Boss Nhà Nông

Edit: San san

Beta: Phượng Hoàng Đem Nướng

Cố Phán Nhi bị đông lạnh đến vẻ mặt phát tím tỏ vẻ như đã gần trăm năm không có thử qua cảm giác sảng khoái như vậy. Lúc trước chính mình có linh lực hộ thể, cho dù có ngồi xổm trong hầm băng cũng không cảm giác được lạnh như vậy. Bất quá đông lạnh một chút có thể cầm trở về một đầu lợn rừng, nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể ăn thịt heo, Cố Phán Nhi cảm thấy vô cùng đáng giá.

Lại không phải người tu tiên, tu tập võ cổ coi trọng nhất không gì hơn toi luyện thân thể. Trong quan niệm nhân sinh của Cố Phán Nhi không hề có việc nhịn cơm, bữa bữa thịt cá là cần thiết, nếu như đều là thịt heo thì không còn gì tốt hơn.

“Cái thân thể bệnh này, nhất định phải mau chóng trở nên cường đại!” Cố Phán Nhi vừa run rẩy vừa cắn răng cởi quần áo.

“Đại tỷ tỷ.” Một thanh âm yếu ớt đột nhiên vang lên.

Cố Phán Nhi đang định cởi cái yếm nhỏ ra thì động tác dừng lại, đưa mắt tìm nơi phát ra tiếng nói, Tiểu Đậu Nha như một Tiểu Nãi Miêu gầy yếu núp trong ổ chăn đang vô cùng yếu ớt mà nhìn Cố Phán Nhi.

Mắt Cố Phán Nhi liền choáng váng tại chỗ, cư nhiên quên mất trong phòng còn có tiểu bảo bảo. Bất quá Cố Phán Nhi là ai? Da mặt dày đến có thể so với tường thành, lập tức liền trừng mắt nhìn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy tỷ thay quần áo sao?”

Tiểu Đậu Nha yếu ớt trả lời: “Xem ra, đại tỷ tỷ trước kia thay quần áo cũng không tránh Bảo Nhi nha.”


Cố Phán Nhi: “……”

Thật là, xem thì xem đi! Dù sao cũng là đệ đệ của thân thể này, cho dù không phải thân……thì cũng chỉ mới lớn ngần ấy, nàng đã là người lớn còn có thể thẹn thùng sao? Bất quá……

“Trước kia là trước kia, hiện tại đại tỷ của ngươi đã gả chồng, không được xem, bằng không moi tròng mắt ngươi ra.”

“Úc, vậy Bảo Nhi nhắm mắt lại.”

“Quay mặt đi!”

“Úc, Bảo Nhi sẽ cố gắng hết sức.”

Sau đó liền chứng kiến một đứa bé yếu ớt đến tùy thời đều có thể tắt thở, chính là khó khăn từ nằm thẳng cố hết sức mà dịch thành nằm nghiêng, chỉ một động tác liền mất đến nửa khắc, Cố Phán Nhi cũng mệt thay cho hắn.

Cố Phán Nhi nghĩ có phải bản thân mình đã quá đáng hay không, nhưng mà cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, nàng cũng không thể cởi quần áo trước mặt Tiểu Đậu Nha được. Thế nhưng quần áo toàn bộ đều ướt đẫm, tự nhiên cũng muốn thay hết cả bộ, cho dù đối phương là đệ đệ của nàng, cho dù đối phương mới sáu tuổi, cũng đều không cho phép.

Rất nhanh Cố Phán Nhi liền thay xong quần áo, đến bên mép giường một tay đem Tiểu Đậu Nha xách lên: “Đi, tỷ mang ngươi đi ăn thịt, ăn xong sẽ nấu thuốc cho ngươi uống.”


Tiểu Đậu Nha bởi vì mất máu quá nhiều, vốn đang đầu váng mắt hoa, bị Cố Phán Nhi thình lình xách lên một cái nửa ngày cũng không tốt hơn được, thiếu chút nữa lại ngất xỉu, cảm giác cả người như nằm ở trên bông, mềm mại thật là muốn ngủ quá đi.

Cố Thanh thấy Cố Phán Nhi xách theo Tiểu Đậu Nha đi ra lập tức đen mặt, còn tưởng rằng bà nương điên này thay đổi tính nết, không ngờ vẫn còn điên khùng như vậy, chẳng có chỗ nào giống với một nữ nhân, đối với chính đệ đệ của mình cũng như vậy…… Thật là thô bạo, chạy nhanh đến cứu lấy Tiểu Đậu Nha, ôm ở trong lồng ngực mình.

“ Bà nương điên nhà ngươi nghĩ hắn không chết được à?” Cố Thanh thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Tiểu Đậu Nha, giận sôi máu, nhưng thấy rõ bộ dáng Cố Phán Nhi thì càng tức giận đến nổ phổi: “Nữ nhân chết tiệt, sao ngươi lại mặc quần áo của ta?!”

Cố Phán Nhi ngẩn người: “Thì ra là quần áo ngươi a, bảo sao mặc lên lại ngắn như vậy.” Cố Thanh nghe được lời này, không biết vì cái gì cảm thấy càng bực mình, có loại xúc động muốn cắn chết nữ nhân này, kích động tới buột miệng thốt ra: “Chê nhỏ thì ngươi đừng có mặc!”

- “Không chê không chê, tuy rằng trần truồng thực mê người, nhưng ta thích cảm giác có ăn mặc.”

- “ Bà nương điên nhà ngươi chết cũng không biết xấu hổ!”

- “Hắc, như nhau như nhau!”

- “Ai giống ngươi? Biến!”

Nhìn bộ dáng tức giận đến tím cả mặt của tiểu tướng công, Cố Phán Nhi tỏ vẻ thực thoải mái a, nhịn không được huýt sáo, vẻ mặt muốn bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu lưu manh.


Tiểu Đậu Nha xem như hoàn hồn, thế nhưng hai người đối thoại hắn không có nghe được, giờ phút này thấy Cố Thanh vẻ mặt xanh tím, mà Cố Phán Nhi vẻ mặt lưu manh, liền có chút tò mò, nhưng nhìn qua nhìn lại hai người vài cái đã có chút hoa mắt, liền thành thật đợi không dám động nữa.

“Bảo Nhi đừng sợ, tỷ phu mang ngươi đi ăn thịt.” Nói đến hai chữ tỷ phu sắc mặt Cố Thanh liền như ăn phải phân.

Tiểu Đậu Nha yếu ớt gật gật đầu, không nghĩ đến như vậy cũng làm hắn đau đầu chóng mặt, sắc mặt lại tái nhợt, bộ dáng giống như lại muốn ngất xỉu.

Cố Phán Nhi lập tức duỗi tay qua: “Đưa Tiểu Đậu Nha cho ta thôi, ngươi đi xới cơm đi.” Cố Thanh nghiêng qua liếc nàng một cái: “Đừng nói với ta ngươi còn muốn ăn.” Cố Phán Nhi lập tức nói: “Ta không nói với ngươi, ta nói với nương của ngươi.” Nói xong hướng ra phía ngoài rống lên một câu. “Nương a, ta đói bụng, muốn ăn cơm!”

“ Đây, cơm đã làm xong, nương lập tức dọn cho ngươi.”

Cố Phán Nhi vừa lòng, từ trong tay Cố Thanh đoạt lấy Tiểu Đậu Nha đang đầu váng mắt hoa, nghênh ngang đi về phía cái bàn, dáng vẻ như đại lão gia ngồi ở chỗ kia chờ ăn.

Cố Thanh sắc mặt xanh mét, nếu bản thân có thể nói, thật muốn đem Cố Phán Nhi bắt tới đánh cho một trận.

Bà nương điên này, sớm muộn gì ta cũng cắn chết nàng!

Lúc ăn cơm Cố Phán Nhi tuy rằng thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn là có gần nửa đồ ăn vào bụng nàng, khiến Cố Thanh ra sức mà mắng nàng là heo, ngay cả Tiểu Đậu Nha cũng có vẻ mặt đồng tình.

Cố Phán Nhi cố ý uy hiếp nếu Tiểu Đậu Nha dám đồng ý với Cố Thanh, lập tức không nấu thuốc uống cho hắn uống.


Không ngờ An thị vừa nghe Cố Phán Nhi nói muốn nấu thuốc, lập tức nóng nảy lên, sống chết không cho Cố Phán Nhi nấu thuốc, nói là chính mình hỗ trợ nấu thuốc, Cố Thanh tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng không có mở miệng phản bác.

Cố Phán Nhi thật ra rất muốn tranh thủ thời gian, nhưng thuốc này không phải tùy tiện là có thể nấu tốt, không nói độ lửa lớn nhỏ còn có trình tự thả thuốc đều không thể sai, chỉ có thể chính nàng làm, cho nên mặc kệ An thị nói như thế nào nàng đều từ chối, muốn đích thân nấu thuốc.

An thị nói không lại Cố Phán Nhi, đành phải đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Thanh.

Cố Thanh không phải An thị, Cố Phán Nhi muốn chính mình nấu thuốc hắn cũng chẳng quan tâm, bất quá nếu là vì nấu thuốc mà đem phòng ở đốt đi là tuyệt đối không được, tự nhiên nghĩ ra biện pháp: “Ngươi muốn nấu thuốc cũng được, đến nội viện nấu, dù sao trong nhà cũng còn bao nhiêu là gạch dư, ngươi dọn mấy khối là có thể dùng.”

Cố Phán Nhi không để ý lắm, nghiêng người liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy biện pháp này cũng không phải không được, cũng không phản bác nữa.

An thị há mồm muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến Cố Phán Nhi nấu thuốc ở trong sân, đại khái…… hẳn là sẽ không đem phòng ở đốt đi, cũng liền ngậm miệng lại, nghĩ đợi lúc nấu thuốc thì mình giúp một chút.

Mặt trời dần dần ngả về tây, Cố Phán Nhi cùng An thị nấu thuốc, Tiểu Đậu Nha lại nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Cố Thanh lại lần nữa đem tầm mắt dừng ở trên lợn rừng, không ai chú ý tới ngoài cửa lớn có thân ảnh nhỏ lảo đảo rời đi.

Từ lúc nhà An thị ăn cơm nàng liền đến cửa, nghe thanh âm truyền đến từ bên trong cánh cửa, nói không hâm mộ đó là giả, vốn là trong bụng trống trơn, ngửi được những mùi hương thức ăn kia trở nên càng đói, lại không có dũng khí đi gõ mở cánh cửa đó.

Trở lại trước cửa nhà lão Cố, nhìn cánh cửa nửa mở kia, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hận ý.

Ngưỡng cửa Cố Đại Hà đứng ngồi không yên nhìn thấy người trở về, vội vàng chống tay vào khung cửa đứng lên, bất an mà xoa xoa tay hỏi: “Thế nào Tam Nha, đệ đệ ngươi, hắn…… Hắn không bị làm sao chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui