Chương 4: Đem con bỏ chợ
Phải nói là Hoa Ly chưa từng đi dự tiệc bao giờ, cô rất mơ hồ khi nghĩ về buổi tiệc ngoài trời hôm nay. Cô đang mãi nghĩ ngợi thì Ngọc Ngọc nói to.
“Hoa Ly, đến nơi rồi..
“Hở gì cơ… à ừ. hì hì”
2 Người cùng nhau bước vào cổng? Hoa Ly kêu nhẹ một tiếng.
“Oa đẹp quá… tớ chưa bao giờ vào một nơi đẹp thế này… hihi”
“Đây là biệt thự nhà Nam Khanh sao? như là một lâu đài vậy, thiết kế theo phong cách hiện đại, chắc chắn người thiết kế phải rất khổ công đây”.
“Trời…nhiều người quá….”
“Haizzz Hoa Ly cậu ngắm sau đi, chúng ta đến muộn rồi đấy”
Hoa Ly thấy vậy thì lặng im đi theo Ngọc Ngọc. Ngọc Ngọc đưa Hoa Ly vào tới sảnh tiệc.
Hoa Ly không tin vào mắt mình, ai cũng thật xinh đẹp, những người đàn ông đến đây nhìn rất lịch lãm. Ai cũng đang cầm một ly rượu trên tay, người phụ nữ thì mỉm cười e thẹn, các cô gái đều lộng lẫy, cứ như là công chúa vậy. Hoa Ly có phần ngượng ngùng, khi người khác nhìn mình.
“Hoa Ly cậu đừng quên, hôm nay cậu cũng rất đẹp, thật sự đẹp, đừng nghĩ gì nữa, ta bắt đầu thôi”. Ngọc Ngọc cười tươi.
Ngọc Ngọc cầm một ly sinh tố đưa cho Hoa Ly
“Này của cậu đây. Tớ chỉ đưa cậu đến đây thôi nhé, bây giờ cậu phải tự kiếm ình một anh chàng đi nha. hihi”
“Hở? gì cơ, cậu vừa nói gì cơ? cậu… cậu bỏ định đem con bỏ chợ sao hả?.. ko phải vậy chứ…”
“Cái cậu này, bỏ rơi gì chứ. cậu nên tự lập một chút xem, sẽ rất thú vị đó. hihi”
Nói xong cô đi luôn, cô sợ nói dài nói dai thành nói dại, hehe
Ngọc Ngọc đi rồi, Hoa Ly lúng túng không biết làm gì cả, bỗng nhiên từ xa có một anh chàng đi tới làm quen.
“Chào cô, cô là khách dự tiệc phải không?”
Hoa Ly đỏ mặt nói, “Dạ vâng…”
Người kia nhận thấy cô đỏ mặt thì nói tiếp.
“Tôi cũng vậy. Tôi là Tiến Vinh, là bạn của Nam Khanh! Rất vui được làm quen với cô.
Thật sự đây là lần đầu cô làm quen với một người ở một nơi thế này. Cô có điều ngại ngùng nói.
“Vâng, tôi cũng rất vui được làm quen với anh. Tôi tên Hoa Ly”
Suốt cuộc nói chuyện, cô chả biết nói gì nhiều ngoài “vâng dạ”
…
Phía bên kia là Nam Khanh. Anh đang bị một đám nữ nhân vây quanh, hình như nét mặt không được vui cho lắm. Hôm nay Nam Khanh mặc một bộ véc đen, bên trong áo trắng thắt cà vạt đỏ. Trông anh thật bảnh trai, so với ngày thường thì hôm nay nhìn anh giống một người đàn ông chín chắn hơn.
Nam Khanh nhẽ ra sẽ vui hơn nếu như không nhìn thấy Hoa Ly đứng nói chuyện với một người đàn ông khác, và còn không ngừng đỏ mặt, có lẽ cô đang thẹn thùng với anh ta, anh muốn đi lại chỗ cô nhưng đám nữ nhân cứ bám lấy anh, không có cách từ chối.
Phía bên Hoa Ly, cô đói muốn chết mà anh ta cứ đứng nói chuyện gẫu, cô không dám ăn gì cả sợ người ta nói vô duyên.
Nam Khanh như nhìn ra nét mặt của cô. Anh mặc kệ bỏ lại đám nữ nhân đang vây quay, anh đi lại phía Hoa Ly.
“Ồ Nam Khanh à, hôm nay trông cậu thật tuyệt đấy”
“Ồ vậy sao, cậu cũng vậy đó”
“Hì cảm ơn nhé.”
Hoa Ly nói:
“Chào Anh Nam Khanh, Em… Hoa Lỵ ạ”
“Ừ Hoa Ly, anh rất vui vì hôm nay em đến dự tiệc” ^^
“Cậu cũng quen Hoa Ly sao?” Nam khanh nói.
“À vừa mới quen thôi. Cô ấy thật đáng yêu phải không Nam Khanh”
Haha, à ừ…
Hoa Ly lại đỏ mặt. 2 người kia lại cùng nhau cười
Phía xa các cô gái không ngừng liếc ánh mắt giết người sang phía Hoa Ly, cô bất giác rùng mình.
“Thôi 2 người nói chuyện tớ qua đằng kia một lát”. Tiến Vinh nói.
“Ừ, hẹn gặp lại nhé!!!”.
“Ừ, chào”.
Hoa Ly chỉ hơi cúi đầu nói nhỏ,
“Chào anh”.
“Hoa Ly, mình ra đằng kia nhé?”, Nam Khanh nói
Hoa Ly thấy phía anh chỉ là phía có rất nhiều đồ ăn ngon. Cô tặng anh luôn nụ cười híp mắt nói:
“Vâng ạ”.
Trong lòng Nam Khanh bây giờ rất vui. Đến nơi Nam Khanh cầm lấy ly cốc tai trong tay Hoa Ly, đặt lên tay cô một ly rượu vang màu đỏ nhạt nói:
“Em uống cái này nhé?”
“Dạ… em ko uống được rượu ạ”.
“Uống một chút thôi mà không sao đâu em”
Cô nghe vậy liền đưa lên miệng, cái vị ngọt ngọt làm sao, cô thấy vậy lên nghĩ chắc đây là rượu nhẹ thôi, một chút ko sao đâu. Ôi nhưng sao mà ngọt thế cứ như là nước ngọt vậy, chỉ khác là cảm giác đầu lưỡi hơi tê tê….^^…. Cốc rượu đó cô uống cạn.
Nam Khanh hỏi cô.
“Chắc đây là lần đầu em dự tiệc phải không?”.
Hoa Ly ngại ngùng nói. “Vâng ạ”.
Nam Khanh biết cô đang đói nên đưa cô đi tiếp tới một bàn nữa là bàn đồ ăn nhẹ.
Hoa Ly đi đằng sau. Lúc này ánh đèn nhấp nháy làm cô hơi hoa mắt.
Cái váy bó sát cùng đôi giày cao không quen khiến Hoa Ly đi không tự tin, cô bước đi loạng choạng nên ngã nhào về phía trước, miệng “a” lên một tiếng. Nam Khanh quay lại đỡ cô.
Thật mất mặt, cô .. cô đang ôm Nam Khanh. Cô đẩy nhẹ anh ra. Mặt đỏ phừng phừng vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi anh… em.. em thực không cố ý, chỉ là tại đôi giày cao quá, em… em xin lỗi”.
Lúc này, tất cả các ánh mắt đều dồn hết về phía 2 người. Những ánh mắt tức giận, hận không thể hại chết cô. “Nhìn kìa, con bé bị phạt quét sân trường đó, sao Nam Khanh lại nói chuyện với nó, bực quá!!!”
Nhìn nét mặt đỏ bừng, cuống lên xin lỗi rối rít của cô, trong lòng Nam Khanh thấy vui vẻ lạ thường. Anh chỉ muốn quay lại thời gian vừa rồi. Để anh được ôm cô gái nhỏ này lâu hơn một chút nữa.
Đang định nói gì đó. Anh thấy mắt cô long lanh như con mèo sắp khóc vậy thì vội nói.
“Anh không sao. Không cần để ý”.
Nói rồi anh quay mặt phía khác tránh nhìn ánh mắt đó của Hoa Ly. Thực ra mắt của Hoa Ly là như thế. Lúc nào cũng long lanh như vậy rất dễ gây thương tích cho người khác khi nhìn vào.
Anh cầm ly rượu lên nói.
“Uống với anh một ly nhé, coi như em tạ tội vậy”. Nam Khanh cười mê hoặc
Hoa Ly thấy vậy vội vầm ngay ly rượu cô nghĩ. “Thật đơn giản, rượu rất ngọt mà với lại cũng đang khát nữa”.
“Vâng, được ạ”.
Cô nhìn anh cười mà lòng xao xuyến, ai bảo anh giống thiên thần. Thật đẹp trai… nhưng cô không dám nghĩ lâu.
Cô cầm ly rượu chạm cốc với Nam Khanh, không chần chừ mà uống hết luôn.
Lúc này cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi hơi rát, cổ họng hơi nóng thôi, ngoài ra toàn mùi thơm của hoa quả, cô không nghi ngờ gì cả.
Nam Khanh càng cười tươi hơn khi thấy vậy.
“Có phải thấy ngọt đúng không?”
“Hì hì đúng vậy ạ, rất ngọt ạ, rất đặc biệt nữa, em chưa uống loại này bao giờ. Hoa Ly cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ.”
Anh đưa cho cô một cốc nữa nói. “Em uống thêm nhé?”.
Hoa Ly nhận luôn, nhưng cô không uống vội vì lúc này cô đã thấy đói. Cô nghĩ rằng chắc do tại mình chưa ăn gì nên mới có cảm giác vậy thôi.
Cô với tay cầm một chiếc bánh kẹp bơ đưa lên miệng ăn một cách ngon lành. Một ít kem bơ quệt lên cái mũi nhỏ xinh của cô, nhìn đáng yêu vô cùng.
Nam khanh thấy vậy đưa tay lên lau đi vết kem đó, miệng nói nhỏ.
“Em đáng yêu quá”.
Động tác ấy bỗng nhiên khựng lại, khuôn mặt cậu đỏ bừng, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có cử chỉ thân mật như vậy với ai và cô là người đầu tiên, Hoa Ly lúc này cũng đỏ mặt nói.
“Chuyện đó… cảm ơn anh…”
Anh đưa tay xuống, ngượng ngùng cầm ly rượu lên, uống một hơi hết luôn.
“Bánh có vẻ rất ngon phải không?”
Hỏi như vậy khiến cô quên luôn chuyện vừa rồi. cô cười híp mắt.
“Vâng rất ngon ạ. Anh Nam Khanh cũng ăn một miếng nha. Cô nói rồi đưa một miếng nguyên khác cho Nam Khanh”
“Cảm ơn Hoa Ly, anh không thích đồ ngọt”.
“Ồ vậy sao, hì hì”
Nam Khanh định nói rằng cô uống rượu ít thôi thì, Hoa Ly không ngần ngại cầm ly rượu uống một hơi hết luôn, đơn giản vì miếng bánh ngon làm cô bị nghẹn.
Từ xa có người đi tới:
“Cậu chủ…Đến lượt cậu phát biểu rồi ạ”
“À ừ… tôi đến ngay…”
“Hoa Ly… Anh phải đi rồi…”
“Bánh ngon em ăn nhiều một chút nhé, đừng uống rượu nữa. Lát anh quay lại nói chuyện được không?”
“Dạ… Vâng”, Hoa Ly hơi sững người vì anh vừa quan tâm với cô.
“Chúc em buổi tối vui vẻ”.
Cô cười hihi nói… “Chúc anh buổi tối vui vẻ”
Nam Khanh có vẻ nuối tiếc khi phải rời xa cô lúc này. Anh nhẹ nhàng nói, “em thật ngốc”.
Gì cơ, anh ấy vừa nói gì ấy nhỉ, hình như khen mình thì phải. Thôi mặc kệ, ăn tiếp đã đồ ăn ngon mà. ^^
Đối với Nam Khanh thì Hoa Ly đúng là ngốc thật.
Bình thường nếu là người con gái khác, nhìn thấy anh có cử chỉ thân mật như vậy chắc chắn sẽ bắt đầu nũng nịu, giả bộ đau đầu, hoặc bắt đền anh phải uống rượu, nhưng cô thì không. Cô không biết cách từ trối, cứ nhẫn nhịn chịu đựng. Đối với anh, cô thật sự rất khác biệt.
Hoa Ly đưa tay lên day huyệt thái dương, cô lắc đầu có vẻ khó chịu. Cô cần vào nhà vệ sinh.
Phía bên trên có tiếng người đang phát biểu gì đó, cô không nghe được, loạng choạng bước đi, ánh đèn mờ ảo làm cô càng không thể đứng vựng được, phải khó khăn lắm cô mới đi tới nơi.
Trong nhà vệ sinh, cô nước mắt dàn dụa, không ngừng nôn mửa.
Cô tự trách mình sao quá ngây thơ, thứ rượu đó quả là lừa người, đưa tới miệng sao mà ngọt thế, nhưng không ngờ chính vì ngọt nên mới bị mắc lừa, lúc nãy Nam Khanh cũng bảo mình đừng uống nữa, đều tại cô cứ tự nhiên mà uống nhiều đó chứ.
Đầu Hoa Ly đang rất đau, ruột gan cứ như muốn nhảy ra ngoài vậy, cô lúc này trong lòng không ngừng trách móc Ngọc Ngọc, vì cô chưa dự tiệc bao giơ
̀ mà Ngọc Ngọc lại để cô một mình tự lo thân, cô hét lên 1 tiếng
“A a…aa”
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...