Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: còn một nửa chương phiên ngoại về cặp đôi này, được tác giả viết nối trong thế giới sau, các bạn đón đọc nhé *moa*
    Cuộc sống trong ngục giam vốn dĩ đã loạn..hiện giờ lại còn được tăng thêm “chăm sóc đặc biệt”, nên càng khỏi phải nói thêm.
    Liễu Nguyệt Nguyệt cười khổ, trên thực tế, cô ta cảm thấy, chẳng là chết còn sướng hơn.
    ... . . .
    Khi chuyện của Thịnh Ngự và Tinh Nhan được tung ra, gần như tất cả mọi người đều không coi trọng lắm.
    Đặc biệt là sau khi nhà họ Thịnh bị nhà họ Quý lật đổ.
    Ý kiến của quần chúng đối với việc Thịnh Ngự ở bên con gái kẻ địch rất nhiều.
    Chờ đến khi chuyện xưa của nhà họ Thịnh lộ ra, đặc biệt là chuyện mẹ anh bị ép chết, đã khiến cho sự giận dữ của những người này dời sang mục tiêu mới đó là ông Thịnh và bà Thịnh.
    Tuy rằng vẫn còn một số người ra vẻ đạo đức, cho rằng ông Thịnh là cha ruột anh, anh làm vậy là không đúng.
    Có điều hiện nay không còn sùng bái ngu hiếu nữa, công ơn sinh ra không bằng công ơn nuôi lớn, nói gì đến việc sinh ra mà không nuôi, còn cộng thêm mang bồ nhí về nhà bức tử vợ cả, chưa kết thù đã là may rồi.
    Huống chi người ta cũng đâu có làm gì ông Thịnh đâu, nuôi ăn nuôi mặc còn chưa đủ chắc?
    Thế là đám đội quân danh dự vừa mới chui ra nhảy nhót vài cái, đã bị quần chúng mỗi người một câu đè cho chìm nghỉm.
    Nhưng ông Thịnh không hài lòng một chút nào với loại cuộc sống này.
    Đúng, Thịnh Ngự bao hết ăn mặc ở cho ông ta, nhưng anh ta lại thuê một người làm công, nấu cơm cho ông ta mỗi ngày, còn tiền thì không cho ông ta lấy một đồng.
    Ông ta gần như nghi ngờ đây là Thịnh Ngự cố ý làm thế!

    Từ trước đến nay ông ta quen thói tiêu tiền như nước, mua điếu thuốc cũng phải loại đắt nhất, hiện tại không có một xu dính túi, đừng nói tới mua thuốc, ra khỏi nhà muốn ngồi xe buýt còn không xong đây này!
    Ông ta sao có thể cam tâm được chứ!
    "Thịnh Tứ! Ông có còn là đàn ông không vậy!"
    Thịnh Mẫu thét chói tai, lao ra từ trong phòng, phát rồ nhào lên cào ông Thịnh, đồ trang sức, thứ đáng giá duy nhất mà bà ta còn giữ lại, đã mất sạch không còn một món nào nữa!
    Ông Thịnh không đề phòng, liền bị bà ta cào xước vào đường trên mặt, ông ta túm lấy tay bà ta, “Bà làm cái gì đó hả!"
    "Đồ bất lực!" Thịnh Mẫu tiếp tục đánh ông ta, ngay từ đầu bà ta còn có thể giả vờ dịu dàng, nhưng ông Thịnh nay đã không còn tiền, lại còn muốn trộm đồ trang sức của bà ta, “Mau đền lại tiền cho tôi!"
    Móng tay sắc nhọn của bà Thịnh vạch lên mặt ông Thịnh, có máu rỉ ra, ông Thịnh đau đến giật mình, cơn giận bùng lên, liền nắm lấy tóc rồi đẩy bà ta dúi về phía trước, “Đó đều là do tôi mua cho bà đó!"
    Dù có sống trong sung sướng an nhàn, thì đàn ông vẫn là đàn ông.
    Thắt lưng của bà Thịnh đụng một cái ầm xuống cạnh bàn, rồi ngã lăn ra đất, phát ra tiếng rắc. . .
    Ông Thịnh sửa sang lại quần áo, rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đúng là bà điên."
    Bà Thịnh nằm trên mặt đất, chỉ vừa mới thử nhúc nhích chút thôi đã đau đến toát mồ hôi lạnh, dù sao bà ta đã không còn trẻ trung gì nữa . . .
    Nhìn người đàn ông kia càng đi càng xa, không biết có phải do thắt lưng đau quá hay không, mà nước mắt bà ta chảy ướt cả mặt. . .
    Cho đến tối, khi Thịnh Lê trở về nhà, mới phát hiện ra bà ta.
    "Mẹ?" Thịnh Lê mệt mỏi xoa thái dương, kêu lên.
    Sau đó vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện.
    Xe cứu thương tới chở bà Thịnh vào viện, chẩn đoán rằng bà ta bị gãy xương vùng thắt lưng, nhất định phải nhập viện để trị liệu.

    Ông Thịnh hai ngày sau mới tới, bà Thịnh không ngừng chửi rủa, sau đó ông ta cũng không nhịn nổi, thế là hai người lại bắt đầu cãi vã.
    Thịnh Lê đè trán, mệt mỏi mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, đóng lại mọi âm thanh ở phía sau.
    Hiện giờ nhà họ Thịnh thất thế, người ta đều trở thành dao thớt hết cả, trước kia những người luôn đi theo sau nịnh nọt anh ta, bỗng nhiên trở mình một cái, không nói đến các loại chế nhạo, chỉ cần nói đến hiện tại, anh ta chỉ muốn sống yên phận, cũng có chút tài năng, hẳn là có thể tìm được công việc phù hợp. Nhưng anh ta căn bản không tìm được công việc gì tốt hết.
    Tinh Nhan và Thịnh Ngự đều không phải loại người mềm lòng dễ đồng cảm.
    Nhất thời mềm lòng tha cho người ta một lần, rất có thể khiến bản thân lưu lại tai họa ngầm về sau, hơn nữa nguyên chủ vốn hận anh ta muốn chết, cho nên kết cục mà kiếp trước nhà họ Quý gánh chịu, Thịnh Lê nhất định phải được trải nghiệm đầy đủ.
    Khi Thịnh Lê ra ngoài tìm việc làm, nhà họ Quý đều đã đánh tiếng ra ngoài, hơn nữa danh tiếng lúc này của anh ta cũng không tốt, vất vả lắm mới có thể tìm được một công việc, cầm lấy chút tiền lương ít ỏi mà bản thân lúc trước còn khinh thường, về nhà còn phải ứng phó với cha mẹ. . .
    Thịnh Lê bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.
    "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ mãi thế! Bệnh viện là nhà mấy người chắc? !" Những người khác trong phòng bệnh không chịu nổi, làm ầm lên.
    Ông Thịnh bà Thịnh đâu phải kẻ có thể nín nhịn, thế là căn phòng lập tức loạn tùng phèo hết cả.
    Có bác sĩ chạy tới, "Ồn ào cái gì!"
    Thịnh Lê hít sâu một hơi, bước vào một lần nữa, dấu đi tia máu trong mắt, cúi đầu nói, “Xin lỗi bác sĩ. . ."
    Bà Thịnh cuối cùng vẫn phải chuyển về nhà.
    Ông Thịnh đời nào biết chăm sóc bà ta, cuối cùng, Thịnh Lê bất đắc dĩ phải mời một hộ lí, vì thế, tiền lương mỗi tháng lại càng ít đi.
    Hộ lí làm việc cũng không quá tỉ mỉ.
    Thế cho nên bà Thịnh chóng trở nên già yếu, nằm nửa chết nửa sống ở trên giưởng...

    Ông Thịnh thì có chút tiền, nhưng ông ta sao mà nỡ lấy ra.
    Ông ta ham thích sắc đẹp, nếu không cũng sẽ không rước bà Thịnh về nhà, cuối cùng, lười phải về nhà đối mặt với người phụ nữ lớn tuổi lại còn hằn học kia, ông ta bèn dứt khoát đi tìm gái làng chơi.
    Có điều với điều kiện hiện nay của ông ta, thì không thể đi đến những chỗ hạng sang được, thế cho nên ông ta bị nhiễm bệnh...
    ... . . .
    Sau khi Thịnh Thế sụp đổ.
    Căn bản không đợi miếng bánh ngọt được chia xong, Thịnh Ngự và Tinh Nhan liền hoả tốc kết hôn. Cho dù cha Quý không đành lòng, nhưng ông lại không thể lay chuyện được con gái cưng nhà mình, nên đành vậy.
    - - nhưng cùng lúc đó,lời đồn Thịnh Ngự vì tiền nên mới có thể cưới con gái duy nhất của nhà họ Quý rộ lên như nấm mọc sau mưa.
    Ai ai cũng nói, ông Quý đánh sói cả đời, lại hồ đồ nhất thời, cuối cùng có lẽ sẽ rơi vào tay sói thôi.
    Cha Quý bực mình đến nỗi khuôn mặt mập mạp nhăn nhó hết cả lại, "Con gái của ba mà phải dựa vào tiền để lấy chồng á!"
    "Xinh đẹp rành rành ra như thế này! Bọn họ mắt bị mù hết rồi hay sao vậy!"
    Ai kia hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào sai, vừa cầm dao thuần thục gọt trái cây vừa mím môi gật đầu, lạnh lùng mắng, "Mù!"
    Có được người cùng phụ họa, tiếng mắng của cha Quý lại càng vang dội hơn "Cả đám đều là lũ ngu xuẩn!"
    Mẹ Quý nhìn hai người mắng hết đám người bảo Tinh Nhan chỉ dựa vào tiền kia một lượt, bất đắc dĩ đỡ trán.
    Cha con hai người không cảm thấy là mình chú ý sai chỗ rồi ư. . .
    Quay sang nhìn con gái mình, đang ngồi xếp bằng cạnh Thịnh Ngự, cô cảm thấy có người nhìn mình, liền ngẩng đầu lên nở nụ cười khờ khạo với bà, trong miệng còn ngậm một miếng táo mà anh mới gọt xong, đút cho cô.
    Nhai rộp rộp.
    Quý mẫu: ...
    Phản ứng của người bình thường nên có khi nghe thấy mình là nhờ có tiền nên mới cưới được chồng là… như thế này?

    Mẹ Quý cảm thấy trong cả nhà này, có lẽ chỉ có bà là người bình thường thôi.
    Vì vậy, người bình thường duy nhất trong nhà dịu dàng cười, hỏi, "Nhan Nhan, Thịnh Ngự, buổi tối hai đứa muốn ăn cái gì?"
    Vừa nhắc đến ăn, Tinh Nhan bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, cô lập tức đứng lên chạy vào nhà vệ sinh.
    "Nhan Nhan!" Thịnh Ngự vội vàng bỏ dao xuống, đi theo vuốt lưng cho cô, lông mày nhíu chặt đầy bối rối.
    Cha Quý cũng chẳng thèm mắng chửi người nữa, "Sao rồi sao rồi!"
    Mẹ Quý tuy đau lòng, nhưng rốt cuộc vẫn từng trải hơn nhiều, bà nhìn kĩ một chút, rồi đột nhiên hỏi, "Nhan Nhan, có khi nào con. . ."
    ". . .đã mang thai rồi không?"
    Lời này vừa thốt ra, hai người đàn ông trong nhà liền sững sờ. . .
    ...
    Lời đồn đại vừa mới truyền ra không bao lâu, vào một ngày nọ tự nhiên dừng lại.
    Ngày đó, tại một sự kiện chia cắt nhà họ, vị chủ tịch của công ty giành được phần lớn nhất cuối cùng cũng đã hiện.
    Người đàn ông lạnh lùng nhưng lại dịu dàng ôm lấy người phụ nữ bụng hơi nhô lên.
    Rồi sau này, tuyên bố con bọn họ mang họ Quý.
    Cả đám người kín đáo chuyển ánh mắt sang vị trung niên nào đó đang ngồi trong góc cười tủm tỉm.
    Chết tiệt, đoán sai rồi.
    Ông này là ngư ông đắc lợi mới đúng!

----- Hết chương 32 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui