Vi, chắc cô ấy sẽ không từ chối.

Lúc trước, tôi cũng từng bảo với cô ấy, có thời gian rảnh thì cùng ra biển chơi, đến lúc nên đi chơi một chuyến rồi.Nhưng phải chờ mấy hôm nữa, nhanh nhất cũng phải hai ngày.

Một là vì dự án của BTT mấy hôm nay đang sửa vài chi tiết mấu chốt tương đối quan trọng, tôi không thể bỏ đi vào lúc này được.Hai là trong hai hôm tới, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường sẽ lại gặp nhau.


Lần gặp gỡ này, bọn họ sẽ quyết định có hợp tác hay không, còn có vấn đề bỏ vốn và quyền nắm giữ cổ phần nữa.

Chuyện này còn quan trọng hơn, nên tôi càng không thể vắng mặt.Vì vậy, hai hôm nữa, nếu hoàn cảnh cho phép, tôi sẽ hẹn Bạch Vi đi đảo Phuki chơi một chuyến.Ra biển, tôi có thể lặng lẽ dạo bước với cô ấy trêи nền cát trắng mềm mịn, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ mặc bikini của cô ấy, tôi tin rằng đó sẽ là cảnh đẹp nhất trêи thế gian này.Còn Ôn Hân… cô ấy cũng có thể coi là một cảnh đẹp mỹ miều khác.Lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu tôi, tôi ngẩn ra, tại sao mình lại tưởng tượng đến cảnh đó của Ôn Hân chứ?Chẳng lẽ tôi cũng thấy hứng thú với cô gái trầm tính và ngọt ngào trong ấn tượng của mình rồi sao?Không thể nào, chắc do lâu quá rồi tôi chưa động vào phụ nữ thôi.Cũng có thể là sau khi phát hiện có một cô gái thích mình, có một loại suy nghĩ đắc ý và thỏa mãn nảy sinh trong tiềm thức của tôi, hoặc là biểu hiện của tâm địa gian xảo rung động tận nơi sâu thẳm tâm hồn thôi.Có lẽ là cả hai lý do này, thật sự rất lâu rồi tôi không động vào phụ nữ, sau khi phát hiện có một cô gái không những xinh đẹp, mà còn rất có khí chất mến mộ mình, có thứ gì đó trong sâu thẳm nội tâm đã khẽ bị rung động.Vừa nghĩ vậy, tôi lập tức tự nói với mình như thế là không được.Tôi không phải là chính nhân quân tử gì, càng không phải là thánh nhân hay kẻ trăng hoa.

Nhưng tôi có nguyên tắc làm người của mình, cũng luôn tuân thủ ranh giới đạo đức cơ bản.Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng đâu có gì sai, dẫu sao tôi cũng đang độc thân, cũng chưa chính thức yêu đương với Bạch Vi, cho nên tôi vẫn có quyền lựa chọn chứ.Nếu tôi chọn Ôn Hân, có lẽ tôi sẽ được đáp lại ngay, đối tượng này có gương mặt xinh đẹp, khí chất xuất chúng, vừa tài hoa vừa giàu có, đúng là hoàn hảo.Nhưng hình như tôi không thích Ôn Hân, chỉ là một loại khao khát bản năng tạm thời bị rung động của phái mạnh với phái yếu thôi, chỉ là tính tạm thời.Nếu tôi chọn Bạch Vi, có lẽ sẽ gặp vô vàn khó khăn, có thể vì tính cách hai đứa cũng không hợp lắm, hoặc do áp lực từ nhiều phía hay các vấn đề khác, để rồi cuối cùng không có kết quả gì hết.Nhưng tôi thích cô ấy và cô ấy cũng vậy.Sự lựa chọn này hình như không quá khó, giữa một tình cảm tạm bợ dễ dàng có được nhưng không được coi là tình yêu, và một tình yêu có muôn vàn gian khó, tôi nghĩ phần đông mọi người sẽ chọn vế sau.Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không biết người ta có chịu cùng mình đối mặt và chiến thắng những thử thách đó hay không thôi.Điều đơn giản nhất là: Nếu chúng tôi thật sự chọc thủng được lớp màng ngăn cách mỏng manh đó, lúc đối mặt với sự phản đối kịch liệt của người nhà, Bạch Vi sẽ làm thế nào?Nếu cô ấy yếu đuối, rút lui và lựa chọn từ bỏ, đoạn tình cảm ấy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.Thế thì tôi thà vui vẻ với thứ tình cảm dễ dàng có được còn hơn.“Anh đang nghĩ gì thế?”Lúc tôi đang ngẩn người thất thần, bên tai chợt vang lên giọng nói của Bạch Vi.Tôi định thần lại, phát hiện thang máy đã đến, các đồng nghiệp đang đứng bên trong nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, còn Bạch Vi đứng bên cạnh cũng đang nhìn tôi một cách khó hiểu.“Không, không có gì, mau vào thôi.”Tôi mỉm cười ngượng ngạo, chờ Bạch Vi ngoảnh sang hướng khác và đi vào thang máy, tôi cũng đi vào theo sau cô ấy.Các đồng nghiệp và Bạch Vi thảo luận về chuyện dự án và hỏi han chuyện công ty con, cùng các vấn đề như nếu phải cắt cử người sang công ty con thì lương bổng với đại ngộ như thế nào… trong thang máy.Mấy hôm trước, Bạch Vi đã tổ chức họp một lần, công bố quyết định sẽ mở công ty con ở Chiêng May, hỏi xem có ai đồng ý ở lại đây hay không.Mấy ngày nay, đây chính là vấn đề mà các đồng nghiệp thảo luận nhiều nhất.Đương nhiên, trong quy định điều lệ tương quan, xí nghiệp mà người nước ngoài đầu tư bắt buộc phải thuê bốn công dân Xiêng La, hoặc sau khi giải quyết chế độ an toàn xã hội cho bốn người này xong thì mới được thuê một nhân công nước ngoài.Ngoài tôi ra, những đồng nghiệp khác đương nhiên là nhân công nước ngoài ở Xiêng La.


Tôi không nói cho họ biết chuyện mình được nhân danh hiệu Công dân vinh dự ở Chiêng May, kể cả Bạch Vi.

Nên chắc giờ họ vẫn chưa biết chuyện này, trừ khi có người biết tiếng Xiêng La tình cờ đọc tin tức có liên quan.Số lượng nhân công nước ngoài bị hạn chế, nên không phải ai đăng ký cũng được ở lại.

Bạch Vi chỉ đang trưng cầu ý kiến của họ thôi, nếu có người đồng ý ở lại, cô ấy còn phải lựa chọn dựa theo yêu cầu của các khâu trong kết cấu tổ chức.Không có quá nhiều người đăng lý, chỉ có lác đác vài người, chủ yếu đều là vì mức lương và trợ cấp cao khi được điều động sang nước ngoài làm việc.Bạch Vi không hỏi tôi có ở lại hay không, vì lúc trước chúng tôi đã bàn xong rồi, tôi sẽ là người phụ trách công ty con ở Xiêng La.Đây cũng là điều khiến tôi khá đắn đo gần đây, Đồng An Chi đã nói rõ rằng nếu ông ấy hợp tác với đám Đỗ Minh Cường, ông ấy muốn tôi qua làm trợ thủ cho mình.Trợ thủ ở đây chưa chắc là trợ lý, mà có thể là lãnh đạo của một tập thể hay nhân vật chủ chốt của một bộ phận nào đó.


Nói chung là một vị trí có thể giúp đỡ thực chất cho ông ấy ở các phương diện nào đó và có thể nỗ lực và công hiến cho dự án.Bên đó có cổ phần của tôi, nếu tôi sang đó, cũng coi như là làm công cho chính mình.

Nhưng nếu ở lại Phần mềm Trí Văn, tôi chỉ đơn thuần là một người làm thuê thôi.Vả lại, Hà Khai Thành đã năm lần bảy lượt nói với tôi, người nhà của Bạch Vi muốn tôi mau chóng tránh xa cô ấy.Trước kia, tôi đã từng có suy nghĩ bỏ đi, huống chi là bây giờ, tôi sắp có được cổ phần của một công ty bất động sản, nên càng muốn rời khỏi Phần mềm Trí Văn, làm thuê cho chính mình.Nhưng trước đó, tôi đã đồng ý với Bạch Vi, ở lại đảm nhiệm chức vụ giám đốc của công ty con tại Xiêng La.Tôi không biết nên xin từ chức với cô ấy thế nào, lúc đó, chắc cô ấy sẽ thất vọng lắm.Hơn nữa, dạo này, quan hệ giữa tôi và Bạch Vi đã tốt dần, cũng ngày càng thân thiết và mờ ám hơn, tấm màn ngăn cách mỏng manh giữa chúng tôi dường như không cần chọc cũng có thể thủng bất cứ lúc nào.Điều này khiến tôi không nỡ rời xa cô ấy..




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui