Editor: Fuurin
Quý Tiểu Tiệc bốn tuổi hiện đang ngồi trên bậc thang trước thềm nhà suy nghĩ về cuộc đời.
Ví dụ như, Tiểu Mập Mạp cùng một họ với ba cậu ấy, vậy vì sao cậu lại cùng họ với mẹ nhỉn?
- - mặc dù cậu cũng thấy rất vui vì điều đó nha.
Ví dụ như, nhà Tiểu Mập Mạp lúc nào cũng là mẹ cậu ấy nấu cơm, còn nhà cậu lại là ba xuống bếp.
- - từ trước tới nay mẹ cầu đều sẽ không nấu cơm.
Lại ví dụ như, Tiểu Mập Mạp bảo là từ trước đến nay chưa từng thấy ba cậu ấy đỏ mặt, vậy mà lúc ở nhà cậu toàn thấy ba đỏ mặt.
- - mẹ chỉ cần sờ một cái, là lỗ tai ba bùm một cái, đỏ lựng lên ngay.
Lại lại ví dụ như, Tiểu Mập Mạp lúc nào cũng ngủ chung với ba mẹ, còn ba cậu thì lúc nào cũng muốn xách cậu ra ngoài.
- - lí do là cậu tè dầm.
Cậu nhóc thở dài thườn thượt, người lớn đúng là thích nói dối.
QwQ, thật phiền quá mà, thế giới của người lớn thật là phiền quá đi!
Ba còn không cho cậu ăn kẹo mút nữa cơ!
Mặt trời càng lúc càng lên cao, cậu nhóc bụ bẫm đứng lên, lon ton chạy vào nhà.
Mẹ sắp thức dậy rồi, cậu phải đi thơm thơm mẹ một cái nha!
Ừm, thơm thơm mấy cái là không thấy phiền não nữa ~~
... . . .
Người người đều nói, Quý Tiệc chính là con cưng của vận mệnh.
Tất cả tài sản của nhà họ Quý và cha cậu rồi sẽ đều là của cậu.
Bọn họ nói cũng đúng.
Ba cậu chẳng hề tham lam quyền thế, à không, phải nói là hận không thể ném công việc sang cho cậu càng sớm càng tốt luôn ấy chứ.
Nhưng Quý Tiệc thì lại cho rằng, nguyên nhân khiến cậu trở thành con cưng của vận mệnh, là do cậu có một cặp cha mẹ tuyệt vời.
Sự yêu thương và dạy dỗ mà bọn họ dành cho cậu từ trước tới nay đều không hề giả tạo…mặc dù thời thời khắc họ đều sẽ rải cho cậu đầy cẩu lương. (*Ed: tội :)) )
Nhưng cho đến khi cậu không còn trẻ, cho đến khi bác sĩ nói cho cậu rằng cha bị bệnh nặng, vậy mà ông vẫn cố gắng chống chọi đến cùng.
Cho đến một ngày kia, cả hai người cùng nhau ra đi.
Cho đến khi cậu đọc được nhật ký của ông ấy.
- - Nhan Nhan chỉ thích ăn thức ăn mình nấu thôi, mình mà đi rồi, ai nấu cho cô ấy bây giờ. . .
Dường như, từ những dòng này, cậu có thể nhìn thấy hình ảnh dịu dàng của ba mình khi đặt bút viết ra nó. Vào giây phút ấy, Quý Tiệc bỗng nhiên cảm thấy, cậu không phải là đứa con của vận mệnh.
Là ba mẹ cậu mới phải.
Bọn họ có được đối phương, đó chính là thứ quý báu nhất trên đời này của họ, chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ biến mất.
... . . . Đường phân cách... . . .
Ngoài cửa sổ vẫn là nửa đêm.
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Người nằm trên giường hơi nhúc nhích.
Lúc chưa mở mắt ra, tư thế của tay phải như là đang nắm lấy tay ai đó, cô động đậy, dường như muốn nắm lấy cái gì.
Tinh Nhan mở mắt ra, hơi ngơ ngác ngồi dậy.
Cô rất ít sinh ra tâm trạng mờ mịt mất mát như thế này, nhưng hiện giờ, nó lại xuất hiện, khiến cho cô không thể coi thường.
Ngồi ở trên giường nghĩ ngợi một lát, nhưng lại không thể nghĩ ra, cô đột nhiên mở miệng, “Điểm, tôi có thể đi ngay đến một thế giới khác luôn không?"
Mất một lúc lâu sau, thì Group Bao Lì Xì Tấn Giang mới nổi lên giữa không trung.
Nó thở dài nói, ". . . Trước tiên cứ ngủ một giấc đi đã" .
Nếu như lúc này có người ở đây, thì có thể nhận ra, giọng nói của quả cầu màu trắng này dịu dàng đến nhường nào. (*Ed: ồ có một sự suy đoán nhẹ ở đây nha :o)
Tinh Nhan giật mình, lại lần nữa nằm xuống.
Nhìn cô trở mình qua lại, mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, ở một nơi không ai chú ý, quả cầu trắng tỏa ra một làn ánh sáng nhạt, làn ánh sáng ấy chảy ào ạt vào người cô.
Cảm giác trống rỗng kia dần dần biến mất, Tinh Nhan ôm lấy gấu bông bên cạnh, từ từ chìm vào giấc ngủ.. .
...
Nhưng vào sáng hôm sau, lúc cô đang ăn sáng.
Cảm giác này lại tới.
Lần này không đợi Tinh Nhan kịp nhíu mày, Group Bao Lì Xì Tấn Giang đã lập tức xuất hiện, dời đi sự chú ý của cô.
"Thế giới tiếp theo là thế giới Tu Tiên, tương đối cao cấp, cô nên chuẩn bị một ít thứ trước đã. . ."
"Ừ." Tinh Nhan không hề làm khó bản thân, cô bỏ những thứ vừa ăn được một nửa trong tay xuống, rửa tay, “Group Bao Lì Xì lần này của tôi là gì thế?"
Theo sau câu hỏi của cô, màn hình trong suốt từ từ thay đổi, một cái icon nhấp nháy lên, "Là Group Chư Thiên Thần Phù."
"Chư Thiên Thần Phù là group gì vậy?"
Còn chưa dứt lời, cô đã bấm chọn luôn cái icon kia, rõ ràng là không quá cần phải biết câu trả lời, chỉ là ngoài dự đoán, giọng nói ôn hòa bắt đầu vang lên.
"Bình thường Group Bao Lì Xì sẽ được ghép đôi một cách ngẫu nhiên, nếu năng lượng của cô đủ để vào group, thì hệ thống sẽ tự động ghép cô với một group có dạng năng lượng giống cô nhất."
"Cho nên group lần này, là các vị Chân Nhân trong giới luyện bùa đến từ Thế Giới Chư Thiên, thứ lưu thông ở đây cũng là về bùa chú linh tinh này nọ."
Tinh Nhan sững sờ một chút, sau đó cười như không cười hỏi lại, “Ngươi đang nhắc nhở ta sao?"
Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tinh Nhan lại rất bình tĩnh.
Quả cầu nhấp nháy, "Tôi là…hệ thống của cô…đây là điều tôi nên làm." (*Ed: càng thêm nghi ngờ :v)
Nó nói, "Trong này nói rằng viết bùa hình như cần có mực chu sa, nhưng trên thực tế lúc viết bùa còn cần rất nhiều loại thảo dược, có một vài loại thảo dược trên thường gặp ở Trái Đất, lại rất hiếm thấy ở nơi họ sống, ví dụ như là..."
Tinh Nhan không hỏi nó vì sao lần trước không nói cho cô, chỉ gật đầu, lấy di động nhờ người ta thu mua một ít thảo dược chuyển tới, sau đó mở group ra, làm chuyện cần làm.
Thực sự thì, dù nó nói thật hay giả, hoặc là có mục đích gì đi chăng nữa, thì linh hồn của cô bây giờ cũng đều hoàn toàn dựa vào hệ thống để duy trì, không có bất kì sức mạnh gì để phản kháng hết.
Vào những lúc như thết này, cô sẽ không nghĩ ngợi gì nhiều cả.
... . . .
Cảm giác quen thuộc ập tới.
Tinh Nhan chuẩn bị tiếp thu ký ức.
Ký ức lần này rất hắc ám.
Tu tiên là con đường cô độc nhất, cũng là con đường gian nan nhất.
Ba nghìn đại thế giới, vô số tiểu thế giới.
Thế giới Vân Thủy chính là một đại thế giới, mấy ngàn năm trước từng có vô số đại năng phi thăng, sự thịnh vượng càng không cần phải nói.
Nhưng đó đã là cực kỳ lâu trước kia.
Không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì, mà con đường thông thiên tại thế giới Vân Thủy bỗng nhiên đóng lại, từ đó về sau, không còn một ai có thể phi thăng được nữa, mà phương thức liên lạc do những người đã phi thăng rồi để lại cũng bị chặn đứng hoàn toàn.
Bây giờ, đã là mấy ngàn năm sau, cuối cùng Tiên giới và Ma giới cũng liên lạc được với người ở thế giới Vân Thủy.
Cuối cùng bọn họ cũng đã biết nguyên nhân khiến con đường thông thiên đóng lại.
Mấy ngàn năm trước, Chân Ma xuất thế, vạn ma thần phục, sinh linh đồ thán.
Hai giới Tiên Phật tập hợp đủ sức mạnh để phong ấn nó, ai ngờ Chân Ma rất gian trá, nó hóa thành một vạn bản thể, rải khắp các thế giới.
Mọi người đã nhanh chóng tìm được đủ 9999 bản thể, chỉ còn một cái nữa, dù tìm thế nào cũng không ra.
Tuy rằng bản thể của Chân Ma rất yếu ớt, nhưng khả năng ẩn nấp lại tốt vô cùng, sức khôi phục cũng nhanh một cách đáng sợ, gần như mỗi giây mỗi phút đều sẽ hấp thu ma lực, đợi đến khi thời cơ chín muồi, Chân Ma chân chính sẽ một lần nữa quay trở lại.
Cho đến một ngày nọ, bọn họ phát hiện ra thế giới Vân Thủy có điều lạ thường.
Chân Ma đã dùng tất cả tu vi và thân thể để bao bọc lấy toàn bộ thế giới Vân Thủy, loại Ma như Chân Ma này, là do hấp thu bảy loại tình cảm trong Thiên Địa mà sinh ra, bất kỳ ai đều sẽ có đủ loại tâm tình tình cảm, tu vi càng cao, thì tâm tình sinh ra càng hữu dụng đối với nó, kể cả Thần Phật.
Kết giới do nó bỏ ra hết thảy để thiết lập đương nhiên là không tầm thường.
Phía bên ngoài cũng không phải là không thể phá vỡ nổi, nhưng lại ngại rằng Chân Ma từ trước đến nay hành động chưa từng để ý đến nhân quả, một khi kết giới bị ngoại lực phá hư, thì ngay từ khi nó còn chưa vỡ hẳn, Chân Ma sẽ thức tỉnh, dùng thế giới Vân Thủy và một vài thế giới xung quanh khác như chất dinh dưỡng dể hấp thu, rồi trực tiếp hồi phục.
Nhưng Tiên Phật thì lại đều e ngại nhân quả, nhân quả của tận vài cái thế giới, là thứ không phải ai cũng có thể gánh nổi.
Huống hồ, không ai có thể đảm bảo được rằng, Chân Ma có lại gây ra thêm một đợt vạn ma loại nữa không.
Muốn giải quyết tình huống này, chỉ có một biện pháp duy nhất.
Đó chính là dưới tình huống Chân Ma vẫn chưa hồi phục, trực tiếp tìm ra người mang Chân Ma trong người kia, sau đó lập tức phong ấn Chân Ma bên trong người đó lại.
Sau Chân Ma biến mất, thì phong ấn của thế giới Vân Thủy đương nhiên sẽ không còn là vấn đề to tát nữa.
Mỗi một thế giới đều có ý thức của chính nó, dưới tình huống bị phong ấn nhiều năm như thế này, nó cũng sẽ chọn ra một người đại diện cho mình, hay còn gọi là chân mệnh thiên tử, để phá hủy kế hoạch hồi phục của Chân Ma.
... ...
Mà ở cái thế giới này, Tinh Nhan chính là cơ thể mà Chân Ma kí sinh.
Người người ai cũng cho rằng Chân Ma sẽ kí sinh vào người của phái nam, nhưng sao Chân Ma có thể không biết điều này chứ, vì thế, đây cũng là lí do mà nàng có thêm thời gian sinh sống.
Trong câu chuyện này, từ đầu tới cuối nàng đều là nhân vật phản diện.
Nàng và nữ chính đều đến từ cùng một thôn nhỏ trên núi, một ngày nọ, lúc một Ma Tu đi ngang qua, thì phát hiện ra nữ chính-lúc ấy vẫn còn nhỏ, chưa thể che dấu thể chất cực âm của mình, hắn liền ra tay tàn sát cả thôn, dùng thuật sưu hồn để tìm kiếm nữ chính bị lọt lưới.
Bất hạnh thay, nàng lại là con gái của một người phụ nữ cũng bị sưu hồn trong thôn.
Trong quá trình sưu hồn, tên Ma Tu kia phát hiện nàng có dấu hiện của thân thể vạn ma, hắn hưng phấn xách theo nàng rời khỏi, vì loại thể chất này, nếu như được bồi dưỡng từ nhỏ, thì hoàn toàn có thể cho bản thân hắn ta sử dụng về sau.
Sau đó, lúc tìm được nữ chính, thì nàng ta hiện tại đã gặp được kỳ ngộ đầu tiên trong đời của mình.
- - chính là sư phụ của nàng ta.
Đương nhiên, Ma Tu bị thất bại.
Hắn ta xóa sạch ký ức của nàng một cách thô bạo, rồi bắt đầu bồi dưỡng nàng mỗi ngày, Ma Tu là thiếu cung chủ, cho nên hắn cũng đối ngoại tuyên bố rằng nàng là đồ đệ duy nhất của hắn.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, mỗi ngày nàng đều được tẩm bổ bằng tất cả các tài nguyên thuốc thang quý hiếm, bọn họ sẽ trầm trồ vì sự coi trọng của thiếu cung chủ đối với nàng, nhưng chẳng có ai hay, rằng lúc ngâm loại thuốc này, có hại với thể chất của nàng lớn đến mức nào, và khiến nàng đau đớn đến nhường nào cả.
Gọi là hấp thu thân thể vạn ma, chẳng khác nào từ từ đem nàng luyện chế thành một thứ thuốc, cả quá trình đó, luôn lặp đi lặp lại như thế.
Nhưng nàng cố gắng nhịn xuống.
Từ nhỏ đến lớn nàng luôn được thiếu cung chủ nuông chiều hết mực, khiến cho nàng không có cách nào có thể hoài nghi hắn, huống hồ tu vi của nàng quả thực là tăng tiến rất nhanh. Sau đó, đến một ngày, thể chất của nàng đã hoàn toàn tinh khiết, đạt tới tiêu chuẩn có thể hấp thu.
Vào thời điểm hấp thu, nguyên chủ đương nhiên là chẳng hề phòng bị gì, nhưng cả hai đều không biết, rằng lí do khiến nguyên chủ có thể hấp thu ma khí bất cứ lúc nào hoàn toàn không phải do nàng có thân thể vạn ma, mà là do nàng có Chân Ma trong cơ thể.
Thế là thiếu cung chủ tử vong, nguyên chủ trưởng thành chỉ trong một đêm, tính cách cũng thay đổi.
... . . .
Về sau, nàng trở thành thiếu cung chủ của Tinh Ma Cung.
Nữ chủ học thành tài, xuống núi, vì báo thù cho người nhà mà lén lút tiến và Ma Giới, gặp được nam chính, là thiếu chủ của Nguyệt Ma Cung, cả hai nảy sinh tình cảm.
Sau này khi bí cảnh mở ra, sư phụ của nữ chính bị trọng thương, cần một vị thuốc bên trong đó, thứ thuốc đó cả nguyên chủ cũng đang cần, nữ chính có ý đồ muốn cướp đoạt với nguyên chủ, tính tình nguyên chủ lại nổi lên, liền gây hấn với nàng ta.
Cả nam chính và nữ chính khi đã chịu thua thiệt, thì làm sao có thể cam lòng?
Xung đột lần lượt xảy ra, cuối cùng bí mật về Chân Ma bên trong nguyên chủ bị nữ chính thông báo cho toàn thiên hạ.
Những kẻ được gọi là quân tử chính đạo ngoài kia cho rằng, vì thiên hạ chúng sinh, nàng nhất định phải bị phong ấn vĩnh viễn bên trong Chân Hỏa.
Linh hồn và ma khí luôn luôn bị Chân Hỏa thiêu đốt.
Mà nam chính nữ chính thì lại dắt tay nhau cùng phi thăng nhờ công đức đạt được viên mãn sau khi phong ấn nàng.
Nguyên chủ hận, nguyên chủ không cam lòng.
Tất cả đều là một lũ ngụy quân tử, chỉ bởi vì một khả năng chưa xảy ra, mà muốn đem nàng phong ấn, bọn họ dựa vào cái gì chứ?
Nguyện vọng mà nàng để lại chính là, khiến cho tất cả những kẻ tham gia vào chuyện này, kể cả Chân Ma, phải trả giá thật đắt.
... . . .
Còn chưa mở mắt ra, cảm giác gân mạch như đang đứt lìa ập đến, khiến cho nàng phải rên lên.
Nàng mở mắt ra, co ro thành một cục, đầu lưỡi gần như bị cắn nát, trước khi ngất đi vì quá đau đớn, nàng mơ hồ nghe thấy có người nói, “Được rồi, hôm nay là có thể bắt đầu thực hiện."
Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng mới phát hiện, thời điểm mà nàng tiến vào lần này, là khi câu chuyện vừa mới bắt đầu diễn ra.
Vốn chỉ là ký ức, nhưng vì sự thống khổ cảm nhận được vào ngày hôm qua, khiến Tinh Nhan dần dần sinh ra cảm giác đồng cảm với nguyên chủ.
Chỉ là, có một chuyện ngoài dự liệu xảy ra, vào lúc nàng ngâm thuốc lần hai, Điểm đã xuất hiện nói chuyện với nàng, nói là loại thuốc này đồng bộ với một loại công pháp mà nàng đã từng đạt được.
Bản công pháp này là một trong số các bản công pháp dành cho linh hồn mà trước kia nàng lấy được, tên là Phượng Niết.
Bất luận là vì cái gì chúng sẽ đồng bộ với nhau, hay là sao Điểm lại có thể biết điều đó, hoặc là vì sao trong các thế giới khác không thể sử dụng được Group Bao Lì Xì nhưng Điểm lại tới được...Tinh Nhan vẫn phải làm.
Nàng liền mở bản công pháp kia ra.
Từng hàng chữ màu vàng kim tự động chui vào đầu nàng, hóa thành một bộ công pháp, kỳ lạ thay, nàng có thể hiểu được ý nghĩa của chúng.
Có lẽ Phượng Niết và tộc Phượng Hoàng có liên quan với nhau, tổng cộng có Cửu Chuyển, mỗi một Chuyển là một lần niết bàn, nó là bộ công pháp chuyên giành cho linh hồn, ở hai Chuyển đầu tiên, cần có sự phụ trợ từ các loại thảo được quý hiếm.
Cơn đau ngày càng trở nên rõ rệt, đặc biệt là khi nàng bắt đầu khởi động công pháp, đau đến mức cảm thấy linh hồn như đang bị xé ra thành từng mảnh vậy.
"Cố gắng chịu đựng." Vào lúc nàng sắp ngất đi, thì có một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, "Nếu ngất đi, thì mọi nỗ lực từ trước đến nay đều sẽ thành vô dụng."
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tinh Nhan cắn chặt cánh tay.
Từng ngày trôi qua, cho đến khi nàng đột phá Chuyển thứ nhất, rồi đến khi thuốc thang đã không còn tác dụng gì mấy với nàng nữa.
Cảnh vật bỗng nhiên thay đổi.
Tinh Nhan một lần nữa mở mắt ra.
Lúc này, trước mặt nàng là một nam nhân tà tứ đang ôm một nữ nhân trong ngực, hắn lau vết máu rỉ ra từ khóe miệng, lạnh lẽo nói, "Xem ra, thiếu cung chủ không muốn nể mặt rồi?"
Tinh Nhan liền hiểu ra đây là nơi nào.
Đây là khi nguyên chủ bắt đầu xung đột với nam chính và nữ chính.
Là hành trình trong bí cảnh lần đó.
Tinh Nhan thở dốc một hơi, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu từ trong miệng phun ra.
Nàng thuần thục liếm vết máu trên môi mình, rồi khẽ mỉm cười, "Đương nhiên là, không rồi nha. . ."
Giọng nói rất nhẹ, khiến cho người ngoài nghe thấy cũng cảm thấy rất là kì lạ.
Nàng vừa dứt lời, thì có tiếng chuông leng keng vang lên, mang theo tầng tầng ảo ảnh, pháp bảo kỳ quái mang theo cả sương mù màu đỏ máu vọt tới. Nam chính tất nhiên nào phải kẻ tầm thường, dù đang ôm một người, hắn vẫn có thể chống đỡ được.
Chỉ là, Tinh Nhan chậm rãi lau khóe miệng, nhìn vệt đỏ trên lòng bàn tay mình, thế nhưng lại bật cười.
Hai năm ốm yếu kia, nàng đã sớm quen với việc cơ thể này thời thời khắc khắc đều bị thổ huyết, nhưng vấn đề là, nàng vẫn chưa quen đánh đánh giết giết nha, sát chiêu mà nàng chuẩn bị, từ trước đến nay cũng chỉ là chút bùa chú mà thôi.
Chẳng biết vì sao nam chính nữ chính lại đột nhiên xụi lơ trên mặt đất.
Nam chính lạnh lùng nhìn Tinh Nhan, không thể thốt nên lời, nhưng vẫn khăng khăng che chở nữ chính trong lòng.
Tinh Nhan nhướng mày, từ từ chùi lau dấu vết trên tay, bỗng nhiên muốn hát một bài ghê.
Một thứ tâm trạng không tên lóe lên nơi ánh mắt, nàng không trì hoãn quá lâu, ngón tay lập tức nhúc nhích, sương mù màu máu lại lập tức lan tràn.
Lan thẳng đến chỗ hai người đang nằm trên đất.
Ánh mắt nam chính trợn trừng như muốn nứt ra.
----- Hết chương 33 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...