Boss Lưu Manh

Chương 17: Công khai
Thiện Phong khẽ nhíu mày lại, mở khẽ đôi mắt nói “Còn sớm mà… Anh lại kéo cô lại ôm chặt hơn”
“Phong… không phải là em mơ đó chứ…”
Thiện Phong lần này mở to đôi mắt, dùng tay véo vào má cô.
“Aaaa đau em”.
“Đau à, thế thì không phải mơ rồi”.
Thiện Phong cười ấm áp.
“Anh giám trêu em…”
“Im nào, không được làm loạn”.
“Hứ, anh thật đáng ghét”. Cô đưa tay lại nhéo má anh, người cũng như vậy mà cử động theo.
“Anh đã nói rồi mà… Phải phạt em mới được”.
….
Bây giờ lúc tỉnh dậy lại là 11h trưa.
Aaa, muộn rồi, cô ngồi bật dậy như một cái máy, nhìn cái váy tàn tạ rách tả tơi, Hoa Ly vơ ngay cái áo của anh mặc vào, phi ngay vào nhà vệ sinh kỳ cọ sạch vết tích. Khi xong rồi cô ra ngoài lay Thiện Phong dạy.
Thiện Phong, nhanh lên muộn rồi em phải đi làm.

Thiện Phong lười biếng mở mắt, trước mắt anh là Gấu trắng, tóc dài buông xõa. Mặc cái áo trắng rộng thùng thình của anh, nhìn mê hoặc kinh khủng. Bỗng nhiên anh lại muốn chêu đùa cô.
“Đến muộn là việc của em, sao lại là anh”.
Hoa Ly mặt nghệt ra, tức giận nói.
“Thiện Phong, bắt đền anh, cô khóc tu tu…”
Thiện Phong lại bối khi thấy cô khóc, anh vốn dĩ chỉ chêu đùa cô tí thôi ai ngờ làm cô khóc thật. Ngồi thẳng dậy ôm cô vào lòng dỗ dành nói.
“Xin lỗi, anh đùa tí thôi. Anh xin nghỉ giúp em rồi, cứ từ từ rồi về cũng được”.
Hoa Ly càng tức giận hơn nhưng vẫn bình tĩnh nói.
“Nhưng nghỉ thì sẽ không được thưởng”.
Thiện Phong lại ngạc nhiên trước câu nói này. Anh nói:
“Sẽ được thưởng, sẽ được thưởng”.
Hoa Ly mặt mũi tươi cười trở lại.
Anh hứa rồi đấy nhé.
“Ngốc”
“Em ngốc quá, làm sao tôi có thể để người con gái tôi yêu chịu thiệt thòi được.”
Bà quản gia chuẩn bị cho cô một bộ quần áo khác. Ăn xong bữa trưa, Thiện Phong tiếc nuối đưa cô về. Bà quản gia từ lúc cô xuống nhà thì liên tục mỉm cười, khiến cô có phần ngượng ngùng.
Hoa Ly lúc này mới nhìn kỹ ngôi nhà từ bên ngoài, vì đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ, lần trước đến một lần rồi nhưng vì vội vàng lên cô không giám nhìn lâu.
Căn nhà này thiết kế theo phong cách Châu Âu, nhìn giống như một cung điện nhỏ vậy. Bên trong thì sạch sẽ ngăn lắp gọn gàng, đầy đủ tiện nghi, cứ như là cần gì có đó vậy. Đồ đạc thì hiện đại hết cỡ. Phải nói là cả thế giới trong tầm tay bạn. Nhưng căn nhà lại chẳng có người mấy, chỉ có bà quản gia và mấy người giúp việc. Không khí lạnh lùng thiếu sự sống.
Về đến phòng mình Hoa Ly lê đôi chân mệt nhoài lên giường.
Cô nhớ lại cả đêm hôm qua, tim cô lại loạn nhịp
Đúng rồi. Ngọc Ngọc, mình phải nói với Ngọc Ngọc, mình làm sao đây, thấy hụt hẫng quá. Cái người ta gọi là trinh tiết ngàn vàng giờ mình không còn nữa rồi. Mình đúng là đứa hư thân mà, cô lại khóc.
“Ngọc Ngọc là tớ đây”.
Sao thế Ngọc Ngọc thấy Hoa Ly nấc lên thì gấp gáp hỏi.
“Ngọc Ngọc, đêm qua tớ…. tớ… huhu”
“Hoa Ly, cậu làm sao thế bình tĩnh đi. Kể ra xem nào”.
Hoa Ly kể….
“Ha ha, có thế mà cũng khóc”.

“Ngọc Ngọc, cậu nói gì vậy”. Hoa Ly hét lên.
“Trời ơi? Anh ấy nói thích cậu rồi, còn xin phép cậu trước khi làm nữa, anh ấy bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi. Anh ấy nói rằng cậu ngốc. Cậu đúng là đại ngốc”.
Chắc chắn là anh ấy yêu cậu rồi. Cậu khóc lóc cái gì. Kể tiếp xem nào. Hồi hộp quá đi.  0o0
“Aaaaa, Ngọc Ngọc, không phải cậu cũng….”
“Này…” Ngọc Ngọc tức giận hét to.
“Tớ vẫn nguyên vẹn nhé, bọn tớ trong sáng, he he, nhưng đến khi tớ nắm chắc phần thắng, tớ sẽ tự chủ động đưa anh ấy vào tròng, hê hê.
“Cậu… Cậu đúng là… tớ không còn gì để nói”.
Hoa Ly ném chiếc điện thoại ra xa, lẽ ra đang buồn gọi điện cho đứa bạn thân tâm sự. Thế mà nó lại còn cười bảo mình ngốc chứ.
Hoa Ly cứ như vậy ngủ tới tận tối. Đến khi bụng sôi lên thì mới mò dậy tìm đồ ăn, cô nhớ ra rằng hôm trước nội đưa cho hộp đồ ăn khô. Giờ chỉ cần đun nóng lại là ăn với mì là được rồi. Tâm trạng lại vui vẻ trở lại.

“Nhìn kìa, đến rồi đó, là cô ta đó. Cô ta đã bám lấy đại Boss của chúng ta suốt buổi tiệc tối hôm trước, hôm qua còn xin nghỉ một hôm, hôm nay mới vác bản mặt đi làm, mới như vậy đã lên nước rồi. Tinh thần có vẻ tỉnh táo rồi đấy. Đúng là đồ mặt dày không biết vô liêm sỉ”.
“Đại Boss của chúng ta làm sao có thể thích cô ta chứ. Hứ, cứ làm như là cao giá lắm ấy”.
Hoa Ly mặt tối sầm, đúng là cô đã thích Thiện Phong, đúng là hai người đã cùng với nhau xxx nhưng cô không đeo bám Thiện Phong, cô không phải là đồ mặt dày, không phải vô liêm sỉ. Hoa Ly mắt ngấn nước, tưởng như sắp vỡ òa.
“Các cô vừa nói ai vậy”. Thiện Phong dựa người vào cánh cửa phòng nghỉ lười biếng hỏi.
“Đại… Boss…”
“Tiền lương Lý Thiện trả cho các cô ít quá nên các cô mang tôi ra bàn tán phải không?”
“Tôi….” mấy cô gái đó làm ra vẻ đáng thương nhìn Thiện tổng, không giám nói thêm lời nào.
Thiện Phong đứng thẳng dậy, đi về phía Hoa Ly, đôi tay anh lại đưa lên eo cô. Trời ơi? Anh chính thức công khai quan hệ ư, Hoa Ly sợ hãi nhìn anh.
“Gọi quản lý Dương tới phòng tôi”.

Thiện Phong vẫn ôm eo Hoa Ly vào thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao.
“Thiện Phong, em…”
Thiện Phong lại cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi nói.
“Đã để em chịu uất ức rồi. Hoa Ly, tin tưởng anh”
Hoa Ly trong lòng trở lên ấm áp.
“Còn các cô gái có kia đứng im bất động, có người khóc tu tu khi nhìn thấy anh ôm Hoa Ly, có người lại chạy ra ngoài hét lớn. Có người lại âm mưu lấy lòng Hoa Ly”.

Mau đuổi hết đám vô tích sự vừa rồi… Nếu tôi còn nghe phong phanh về về chuyện này thì đừng có trách tôi nhẫn tâm.
“Ai ạ…” anh quản lý mặt tái mét hỏi lại
Thiện Phong nhíu đôi mày lại quát.
“Về xem lại camera tầng 7 phòng nghỉ kế bên phòng kế hoạch”.
“Dạ vâng…”
Anh ta nhanh chóng chở về. Từ hôm đó trở đi, không còn ai giám đổn thồi về Hoa Ly nữa, ai nhìn thấy cô cũng cúi đầu rồi từ từ bỏ đi, Phòng kế hoạch bây giờ dương thịnh, âm suy, chỉ còn 2,3 cô gái, những cô gái còn lại này cũng phút chốc trở thành ngoãn ngoãn, không còn là sư tư nữa, khiến các nam nhân trong phòng hết sức hài lòng.
Đọc tiếp Boss lưu manh – Chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận