Editor: Fuurin
"Đừng quậy nữa . . ."
Trong một góc tối tăm, một người đàn ông tuấn lãng mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, trong mắt dường như chỉ có dung túng, nói.
"Quậy à?"
Hình như người phụ nữ cảm thấy hơi lạnh, toàn thân cô khẽ run, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây trở nên hơi tiều tụy, cô nghe thấy lời này, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà biểu hiện ra sự phẫn nộ và thê lương.
Mười năm, toàn bộ mười năm.
Từ khi cô mười lăm đến khi cô hai lăm, từ thời niên thiếu quen nhau cho tới đại học ước hẹn, cô may mắn xuất đạo sớm, lúc trước hắn coi như là do một tay cô cất nhắc, từng cái tài nguyên của hắn sau lưng đều có bóng dáng cô, cũng bởi vì vậy mà chính cô cũng đã bỏ lỡ rất nhiều tài nguyên tốt.
Khi đó hắn nói hắn tạm thời chưa muốn cùng cô bước ra ánh sáng khi chưa ổn định, cô tin, ngàn lừa vạn gạt, không dám nói nhiều một câu khi đang ở trước mặt người khác, mấy tháng thậm chí là nửa nắm không thấy mặt là chuyện thường.
Bây giờ cuối cùng hắn lại thú nhận là hắn có bạn gái, đáng tiếc người trong ngực hắn lại không phải là cô, cô chỉ hỏi thôi cũng biến thành quậy sao?
Cô gái hít vào một hơi, bắt đầu giằng co.
Người đàn ông này đương nhiên không muốn, viên kẹo này hắn vẫn chưa ăn vào miệng, không nếm thử sao có thể buông tay chứ. Miệng hắn vẫn nói những lời dịu dàng, nhưng tay thì tuyệt không buông lỏng.
Hai người bắt đầu ở trong góc lộn xộn lên.
...
Khi Tinh Nhan mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông đang cầm lấy cổ tay cô, khống chế cô, đầu hắn còn đang tiến lại gần đây.
Mắt Tinh Nhan lóe lên sắc bén, "Buông ra."
Trình Nham có chút sửng sốt, liền vô ý thức mà nới lỏng tay.
Tinh Nhan xoa cổ tay.
Thế giới này đại khái chính là câu chuyện về một vị Tổng Tài bao dưỡng lại bao ra được một tình yêu đích thực.
Nữ chính của thế giới này là một tiểu hoa đán đang lên tên là Hứa Khai Tâm(*), vì cha cần dùng tiền gấp, bị buộc trở thành tình nhân của nam chính Nghiêm tổng, sau đó trong quá trình hai người ở chung, nam chính từ từ phát hiện cô gái này không giống như những tình nhân khác mà thật sự rất thuần khiết không giả tạo. Nữ chính cũng dần cảm động vì cách đối xử đặc biệt của nam chính, nhưng vào lúc này, Minh Nguyệt của nam chính trở về.
(*) Thật ra tên này là tớ chém vì không có bản raw, convert thì ghi là "Hứa Thật Vui Vẻ" tên kì cục quá nên tớ lấy âm Hán Việt của từ "vui vẻ" là tên cô ấy nhé.
Nữ chính đau đớn tan nát cõi lòng, thề quay lại với sự nghiệp, sau đó thu hoạch một đống hoa đào, tổng tài ghen lên, mới phát hiện ra rằng từ lâu hắn không còn yêu Minh Nguyệt nữa mà vô tình đã yêu nữ chính, cuối cùng câu chuyện kết thúc HE. (tức là Happy Ending đó :)) )
Cái người mà được tả là bị bạn gái trước vứt bỏ, bị Trần Dao uy hiếp - Trình Nham chính là một hoa đào trong số đó.
Mà đương nhiên, Quý Tinh Nhan chẳng là ai cả, trong câu chuyện của nữ chính, cùng lắm cô chỉ là một ảnh hậu bỏ bạn trai vì nghe người ta nói này nọ mà thôi.
Trên thực tế, tính cách của Quý Tinh Nhan cởi mở, vì nhan sắc xinh đẹp nên cô rất chú ý giữ mình trong sạch, vậy mà cuối cùng lại trở thành hòn đá kê chân cho bạn trai cũ, lúc chết còn bị tung ảnh khiêu dâm khắp nơi, danh tiếng sụt giảm tận đáy.
Nhưng, một chỉ cần một chỗ sinh ra thay đổi thì khắp nơi cũng sẽ có thay đổi, khoảnh khắc mà cô đến, thì nội dung vở kịch đã không còn như trước nữa.
Khi lấy lại phản ứng, sắc mặt người đàn ông có hơi khó coi một chút, nhưng vẫn cố dụ dỗ, "Ngoan nào, anh thật sự chỉ yêu mình em, đừng quậy nữa có được hay không?"
Hắn đã giải thích rồi, hắn và Trần Dao chỉ ở cùng một chỗ có một ngày, lại còn là do say rượu mất lý trí, bây giờ Trần Dao cầm theo đồ của hắn tối ép buộc hắn phải chịu trách nhiệm, vì tiền đồ, hắn còn cách nào đâu chứ?
Đùa ai vậy?
Đàn ông say rượu căn bản không cứng nổi. Còn say đến mất lý trí...không biết là do mất lý trí hay do bản thân không nhịn nổi đây.
Ống tay áo rộng thùng thình theo động tác tay của cô mà trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn, Tinh Nhan nhìn nhìn, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn cổ tay, có chút đau...Lập tức cười nhạt nhìn về phía người đàn ông.
"Có biết hậu quả của việc quấy rầy bạn gái cũ là gì không?"
"Không biết. . ."
Không thèm nhìn người đàn ông đang nhíu mày, cô thong thả vén lại những sợi tóc hơi lộn xộn ra sau tai.
"Để tôi dạy cho anh nhé."
Nụ cười trên mặt bỗng chốc tắt ngấm, chân dài mang theo tiếng gió tàn nhẫn đạp vào khớp xương của người đàn ông.
Chân hắn ta bị trẹo, lảo đảo một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cánh tay chụp lấy cổ, đè mạnh về phía tường, khiến cho đầu choáng mắt hoa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau khàn khàn.
Hoàn toàn không có ý định dừng lại, Tinh Nhan chặn đầu hắn, đầu gối và bụng mềm tiếp xúc thân mật hai cái, động tác độc ác mà trôi chảy.
Bị đánh mạnh lần nữa, Trình Nham gập cả người lại, trán nổi gân xanh, lại bởi vì cái cổ đang bị ấn mạnh mà chỉ có thể rên lên khàn khàn, không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh. .
Tinh Nhan nhíu mày, chậm rãi vuốt lại nếp nhăn trên làn váy.
Nhìn người đàn ông trượt xuống sau khi mình thu tay lại, lúc này hắn cuộn mình thành một cục, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn, và phẫn nộ xấu hổ, hoàn toàn không còn vẻ giả vờ giả vịt như lúc đầu nữa.
- - Như vậy mới đẹp chứ.
Tinh Nhan khẽ hỏi."Hiện tại đã biết chưa?"
Người đàn ông thở hổn hển, trán nổi gân xanh, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại không đạt đến đáy mắt.
Chậc, thật đáng tiếc, đã vậy rồi mà vẫn còn cố diễn. Cô thích nhất là ngắm nhìn vẻ mặt hận không thể giết cô nhưng chỉ có thể nén lại như vậy đấy.
Hình như nghĩ ra điều gì đó, cô gái lùi lại một bước, nhìn người đàn ông dưới chân mình, giơ tay thả một nụ hôn gió, giọng nói ái muội nũng nịu: "Hãy ngoan nào" .
"Hẹn gặp lại."
Sổ sách còn lại, cứ để lần sau từ từ tính tiếp.
Giá đã được chốt, nguyên chủ của cơ thể này đã sớm đầu thai, cần phải thực hiện nguyện vọng của cô ấy mới được.
Nghe rõ những lời của cô gái, trong mắt người đàn ông, đôi môi đỏ mọng đang đóng mở kia của cô giống như ma cà rộng, đẹp mà lại có chút kì dị, đồng tử nở to, đột nhiên Trình Nham lạnh cả người.
Đến cùng, có thể ở trong giới đến nay, thay đổi biểu cảm trong nháy mắt là điều cần thiết, sau khi trở lại bình thường rồi, hắn rũ mắt, vốn là nhìn phần tình cảm lúc trước, định không đồng ý kế hoạch kia, nhưng giờ thì...cũng đừng có trách hắn.
Cho dù cô ta nói là thật hay giả..cũng phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
Sắc mặt Trình Nham hung ác nham hiểm, nhưng bỗng nhiên, khuôn mặt đó cứng lại.
Có người.
Vải vóc màu đen tôn lên đường nét tao nhã, đôi giày màu đen có hoa văn chìm như ẩn như hiện, Trình Nham ngẩng đầu nhìn sang.
Cằm trắng nõn, đường nét ôn hòa, mặt mày như vẽ mang theo khí chất cao quý mà xa cách, giống như quân tử bước ra từ trong tranh, như lan như ngọc.
Rõ ràng là một nơi hẻo lánh tối tăm như thế, mà giây phút khi anh xuất hiện, lại giống như bừng sáng ánh mặt trời, khung cảnh bừng sáng rực rỡ, gió mát vờn quanh.
Là Dung Ngọc.
Chính là vị ảnh đế được fan ca ngợi là "Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử độc nhất vô nhị" - Dung ảnh đế.
Không biết anh ta đã nghe bao lâu rồi. . .Sắc mặt Trình Nham càng thêm đen, hắn hơi ngơ ngác, nhưng mà mặt nhanh chóng đổi thành tươi cười, rạng rỡ giống như nãy giờ chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Chống tay ngồi dậy, rõ ràng, thời gian hắn và Dung Ngọc xuất đạo cũng không chênh lệch lắm, vậy mà hiện tại hai người đã không thể nào được so sánh cùng với nhau nữa, hắn không muốn bị mất mặt trước mặt Dung Ngọc như vậy, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, có lẽ một ảnh đế sẽ không hơi đâu đi để ý một chút chuyện nhỏ này đâu nhỉ.
"Dung tiền bối. . ."
Giới giải trí chính là nơi thực tế như vậy đấy, khi nhìn thấy anh, hắn chỉ có thể chào một tiếng "tiền bối", chứ làm sao dám hỏi là đã đứng đó nghe được bao lâu rồi.
"Ừ." Bước chân Dung Ngọc hơi dừng một chút, lông mi rung động, nhìn thoáng qua chỗ hắn bị đánh, sau đó thong thả ung dung bước qua.
... . . .
Trong tay bỗng nhiên xuất hiện một viên thuốc, Tinh Nhan nhìn nhìn, rồi chậm chạp uống vào, mặt mày cô bừng sáng như hoa đào tháng ba, đẹp diễm lệ mà bức người.
Một cô gái có khuôn mặt tròn ngẩn người, lập tức vui vẻ tiến lên chào đón, "Chị Quý, chị đã về."
Cuối cùng tâm trạng của chị nhà mình đã khôi phục, còn có thêm vài phần phóng khoáng, đẹp đến ngây người luôn!
Bộ phim tiếp theo là Tinh Nhan quay cùng Dung Ngọc .
Quay xong.
"Qua!" Đạo diễn có bộ râu rậm rạp, vỗ đùi, "Mau mau, sang cảnh tiếp theo!"
Hôm nay, có cảm giác hai người kia lại diễn tốt hơn một chút, tâm trạng vô cùng phù hợp, cứ theo đà này tuyệt đối có thể nhận giải thưởng, ông đã có thể thấy trước được tương lai!
Đạo diễn cầm một cái loa to, phấn khích chỉ huy hiện trường, "Mau mau, ánh sáng ánh sáng! Đã chuẩn bị tốt chưa! Còn có anh kia nữa! Mau đổi phông nền đằng sau đi! Tôi nói anh đó!"
"Cái anh đội mũ kia, đầu óc để đi đâu thế, chưa ăn cơm à?!" Sau đó lại quay sang Tinh Nhan và Dung Ngọc, tiếng gõ kịch bản vang lên bộp bộp, "Dung Ngọc. . . Tiểu Quý. . . Đã chuẩn bị tốt chưa!"
Mọi người trên trường quay đều phải chạy vã mồ hôi.
Tinh Nhan chỉ cảm thấy có một luồng ánh mắt ở phía đối diện chiếu lên người mình, cô thuận ánh mắt nhìn sang liền thấy một người đàn ông ôn nhuận bị giật mình, lập tức thu lại vẻ tươi cười.
Ánh mắt cô chuyển một vòng trên mặt anh, nhìn đến nỗi anh dường như không trụ nổi nữa, Tinh Nhan mới thu hồi ánh mắt.
Nếu như cô nhớ không nhầm, thì cái tên Dung Ngọc này. . .Hình như là đại boss phía sau màn, thiết kế bẫy định nuốt trọn công ty nam chính, có điều cái này cũng chẳng có liên quan gì đến cô cả.
Cô chỉ tiếc là----khuôn mặt này ngược lại rất hợp khẩu vị của cô, nhưng hình như ấn tượng của anh ta với cô lại không tốt lắm thì phải.
Chỉ là, cô không biết, sau khi cô thu hồi ánh mắt, sắc mặt của người đàn ông liền cứng đờ.
... . . .
Các cảnh quay hôm nay được quay xong rất nhanh.
Nhìn biểu hiện của đạo diễn là biết cô diễn rất tốt, Tinh Nhan mở cửa, thật ra cô không hề biết diễn xuất, nàng kỳ thật không biết diễn trò, may mà có Hồng Bao Đoàn cướp được bí kíp "diễn viên".
Cô gái đá giày cao gót ra, bới bới đầu tóc, ngã vào giường lớn, ôm chăn mền dụi vài cái mới chịu nằm yên.
Không biết thời gian qua bao lâu, người trên giường mới nghiêng đầu, khó khăn với tay lên tủ đầu giường để lấy một cái gương, một tay cầm gương, một tay vỗ vỗ mặt người xuất hiện trong đó, rồi lại trợn mắt, rồi tiếp tục giơ nó ra xa.
- - vẫn cứ đẹp như thế.
Tinh Nhan nhìn nhìn móng tay của mình, nếu rảnh có nên đi sơn thành màu đỏ tươi không ta?
Có lẽ là do rất mệt mỏi, cô gái từ từ chìm vào giấc ngủ, trong khi ngủ còn có chút trằn trọc mà trở mình vài lần, trong lúc mơ màng còn nghĩ, phải mua một con gấu mới được, không có thứ để ôm thật đúng là không thoải mái.
Ngay lúc này ở căn phòng bên cạnh.
Rào. . .người đàn ông mặt không đổi sắc dẫm lên mặt sàn đầy nước đi ra ngoài, khăn tắm quấn lỏng lẻo từ hông đổ xuống, lộ ra cơ bụng và đường tam giác như ẩn như hiện.
Tiện tay vứt khăn lông dùng để lau tóc sang một bên, anh ta khom lưng cầm lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào blog, bấm follow một tài khoản của ai đó, những đường cong ôn hòa trên gương mặt dần dần kéo căng.
----- Hết chương 1 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...