_Tuyết Đan cũng tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, mặc vào chiếc đầm voan màu hồng nhạt chân liền bước vội đi xuống dưới lầu, cô không muốn ông ấy phải đợi mình.
Trong phòng ăn lớn được trang trí theo phong cách châu âu, có một cái bàn ăn lớn màu vàng kim sáng bóng thật đẹp.
Tuyết Đan bước đến gần, trên cái ghế ở chính giữa bàn cha nuôi đã ngồi ở đó, trên người ông mặc bộ đồ tây đơn giản, áo sơ mi tay lỡ màu trắng tinh, chiếc quần màu xanh đen, gương mặt nghiêm nghị nhưng không thiếu sự yêu thương,thấy cô bước vào cha nuôi lên tiếng:
_"Con gái mau ngồi xuống đây đi, để ta giới thiệu cho con biết nha, đây là Bạch Lâm Nghiêm, 15 tuổi, là con trai của ta, và cũng là anh trai của con, phải gọi anh hai có nhớ không?"
Tuyết Đan gật nhẹ đầu, Bạch Lâm vũ lại nói:" đây là Bạch Tuyết Đan, em ấy 10 tuổi, em sẽ sống cùng với chúng ta, con gọi em là Đan nhi có biết không?".
Bạch Lâm Nghiêm nhìn cô bé trước mặt tay cậu đưa ra trước cô bé:
_"Anh là Lâm Nghiêm, em cứ gọi anh nghiêm ca ca nhé, có muốn đi chơi, hay cần giúp đỡ em cứ qua phòng gặp anh nha".
Tuyết Đan nhìn cậu cười nhẹ gật đầu, Lâm Vũ lúc này lên tiếng nhắc nhở:" thôi hai đứa ăn cơm đi,thức ăn nguội hết rồi đó".
Nghe cha nói hai đứa đều ngồi xuống cuối đầu xuống liền ăn, Lâm Nghiêm chút chút lại gắp thức ăn cho cô bé, rồi lại cười nhẹ tiếp tục ăn cơm, còn cô cứ lặng lẽ ăn cơm, trong lúc này cô bé rất nhớ cha mẹ, nhớ em trai bé nhỏ của mình, giờ họ không còn trên cõi đời này nữa, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống chén cơm, Lâm Nghiêm nhìn thấy, cậu liền đứng lên đi qua trước mặt cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cô, cậu ôm đầu cô bé dựa vào người mình, miệng cậu khẻ nói:
_"Em gái ngoan nín đi, lớn lên anh sẽ cùng em đi trả thù cho gia đình em, hãy tin tưởng vào anh trai nhé".
Bạch Lâm Vũ nhìn hai đứa trẻ lúc này đang rất yêu thương nhau, chia sẻ với nhau, hắn thấy rất hài lòng, rất mừng vì đứa con trai này cũng rất biết chuyện, và cũng yêu thích cô bé nhỏ này, vậy là tốt rồi, con bé sẽ bớt buồn bã.
Buổi ăn cơm cũng đã xong,Lâm Nghiêm nắm tay cô bé kéo đi ra sân vườn chơi với cậu, cô bé cũng không từ chối, mà bước theo sau cậu.
Bạch Lâm Vũ đi về phòng làm việc, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, chuông reo hai tiếng, bên kia một giọng trầm ấm lên tiếng:
_"Vũ à!tôi Đặng Gia Đức đây, toi đã cho người đến nhà thằng khốn đó, nhưng nó đã trốn ra nước ngoài trước khi vụ thảm sát xảy ra rồi,giờ có tìm nó tiếp không?.
Tay Bạch Lâm Vũ siếc chặt cái điện thoại, một bàn tay nắm lại thành quyền, hơi thở nặng nề cùng hàn khí tỏa ra, làm người nào đó bên kia cũng phải rùng mình, ngừng ít giây Lâm vũ nhích kẻ răng nói:
_"Cậu tiếp tục tìm kiếm cho tôi, nếu tìm được cậu báo cho tôi, không được ra tay, nhưng phải luôn theo dõi nó, cái mạng của nó phải để cho con gái của Doãng Minh giết, chính tay nó sẽ rửa mối thù này cho cha mẹ và em trai của mình, nếu tôi và cậu giải quyết thì quá dễ rồi, cậu hiểu tôi chứ?"
_"Vâng tôi hiểu ý của cậu" xong lời Bạch Lâm Vũ cúp điện thoại, hắn đứng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa, trái tim hắn như ai xác muối vậy.
"hích một hơi thuốc lá, Lâm Vũ thả ra từ miệng một làng khói trắng mờ ảo "
Miệng hắn nói lầm thầm
_"Doãng Minh!
_"Tôi xin lỗi cậu!"
_"Tôi về trể quá, không cứu kịp gia đình cậu tớ rất hối hận, con gái của cậu, tớ hứa với cậu sẽ bảo bọc, nuôi nó thành tài, chúng nó sẽ trả thù cho các cậu, hãy an tâm mà yên nghỉ đi nhé, vĩnh biệt các cậu bạn của tôi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...