Chương 6: Từ chối
Thiện Phong đi lấy xe, từ từ đi tới. Lần đầu tiên cô được ngồi chiếc xe đẹp thế này. Hoa Ly không am hiểu về xe lắm, cô chỉ biết đây là BMW, xe của anh màu đen, sáng bóng, nhìn dáng vẻ rất phù hợp với anh, lạnh lùng mà oai phong. Cô mải ngắm nhìn xe cho tới khi Thiện Phong lên tiếng.
“Không muốn về sao?”.
Hoa Ly giật mình chui tọt vào xe. Ngồi trên xe, như nhớ ra điều gì. Hoa Ly liền vội nói.
“Chuyện tối qua… tôi…. cảm ơn anh…”
Thiện Phong nhìn mặt cô đỏ phừng thì nói.
“Không có gì, lần sau chú ý”.
Câu nói đó của anh làm cô thấy ngạc nhiên, trong lòng không còn tức giận anh nữa. Cô nói tiếp.
“Nhà tôi ở đường X, anh đưa tôi tới điểm xe buýt, tôi tự bắt xe về là được rồi”.
Thiện Phong không nói gì. Còn cô thì bắt đầu líu lo về chuyện nhìn anh có vẻ quen, xong rồi cô nhớ ra là đã gặp anh trên xe buýt….Tới đường X. Hoa Ly nói.
“Sắp tới nhà tôi rồi. Anh cho tôi xuống đây được rồi”.
Thiện Phong dừng xe.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà”, cô tặng anh nguyên một nụ cười tắt nắng. Thiện Phong vẫn không nói gì. Khi cô xuống xe, anh chỉ lặng im nhấn ga đi ngay.
Hoa Ly đi nhanh về nhà.
“Con chào Nội, con về rồi ạ”.
“Ừ, vào nghỉ ngơi đi, ta có làm bữa sáng cho con đó”.
“Mà Tiểu Ngọc đâu, sao không bảo nó vào chơi?”
“Dạ…” Hoa ly ấp úng.
“Con ăn sáng với Ngọc Ngọc rồi ạ. Cô ấy có việc nên đi luôn rồi, con lên phòng đây”
Cô chạy nhanh lên phòng, chỉ sợ Nội lại hỏi thêm câu gì. Cô nằm xuống gường suy nghĩ về chuyện tối qua, sau một hồi không nhớ được gì nữa cô nhắm mắt ngủ ngon lành.
….
Sáng thứ 2.
Hôm nay Hoa Ly dậy sớm lạ thường, xuống nhà còn hát líu lo, ăn bữa sáng ngon lành, chào Nội rồi mới chậm rãi đi học.
Hôm nay tâm trạng vui vẻ, trời mặc dù đang mưa phùn phùn nhưng cô vẫn cho rằng, hôm nay trời tuyệt đẹp. Hoa Ly vừa bước tới cửa lớp.
“Kìa… Mĩ nhân heo tới rồi kìa”.
“Xí, không biết cô ta dở thủ đoạn gì nữa, nhìn bó hoa kia xem…huhu tức quá đi”.
Hoa Ly vẫn thản nhiên như không nghe thấy gì đi về phía cuối lớp ngồi vào chỗ của mình. Nhìn thấy bó hoa hồng to đùng trên mặt bàn, cô nhìn khinh thường nói:
“Ngọc Ngọc, mau vứt bó hoa của cậu ra chỗ khác, không tớ dẫm bẹp bây giờ O^O”
Ngọc Ngọc mặt tái mét nhìn Hoa Ly.
“Ngọc Ngọc, còn nhìn cái gì? có mang ra chỗ khác không thì bảo. Cậu thật vô tâm, cậu không biết tớ ghét Hoa hồng sao?”
Những cô nàng cùng lớp đang mắt chữ O miệng chữ A nhìn Hoa Ly. Ngọc Ngọc lúc này mới lên tiếng nói lắp bắp.
“Hoa Ly đây, đây là hoa của cậu đó”.
“Hở, cái gì? ha ha cậu nhầm à. Tớ thì làm gì có ai tặng hoa chứ, Chắc là gửi nhầm rồi…”
“Hoa Ly đúng là của cậu thật đó”.
Hoa Ly đã cầm bó hoa lên, rồi nét mặt tức giận.
“Là của tớ thật sao? A…aaa”, cô hét lên như có vật gì đó trong hoa.
“Rầm”, bó hoa nằm gọn gàng trong thùng rác.
“Hứ… không biết tên dở người nào tặng hoa cho tớ nữa, không biết là tớ dị ứng hoa hồng sao? lần đầu tiên nhận được hoa mà tớ thất vọng quá? có việc nhỏ thế này mà không biết thì game over ngay nha ^^”
Ngọc Ngọc không để Hoa Ly nói hết. Đứng lên bịt chặt miệng cô lại, ghé vào tai nói nhỏ!
“Hoa Ly đây là hoa của Nam Khanh tặng cậu đó”.
“Đoàng…đoàng… Tâm hồn đang bay bổng của cô bị Ngọc Ngọc nhẫn tâm phang ột cái tan nát.”
Cô mặt tím ngắt, đứng bất động. Từ ngoài cửa. Nam Khanh đang đi vào! nhìn cảnh tượng đó, anh từ mặt mũi đỏ ửng rồi chuyển sang tím ngắt nói.
“Hoa Ly… Đó là hoa anh tặng em”.
“Anh xin lỗi, anh không biết em dị ứng hoa hồng”.
“Hả gì cơ? anh đang xin lỗi mình sao? một bạch mã hoàng tử đang cúi mặt xin lỗi cô sao? thôi toi cô rồi? từ nay bảo cô làm sao sống yên với các nữ sinh trong trường đây”. Cô vội nói.
“Em… Nam Khanh…. em không biết đó là hoa của anh… thực ra… em… bó hoa đó… có sâu… em… em sợ quá lên mới ném ra… em xin lỗi…” Hoa Ly dở khóc dở cười.
Nam Khanh biết cô đang nói dối. Anh cũng không truy cứu. Anh chỉ nói nhỏ.
“Hoa Ly, em thích hoa gì vậy, lần sau anh tặng em hoa đó nhé. Anh thật sự không cố ý chọc em. Xin lỗi em nhé”.
Giọng Nam Khanh rất nhỏ. Lại nhẹ dịu nữa, khiến các cô gái bên cạnh anh chìm vào giấc mộng.
Đây là lần đâu tiên trong một ngày Nam Khanh phải xin lỗi ai đó nhiều như vậy. Anh quả thực rất ít phải xin lỗi người khác, chỉ có Hoa Ly, người con gái mà anh đã để ý.
“Buổi tối hôm thứ 7, Sau khi Nam Khanh phát biểu xong, rồi đến phần khiêu vũ, anh xuống dưới tìm Hoa Ly, nhưng cô không còn ở đó nữa, Nam Khanh vội tìm Ngọc Ngọc rồi cũng không thấy Hoa Ly, trong lòng bực bội lẫn tiếc nuối, quyết định ngày hôm sau đi học sẽ tỏ tình với Hoa Ly bằng bó Hoa Hồng, nhưng ai ngờ…”
Hoa Ly ấp úng, cô không biết phải thế nào, chỉ nói được câu…
“Em… thật ra là em sai… em mới phải xin lỗi anh… em xin lỗi vì vứt hoa của anh… em…”
Nam Khanh không để cô nói tiếp. Anh nói:
“Hoa Ly, làm bạn gái anh nhé… anh hứa sẽ đối xử tốt với em”.
“Đoàng…” lại một tia sét nữa dội chúng đầu cô. Lúc này cô chưa chuẩn bị kịp tâm lý, đứng im bất động.
Những cô gái khác khi nghe thấy anh nói vậy thì cũng tỉnh lại giấc mộng, ánh mắt căm ghét nhìn Hoa Ly, từ xa còn có tiếng khóc thút thít của một số nữ sinh… “Trời ơi? anh ấy đang nói thích người con gái khác kìa. Tớ làm sao mà sống nổi đây. hức hức, cậu xem cô ta có xinh đẹp gì đâu. Sao anh ấy lại thích cô ta được chứ. huhu”
Hoa Ly nhất thời không biết phản ứng sao. Cô nói nhỏ, mặt đỏ phừng, lòng dạ rối bời.
“Nam Khanh… thật ra em… em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ yêu ai…nên…”
Nam Khanh không để cô nói tiếp.
“Hoa Ly đừng từ chối anh vội… anh sẽ chờ em mà, chờ tới khi nào em chấp nhận tình cảm của anh nhé. Được không em?”
Hoa Ly vẫn im lặng, cô đang nghĩ rằng. Mình làm sao đây. Lúc trước chẳng phải là mình đã từng ao ước được làm bạn gái anh sao? sao bây giờ anh đến với mình tại sao mình lại chần trừ như vậy?
“Dạ…emm”
Cô tưởng rằng khi cô nói vậy. Các nữ sinh khác sẽ nhìn cô khác đi, không chừng còn phải cảm ơn cô nữa, nhưng không.
“Hứ, cậu xem cô ta còn dám từ trối tình cảm của Nam Khanh kìa, cô ta nghĩ mình là ai chứ. Còn giả bộ ngây thơ nữa”. Những ánh mắt xem thường đều hướng về Hoa Ly.
“Hoa Ly, giờ anh về lớp đây, em đừng nghĩ nhiều quá nhé…” Nam Khanh nói
Nam Khanh là như vậy, lúc nào cũng lời nói, cử chỉ nhẹ nhàng như một thiên thần vậy, ở gần anh luôn cảm thấy ngọt ngào mà ấm áp”
Hoa Ly ngồi xuống. Ngọc Ngọc mơ hồ hỏi lại:
“Hoa Ly, có phải cậu vừa từ chối Nam Khanh không? cậu không có vấn đề gì chứ, chẳng phải cậu đã từng…”
“Ngọc Ngọc, cậu không cần phải xúc động thế chứ, tớ nói với cậu là tớ thích Nam Khanh bao giờ chưa hả?”
“Hứ, thế sao cậu cứ đỏ mặt khi nhìn thấy anh ấy…”
Hoa Ly mặt phừng phừng hét lên.
“Tớ không có”.
“Rõ ràng là thích lại còn giả bộ… khinh 15 phút”.
Lúc vừa rồi cô đã từ chối Nam Khanh, chính cô còn không tin mình đã làm như vậy. Nhưng cô đỏ mặt, tâm trạng rối bời, tim đập nhanh thì lại không phải vì Nam Khanh, vì trong đầu cô đã nghĩ đến Thiện Phong, người lạnh lùng, kiêu ngạo, xong cô tự cho rằng mình điên mất rồi. Sao lại nghĩ đến hắn ta trong thời phút quan trọng thế chứ. Nếu không phải vì cô đã gặp hắn thì lúc này chắc chắn cô đã nhận lời với Nam Khanh rồi.
…
Trong ánh đèn mờ ảo của quán Bar giữa trung tâm thành phố. Một người đàn ông đôi tay thon dài, vẻ mặt lạnh nhạt, cầm một ly rượu đưa lên đôi môi đẹp đẽ, phong thái chậm rãi, ánh mắt mê hoặc, làm cho những cô gái gần đó như chết lặng, chăm chú nhìn hành động của anh, tự giác tiến lại gần, đưa bộ ngực đồ sộ của mình chà sát người anh, thật chậm, thật quyến rũ.
Anh vẫn lạnh nhạt vô cảm, đôi môi chỉ nhếch lên cười rồi nói một câu.
“Nhạt…”
Cô gái nóng bỏng kia vẫn chưa chịu bỏ qua, định vòng tay qua người anh, đưa đôi chân dài miên man nên thì… Một tên quản lý từ xa đi tới nói.
“Thưa Ngài, hôm nay có món mới do đích thân Ngài Nam Mặc chuẩn bị, mời ngài đi theo tôi ạ”. Thiện Phong vẫn không nói gì? chỉ ung dung đi theo tên quản lý.
Cô gái kia tức giận như một con sói vừa bị mất con mồi quý giá vậy.
Người quản lý đưa anh vào một phòng VIP của quán Bar, tại đây có một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy đen bó sát người, làm nổi bật khuôn mặt xinh xắn, bộ ngực phập phồng lại càng làm cô ta quyến rũ hơn.
“Ngài Thiện, tên cô ấy là Yến Vi, là người mẫu đang nổi tiếng nhất hiện nay, hôm nay Yến Vi chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng”.
Tên quản lý nói xong rồi đi ra ngoài.
Cô gái tên Yến Vi, bắt đầu đi lại gần Thiện Phong, bước đi uyển chuyển, lỡ đãng. Cô ta hành động có vẻ rất chuyên nghiệp, cử chỉ mềm mại thu hút ánh nhìn của Thiện Phong.
Thiện Phong cười nhếch môi, cầm ly rượu trên bàn uống cạn.
Cô gái nhỏ lúc này đang ở trong vòng tay anh, dụi đầu vào cổ anh. Cảm giác rạo rực trong cơ thể anh bắt đầu nóng dần.
Anh ôm chặt cô gái, cúi đầu hôn cô, hình ảnh Hoa Ly bỗng hiện lên trong đầu anh. Anh khó chịu hôn cô ta mạnh hơn, trong lòng càng rạo rực hơn, suýt làm cô ta ngạt thở, nũng nịu n
ói. “Anh thật xấu”
Lúc này anh thật sự khó chịu lắm rồi, cô gái trong lòng anh cũng vậy, ôm chặt anh, cứ liên tục phát ra tiếng kêu rên rỉ. Thiện Phong dùng sức đè cô ta xuống nền nhà, làm việc mà tâm trí anh lúc này đang mách bảo…Chiếc áo cô ta bị tụt xuống gần hết, bộ ngực phập phồng. Cô ta thở hổn hển, vẻ mặt dâm đãng đang nhìn anh, miệng kêu.
Ta là kẻ phá đám…hehe “che dấu”… độc giả tự suy diễn^^
Đến lúc thời điểm kịch liệt, 2 cơ thể đang đòi hỏi nhau thì anh đột nhiên dừng lại. Trong đầu anh toàn hình ảnh của Hoa Ly, cô gái nhỏ miệng luôn líu lo, giọng nói trong trẻo vang lên trong tâm trí anh. Anh buông cô ta ra, đứng dậy, cầm ly rượu trên bàn đã rót đầy từ lúc nào, uống cạn.
Cô gái kia ngỡ ngàng trước cảnh tượng này, rõ ràng vừa rồi cô cảm nhận rõ là anh ta đang rất muốn cô, sao đột nhiên lại như vậy, chẳng nhẽ cô ta đã nói gì không đúng sao, từ trước tới giờ chưa ai có thể từ chối được cô… tại sao lại như vậy.
Thiện Phong mặc áo ngoài, rút ra một tập tiền ném lên bàn rồi bỏ đi, không nói lời nào. Cô gái mặt tím ngắt cười nhếch môi… Rút điện thoại ra nhắn ột ai đó hai từ. “Thất bại”
Trong màn đêm se lạnh của mùa thu… anh dừng xe trước một công viên ngoài thành phố, ánh đèn đường chiếu lên xe của anh, tạo ra một cảnh tượng hoàn mĩ tuyệt đẹp.
Một người ngồi bất động trong xe, đầu óc rối bời, anh đang nghĩ về người con gái đêm đó sao… người con gái đã thách thức sự kiên nhẫn của anh.
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...