Boss Lưu Manh

Chương 8: Vì em nợ tôi (2)
Hoa Ly đi gần tới một cái ngõ ngỏ bỗng có 3 tên áo đen xuất hiện, lôi xềnh xệch cô vào một cái ngõ tối tăm. Cả 3 tên đều mặc áo đen, nét mặt vẫn còn rất trẻ, xem trừng cũng chỉ là sinh viên mới ra trường hoặc ở trường khác đến đây thôi, nhưng hành động và lời nói thì thô tục hoàn toàn, Hoa Ly run sợ nói.
“Các anh là ai? sao lại đưa tôi ra đây?”.
Một tên lên tiếng.
“Đại ca xem kìa? cô ta sợ đó, ha ha”
Một tên nói.
“Đại ca, hôm nay anh không vui, cô ta điệu bộ cũng rất khả ải, đưa cô ta đến đây để cho đại ca vui vẻ chút vậy. 2 tên kia nghe vậy cũng cười theo”.
Lúc này khuôn mặt bọn chúng mới đáng sợ làm sao. 1 tên được gọi là đại ca lúc này đi tới.
“Cô hét lên…. Thả tôi ra… có ai không? cứu tôi với. huhu”
Cô khóc toáng lên làm hắn cười càng ghê tởm hơn…
“Cô cứ khóc đi, cứ gêu gào đi, chả ai nghe thấy đâu.  Ha Ha…” Hắn cười dâm đãng rồi hắn cúi mặt xuống nói nhỏ:
“Cô em đừng sợ, sẽ thích ngay thôi mà… ha ha”
Hoa Ly tức giận, nhổ luôn một miếng nước bọt vào mặt hắn, nói:
“Thật kinh tởm, thả tôi ra…”
Hắn bị như vậy thì tức giận, đưa tay lên tát cô một cái rất mạnh, “Bốp…” hắn là đàn ông nên lực tay rất mạnh, cô đau quá tay đưa lên mặt, khóc nấc lên lên.
Hắn tiến lại gần, đưa tay xuống giật áo cô, cái áo trắng bị tụt cúc, làm lộ ra làn ra trắng trẻo bộ ngực phập phổng lo sợ của cô, cô lấy tay giữ chặt lại miêng kêu lên:
“Xin đừng hại tôi, xin các anh hãy thả thôi ra… huhu”
Hắn nhìn thấy cô như vậy, miệng nuốt nước miếng xông tới. Cô chống cự, hắn định cho cô một cái tát nữa thì. Một cánh tay to lớn nắm chặt tay hắn. Hắn đau quá, gầm lên. “Là thằng nào?”
Hắn ngẩng mặt lên, một phát đạp vào bụng khiến hắn ngã dúi dụi ra sau. Hoa Ly chạy vội về phía anh, cài lại cúc áo. Túm lấy áo anh run run sợ hãi.
Thiện Phong nhìn một bên mặt cô sưng vù, đỏ ửng, quần áo xộc xệch, mắt long lanh sợ hãi trong lòng đau xót, chỉ muốn xông tới bẻ gãy tay tên kia.
Tên kia thấy vậy tức giận, ra hiệu cho 2 tên còn lại xông lên đánh, 2 tên kia chưa kịp làm gì đã bị anh đánh cho năn lốc vào một góc tường miệng kêu thảm thiết. Thiện Phong quay sang nhìn cô chấn an.
Tên còn lại thấy vậy cầm một viên gạch gần đó, chạy lại phía anh, Hoa Ly nhìn thấy vội hét lên.
“Cẩn thận đằng sau”.
Anh quay lại dùng sức bẻ gập tay hắn, viên gạch cũng như vậy mà rơi trúng chân hắn, máu không ngừng chảy ra. Hắn đau quá quỳ xuống van xin anh tha mạng.

Thiện Phong lúc này đang tức giận cực điểm chỉ muốn đánh chết 3 tên này thì Hoa Ly liền chạy lại.
“Đừng…”
Thiện Phong nhăn mặt.
“Tôi, tôi không sao rồi mà, anh tha cho họ đi”.
“Vừa rồi chúng định hại cô đó sao, sao giờ lại xin cho chúng”.
Hoa Ly lại cười hì hì.
“Nhưng giờ anh xem, tôi không sao rồi, còn bọn họ thì bị anh đánh cho thảm thiết thế kia mà”.
Thiện Phong quay sang nhìn mấy tên đó, miệng chỉ thốt ra một câu.
“Cút…”
Ba tên kia nghe thấy vậy thì chạy vội đi. Thiện Phong nhìn Hoa Ly khuôn mặt đỏ ửng, anh bất giác đưa tay lên mặt cô, ân cần hỏi.
“Có đau không?”
Cô trả lời mà tim đập thình thịch, miệng lắp bắp.
“Tôi… tôi không sao nữa rồi…nhưng…”
Thiện Phong lại cau mày hỏi.
“Nhưng sao?”
Hoa Ly đưa tay chỉ về hướng gói bim bim đang ăn dở nói.
“Nhưng gói bim bim kia thì hỏng hết rồi. Hix, tôi mới ăn được mấy miếng thôi”
Thiện Phong mặt chuyển đỏ sang xanh, khóe môi giật giật.
“Khụ… có đói không? tôi đưa cô đi ăn”.
Hoa Ly nghe thấy ăn thì mắt sáng lên, sợ mình nghe nhầm lên hỏi lại.
“Đi ăn, thật ạ?”
“Ừ”. Anh trả lời.
“Trên xe Hoa Ly hỏi anh tại sao anh lại ở đó”. Nhưng Thiện Phong chỉ trả lời rằng.
“Tiện đường ngang qua lên nhìn thấy thôi”.

“Thật ra, Lúc nghe điện thoại phía công ty gọi. Thiện Phong đã nhìn thấy 3 tên kia đứng dình mò ai vậy rồi. Nhưng vì công ty gọi gấp lên anh không chú ý lắm. Trên đường về công ty, trong lòng thấp thỏm không yên nên đã rặn dò anh trợ lý gì đó rồi tự mình quay xe lại, không ngờ lại đúng như anh dự đoán. Anh đau lòng vì người bọn chúng bắt lại là Hoa Ly. Cứ nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong lòng anh lại đau nhói. Đối với 3 tên ranh con đó thì làm sao mà đánh nổi một người từng mang đai đen taekwondo như anh, dù có gấp đôi bọn chúng thì anh vẫn dư sức đánh trả”
Thiện Phong đưa cô đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, đây là một trong 3 cửa hàng nổi tiếng nhất trung tâm, xe của anh gần tới, đã có người chạy ra chào hỏi rồi. Thiện Phong đi trước, Hoa Ly đi sau, cô có vẻ ngại ngùng khi đi cùng với anh.
Người quản lý như nhận ra khách quen đi tới bắt tay chào hỏi rồi đưa Thiện Phong và Hoa Ly lên tầng 3, đây là tầng dành cho khánh Vip. Ngồi ở đây đa số đều là các nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn, từ xa còn có những cô gái quý phái, xinh đẹp nữa.
Thiện Phong và Hoa Ly ngồi xuống, anh bắt đầu gọi món. Thiện Phong cứ liên miệng nói món này món kia, người phục vụ vẫn kiên nhẫn ghi chép cho tới khi Hoa Ly mặt đỏ phừng thốt lên.
“Được … được rồi. Sao anh gọi nhiều thế, tôi có phải heo đâu”.
Thiện Phong dừng lại, nhìn cô gái mặt đỏ phừng đang chu cái miệng lên nói giận dỗi. Miệng cười nhẹ, trong lòng nghĩ. “Đúng thế, em không phải heo. Em là Gấu trắng tròn trĩnh”
Người phục vụ đi xuống.
Lúc này các ánh mắt ghen tị lẫn xem thường đang đổ dồn về phía cô, đúng thật là có nhìn đi nhìn lại cũng thấy anh và cô quá khác, không hợp nhau chút nào, Hoa Ly cứ như là cô bé lọ len ngồi bên hoàng tử uy nghiêm vậy.
Người phục vụ lúc này cũng mang món ăn lên, xếp đầy một bàn, đều là món mà cô chưa từng ăn bao giờ, Hoa Ly nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, màu sắc hấp dẫn mà trong lòng vui sướng, nhưng sau khi nhìn xung quanh cô lại không nuốt trôi được.
Bảo cô nuốt làm sao đây khi những ánh mắt kia cứ chăm chăm nhìn cô, làm như cô là động vật ngoài hành tinh vậy.
Suốt bữa ăn. Hoa Ly và Thiện Phong không nói lời nào. Anh vẫn cứ chậm rãi ăn, còn cô thì nghẹn ứ họng cố nuốt xuống, trong lòng tự nhủ, không sao, chỉ là người ta ghen tị với mình thôi, món ăn ngon thế này mà không ăn hết thì thật có lỗi với vị giác, cô cứ như thế cho tới khi không chịu được cảm giác này nữa cô nói.
“Tôi ăn xong rồi”.
Thiện Phong lúc này cũng cầm cái khăn nhỏ lau miệng rồi nói,
“Ừ”.
Hoa Ly lịch sự nói tiếp
“Xin lỗi, tôi phải đi nhà vệ sinh chút”.
Thiện Phong vẫn chỉ nói:
“Ừ”
Đến lúc Hoa Ly đi rồi, những ánh mắt vừa rồi cũng thay đổi, thay vào đó là ánh mắt mềm mại, nhu mì nhìn về phía anh, có người không nhịn được mà phải thốt lên.
“Trời ơi? anh ấy là người hay tiên vậy, đẹp trai quá đi, nhìn xem anh ấy kìa, thật men phải không? chắc hẳn là phải thường xuyên tập thể hình lắm đây. Ngưỡng mộ thật”.
Cô bạn bên cạnh nói.
“Đúng vậy, không biết hôm nay là ngày gì mà tớ may mắn được nhìn thấy 2 mĩ Nam đẹp trai vậy, vừa rồi tớ nhìn thấy một người cũng đẹp như tiên vậy, không ngờ rằng còn có một người đẹp hơn thế nữa…”

“Cậu nói xem, tớ không nhìn nhầm phải không? nhưng sao anh ta lại đi cùng với một người cô gái hết sức bình thường như vậy được. Không cam tâm chút nào”. 2 Cô gái đó cứ ngồi ngắm anh mê mẩn cho tới khi, anh nghe thấy tiếng kêu.
“Aaaa”.
Thiện Phong đứng dạy đi về hướng nhà vệ sinh.
Hoa Ly va phải một người lúc ra khỏi nhà vệ sinh, tại nền nhà trơn và còn va phải người đi nhanh lên mới ngã đau, kêu to như vậy.
Đến lúc cô ý thức được tiếng hét của mình thì mới vội lấy tay bịt miệng lại, ngẩng mặt nên nhìn người vừa xô phải mình.
“Ơ… ơ….NamKhanh…”
“Hoa Ly, đúng là em sao…”
Nam Khanh cúi người xuống đỡ cô dạy.
“Sao em lại ở đây, em có sao không? có đau ở đâu không? anh xin lỗi nhé, tại anh đang mải nhìn điện thoại, hihi”
Nam Khanh thấy cô, trong lòng vui vẻ lời nói dịu dàng, nụ cười càng ấm áp hơn.
Hoa Ly vội trả lời.
“Em không sao, em đến đây với bạn”.
Cách đó không xa, Thiện Phong mặt tối sầm, tức giận đang đi lại.
Hoa Ly nói mà cười tít mắt, quên chuyện bị ngã mà cũng quên rằng Nam Khanh vẫn ôm eo của cô.
“Thế còn anh”.
Nam Khanh nói:
“Anh cũng đến cùng với bạn, bạn anh ở đằng kia”.
Tới lúc cô nhìn theo hướng của Nam Khanh chỉ, thì cũng là lúc cô nhìn thấy Thiện Phong, nét mặt tối sầm. Lúc này cô mới ý thức được Nam Khanh vẫn đang ôm eo mình.
Cô nhìn Nam Khanh nói:
“NamKhanh…. Em không sao rồi”.
Nam Khanh lúc này mới bỏ tay ra, vẻ mặt tiếc nuối. Nhìn người phía trước.
Thiện Phong vẻ mặt lạnh tanh nhìn Hoa Ly, nhưng vẫn xen chút nhẹ nhàng cộng thêm giận dỗi nói:
“Hoa Ly…. lại đây”.
Hoa Ly vì nghe giọng nói ấm áp của anh, nét mặt không đổi, chân không tự chủ mà tiến lại gần. Thiện Phong đưa tay ôm lấy eo cô, thể hiện rõ quyền sở hữu.
Thiện Phong lại nói:
“Có đau không? sao đi đứng vụng về vậy?”
Hoa Ly mặt cứng đơ tiếp nhận lời anh nói, đây là lần đầu tiên anh có cử chỉ thân mật lại nói dịu dàng với cô như vậy.

“Không đau nữa rồi… lúc nãy nền nhà trơn quá nên…mới ngã”.
Nam Khanh nhìn cô như vậy, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng nói. “Hoa Ly, chúng ta nói chuyện được không?”
Hoa Ly lúc này mới nhớ tới Nam Khanh, cô
đỏ mặt nói. “Nam Khanh… hôm nay … em…. Đây là bạn em, hôm nay em…”
Thiện Phong thấy cô khó xử liền nói.
“Muộn rồi, anh đưa em về… nếu không cả nhà lại mong”.
Hoa Ly như người chết đuối túm được phao, cô nói vội. “Đúng rồi…Nam Khanh, để hôm khác được không? bây giờ em phải về nhà rồi”.
Nam Khanh vẻ mặt buồn rầu nhìn cô nói: “Ừ”
Nam Khanh nhìn cô đi, lòng như vỡ vụn, anh cảm giác như mình vừa để mất thứ quan trọng vậy, anh nói nhỏ đủ để không ai nghe thấy.
“Hoa Ly, anh sẽ không bỏ cuộc đâu”.
Những cô gái trong phạm vi gần nhất nhìn thấy thì tức giận đùng đùng, ánh mắt ghen tức khinh thường đồng loạt hướng đến Hoa Ly.
Thiện Phong một tay đút tút quần, một tay vẫn vòng qua eo cô. Lúc này Hoa Ly vẫn không tin nổi hiện tại, người cô trở lên nóng rực cho tới khi ra khỏi nhà hàng đó.
Thiện Phong lúc này mới buông cô ra…Taylại ung dung đút túi quần không nói gì, làm như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoa Ly bây giờ chỉ đang nghĩ tới về nhà lên cũng im lặng quên đi hành động vừa rồi của anh.
Ngồi trên xe, cô không nói gì cả, Thiện Phong thì càng không.
Hoa Ly nhớ tới hình ảnh vừa rồi. Cô lại đỏ mặt khi nhớ tới lúc Thiện Phong vòng tay qua eo cô, cử chỉ lời nói thân mật. Qua gương. Thiện Phong nhìn cô đỏ mặt, anh lại mỉm cười.
Tới gần nhà Hoa Ly. Anh dừng xe lại, Hoa Ly chuẩn bị xuống xe, Thiện Phong mới nói.
“Hoa Ly, lần sau không cho phép em gần người đàn ông khác”.
Hoa Ly mặt ngơ ngác hỏi.
“Tại sao?”
“Vì em nợ tôi”. Thiện Phong nói xong câu này thì nhấn ga đi luôn, Hoa Ly ngẩn ngơ suy nghĩ.
“Cứ tưởng anh ta quên chuyện đó rồi, ai ngờ vẫn nhớ, chỉ vì anh ta đưa mình về một lần, cứu một lần, mời ăn cơm một lần…Hix đúng là nợ anh ta mà, món nợ này làm sao mà trả được đây, Hoa Ly than thầm.”
Hoa Ly lên nhà nhẹ nhàng vì lúc này Nội cô đang nghỉ trưa. Hoa Ly chạy thẳng vào phòng nằm trườn ra gường tim đập thình thịch nghĩ về chuyện lúc trưa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị một bọn côn đồ vây bắt như vậy, tim cô đập mạnh hơn khi cô nghĩ về người con trai đã cứu mình. “Liệu đây có phải là duyên phận không?”
“Haizz không phải mà, đây chỉ là  trùng hợp thôi. Nhất định là trùng hợp”.
Aaaa mình điên mất, rõ ràng là người ta không thích mình sao tim mình cứ đập khi nhìn thấy anh ta nhỉ?
Cô vừa nói vừa đấm phùm phụp vào ngực mình nói. “Ngươi đúng là đồ phản chủ”
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận